Nếu như nói chồng Liễu Thiến làm quan thuận buồm xuôi gió có nhân tố cố gắng của bản thân, như vậy cũng khó thể nào bỏ qua lực ảnh hưởng của người chú này. Hầu như đến cuối năm thì Hầu Thành Đống đều kiên trì đến chúc tết chú mình.
Lần này trường đại học Chiết Giang tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập, chồng Liễu Thiến vốn không cần đến, vì người này không phải là sinh viên trường đại học Chiết Giang. Nhưng Hầu Thành Đống vẫn rất coi trọng sự kiện này, ném bỏ tất cả công tác hiện tại cũng là vì người chú kia chuẩn bị tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Liễu Thiến vừa đồng ý thì bên kia đã cúp điện thoại. Nàng nhìn những người bạn học cũ đang vây quanh minh, thế là cười cười nói: - Xấu hổ quá, các vị, Chính Đống có một vị trưởng bối cũng là sinh viên của trường đại học Chiết Giang, tôi và anh ấy đến thăm hỏi trưởng bối một chút.
Tuy đám bạn học cũ có chút lưu luyến vì Liễu Thiến rời đi, thế nhưng thân phận của người ta bày ra quá rõ ràng, mọi người cũng không thể ngăn trở, chỉ có thể vây quanh nàng đưa ra ngoài mà thôi.
Khi Liễu Thiến đi ra khỏi cửa phòng thì Vương Tử Quân cũng phất phất tay. Khi mà trong phòng không còn Liễu Thiến, lúc này bầu không khí có chút tán loạn.
Vương Tử Quân đối diện với đám bạn học cũ đã xa cách hơn chục năm, trong lòng thầm cảm khái, hơn nữa cũng cố gắng dung nhập vào trong bầu không khí vui vẻ nhiều năm không gặp này.
Người chồng Hầu Thành Đống của Liễu Thiến chính là một người đàn ông cao to đẹp trai. Khi Liễu Thiến đi vào trong nhà khách đại học Chiết Giang, hắn đã chờ sẵn bên dưới, khi thấy vợ đi đến thì cùng nhau đi lên lầu ba.
Lúc này phòng khách quý ở lầu ba liên tục vang lên những âm thanh trò chuyện vui vẻ, khi đẩy cửa đi vào thì có hai người đàn ông trung niên mặc tây trang sạch sẽ đang ngồi trò chuyện với nhau. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ vị thấy Hầu Thành Đống và Liễu Thiến đi vào thì trầm giọng nói: - Hai cô cậu đi sang phòng bên cạnh chờ tôi.
- Ha ha, anh Triệu Bác, hai người chúng ta đã bàn luận xong, nếu có chỉ thị gì khác thì chúng ta nên trao đổi trên bàn cơm, bây giờ tôi cũng không quấy rầy anh. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đối diện đứng lên cười nói.
Ngụy Triệu Bác cũng đứng lên khỏi ghế sa lông rồi bắt tay với người đàn ông trung niên kia: - Hiệu trưởng Lý, vậy chúng ta xem như quyết định, nhất định không say không vê.
- Điều này anh cứ yên tâm, nếu không làm tốt công tác với một người bạn học cũ như anh, tôi làm hiệu trưởng cũng xem như thất trách. Hiệu trưởng Lý nói lời khẳng định nhưng lại giống như có mang thêm vài phần nịnh nọt.
Liễu Thiến là người đến tham gia lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, nàng hiểu rõ thân phận của hiệu trưởng Lý. Lúc này hiệu trưởng Lý tỏ ra khách khí với chú của nàng, rõ ràng là rất nể mặt chú mình.
Hiệu trưởng Lý sẽ phải đi, hai người Hầu Thành Đống tuy không thể chen lời thế nhưng vẫn phải tiễn ra đến cửa. Khi hiệu trưởng Lý chuẩn bị ra khỏi cửa thì Ngụy Triệu Bác chợt lên tiếng: - Hiệu trưởng Lý, ngài mai anh nhất định phải sắp xếp cho tốt, tôi rất muốn gặp mặt trưởng phòng Vương.
- Điều này thì anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho anh. Hiệu trưởng Lý vỗ vỗ ngực rồi trầm giọng nói.
- Chú, sao thím không đi cùng đến đây? Mẹ cháu rất muốn đưa thím về thăm nhà một chút. Sau khi chờ Ngụy Triệu Bác ngồi xuống ghế sa lông, Hầu Thành Đống chợt mở miệng nói.
Tuy Ngụy Triệu Bác không ngừng gật đầu và lắc đầu, thế nhưng Liễu Thiến lại cảm thấy chú mình có chút gì đó không yên lòng.
Sáng sớm tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức Vương Tử Quân. Ngày hôm qua hắn uống hơi nhiều, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đầu óc nặng trịch.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lý Thần Giang của trường đại học Chiết Giang, lúc này gọi điện thoại không làm phiền ngài đấy chứ? Vương Tử Quân nghe giọng nói nho nhã vang lên trong điện thoại, hắn nhanh chóng liên lạc Lý Thần Giang này với vị hiệu trưởng đại học Chiết Giang. Tuy hắn không có giao tình với đối phương, thế nhưng hắn dù sao cũng là cựu sinh viên của nhà trường, vì vậy hắn dùng giọng khách khí nói: - Chào hiệu trưởng Lý.
- trưởng phòng Vương, tôi muốn thông báo hoạt động của lễ kỷ niệm lần này với ngài, kính mong ngài quan tâm nhiều hơn. Trường đại học Chính quyền chúng ta sở dĩ có thể phát triển đến ngày hôm nay cũng không thể nào ly khai khỏi sự giúp đỡ hết mình và tận tâm của trưởng phòng Vương và những vị cựu sinh viên khác. Lý Thần Giang nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân biết rõ lễ kỷ niệm lần này là hoạt động trọng đại của nhà trường, bọn họ còn thành lập tổ chuyên môn, bây giờ người báo cáo với mình chỉ là hiệu trưởng Lý, hắn tất nhiên không tham gia quá sâu, thế nên cười nói: - Hiệu trưởng Lý, hôm nay tôi nói rõ với ngài, tôi căn bản cực kỳ có cảm tình với nhà trường, trước kia tôi là sinh viên của nhà trường, ngài là hiệu trưởng, bây giờ tôi vẫn còn là sinh viên của nhà trường, thế nên tất cả nghe theo sắp xếp của ngài.
Sau khi nói vài lời khách sáo với Lý Thần Giang, Vương Tử Quân nói rõ mình sẽ đến trường đại học Chiết Giang đúng giờ, sau đó Lý Thần Giang mới hưng phấn cúp điện thoại.
Sau khi Vương Tử Quân thu thập xong mọi thứ thì đã là chín giờ, những người bạn học cũ tối qua cũng lần lượt đi ra.
Tôn Khải cung cấp cho mọi người một chiếc xe ba mươi chỗ, đoàn người leo lên xe rồi chạy như bay về phía trường đại học Chiết Giang. Hôm qua mọi người uống rượu với nhau rất vui, bây giờ giống như tất cả ngăn cách bị phá vỡ, bầu không khí trong xe ngày càng sinh động.
- Liễu Thiến, cậu cũng đến rồi à? Khi bước xuống xe thì Tiểu Lạt Tiêu thấy Liễu Thiến đứng một bên, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ánh mắt giống như đang chú tâm quan sát điều gì đó.
- Đây là bí thư Hầu nhà cậu sao? Hôm nay vừa gặp quả nhiên là bất phàm. Tiểu Lạt Tiêu nói rồi chủ động vươn tay với Hầu Thành Đống: - Chào bí thư Hầu, tôi là bạn học cũ của Liễu Thiến, sau này mong ngài quan tâm nhiều hơn.
Hầu Thành Đống căn bản có cảm giác không tệ với Tiểu Lạt Tiêu, thế nên hắn bắt tay nàng rồi nói: - Liễu Thiến cũng thường nhắc đến chị, hoan nghênh chị đến nhà chơi.
- Bí thư Hầu, ngài cũng đến tham gia lễ kỷ niệm sao? Bây giờ đã bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi thôi. Tiểu Lạt Tiêu dùng giọng nhiệt tình nói.
- Không cần, bên này tôi có chút sắp xếp. Hầu Thành Đống nhíu mày rồi khẽ nói.
- Ôi, các người được ngồi tiệc khách quý sao? Tiểu Lạt Tiêu căn bản rất quen thuộc với lễ kỷ niệm lần này, sau khi nghe Hầu Thành Đống nói như vậy thì không khỏi hô lên kinh ngạc.
Giọng nói của Tiểu Lạt Tiêu là không nhỏ, thế là đám sinh viên cả trai lẫn gái đang đi vào không khỏi nhìn về phía bên này. Ánh mắt đám người đều có chút hâm mộ, dù sao thì những người có thể được ngồi ở vị trí khách quý ít nhất phải có thành tựu không tầm thường.
Vị trí khách quý thường dành cho những người công thành danh toại.
Khi Tiểu Lạt Tiêu còn định nói chuyện thì một chiếc Audi màu đen chậm rãi chạy vào cổng trường, khi thấy chiếc xe kia thì Hầu Thành Đống kéo tay Liễu Thiến tiến lên nghênh đón.
Khi chiếc xe Audi dừng lại, Hầu Thành Đống và Liễu Thiến đều lên xe, nhưng Liễu Thiến ngồi phía trước mà Hầu Thành Đống thì lại ngồi phía sau.
- Có thể ngồi xe của hiệu trưởng để tham gia lễ kỷ niệm lần này, nhất định phải là những nhân vật nổi danh trong trường. Tiểu Lạt Tiêu cảm khái một chút, đúng lúc này nàng phát hiện Vương Tử Quân đi về phía thư viện, thế là không khỏi người bên cạnh: - Vương Tử Quân làm sao vậy? Thế nào lại đi sang bên kia?
Người phụ nữ ở bên cạnh nhìn bộ dạng cực kỳ nghi ngờ của Tiểu Lạt Tiêu, nàng không khỏi chọc Tiểu Lạt Tiêu một cái, sau đó nở nụ cười thần bí nói: - Năm xưa không phải cậu cũng thầm mến Vương Tử Quân sao? Đã nhiều năm như vậy mà tâm tư vẫn còn chưa tiêu tan sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1950: Năm xưa chúng ta học cùng nhau (2)
Chương 1950: Năm xưa chúng ta học cùng nhau (2)