Vương Tử Quân chợt có chút tức giận, Triệu Địa Siêu này rõ ràng có tâm tư hiểm ác. Nhưng hắn vẫn áp chế cơn giận của mình, hắn bình tĩnh nói: - Đồng chí Triệu Địa Siêu, anh vừa rồi hỏi tôi vì sao có cái nhìn với cán bộ thành phố Lâm Hồ, bây giờ tôi muốn hỏi anh, những lời này từ đâu mà ra? Sao anh nói tôi có thành kiến với cán bộ thành phố Lâm Hồ?
Ngụy Triệu Bác ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mồ hôi tuôn ra làm áo sơ mi dính vào người. Mặc dù điều hòa liên tục mang hơi lạnh đến, thế nhưng chút hơi lạnh như vậy cũng không làm được gì hơn.
Tuy sự kiện này căn bản không thể liên quan đến Ngụy Triệu Bác, thế nhưng hắn vẫn đang cảm thấy cực kỳ căng thẳng. Khi đến thành phố Lâm Hồ thì hắn đã cố gắng phân tích xem xét, nhưng bây giờ trong hội nghị nhận chức của mình lại có một tình huống như vậy, căn bản làm cho hắn không kịp chuẩn bị.
Nhìn gương mặt bất động, không, phải nói là có nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, Ngụy Triệu Bác thầm kính phục người em tốt nghiệp sau mình. Tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân đối mặt với tình huống thế này căn bản sẽ có đối sách của riêng mình, thế nhưng nếu là hắn cũng không được bình tĩnh như Vương Tử Quân.
Đột nhiên bị người ta làm khó, có đôi khi nhiều người cảm thấy khó giải quyết, nhưng Vương Tử Quân có thể thực hiện trao đổi trong thời gian ngắn, nắm quyền chủ động trong tay mình, căn bản cũng phải có năng lực rất mạnh.
- Trưởng phòng Vương, đại trượng phu dám làm dám chịu, nếu như ngài không có thành kiến với cán bộ thành phố Lâm Hồ, vì sao ngài vì một việc nhỏ mà không tha, ép buộc bí thư Thích Phúc Lai từ chức? Nếu không phải vì như thế, vì sao khi đề cử vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ, không cho những người lãnh đạo đã cống hiến nhiều năm cho thành phố Lâm Hồ tiến lên? Ngược lại còn đưa một vị bí thư từ tuyến trên xuống nhận chức? Nếu như anh cảm thấy những thứ này còn chưa đủ, còn chưa nói rõ anh có thành kiến với thành phố Lâm Hồ, như vậy vấn đề của tôi dừng lại ở đây, tôi cũng không còn gì để nói. Triệu Địa Siêu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.
Triệu Địa Siêu nói ra những lời này không khỏi làm cho người bên dưới kinh hãi, đám người Lưu Vĩnh Cương đang ngồi trên đài chủ tịch cũng sợ ngây người, đặc biệt là Lưu Vĩnh Cương, thật sự có tâm tư muốn giết chết Triệu Địa Siêu.
Anh nói ra những vấn đề trên, vấn đề của Thích Phúc Lai thì không đáng nói, nhưng lại nhắc đến vấn đề bổ nhiệm bí thư thị ủy Lâm Hồ, tuy anh không muốn tiếp tục công tác ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng Lưu Vĩnh Cương tôi còn phải tiếp tục công tác ở nơi đây.
Lưu Vĩnh Cương giận tím mặt, hắn chuẩn bị đứng lên nói vài lời. Tuy tình cảnh này giải thích cũng không tốt, thế nhưng nếu như hắn không nói lời nào, để cho Triệu Địa Siêu tiếp tục dùng giọng điệu tràn đầy hào hùng để chấn vấn, như vậy sẽ đẩy hắn vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ.
Lưu Vĩnh Cương còn chưa kịp đứng lên thì Vương Tử Quân đã mở miệng, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Triệu Địa Siêu, sau đó thản nhiên nói: - Anh nói tôi kiên trì xử lý bí thư Thích Phúc Lai là có thành kiến với cán bộ thành phố Lâm Hồ, đây là đặc biệt sai. Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, anh ấy cần phải trả giá cho những gì mình đã làm.
- rả giá cho những gì mình đã làm? Bí thư Thích đốc xúc xây dựng tòa nhà Đế Hanh, chẳng lẽ anh nói hành động như vậy là vì anh ấy sao? Tôi là chủ tịch quận Đông Thành, tôi cũng là một trong những thành viên của tổ lãnh đạo xây dựng tòa nhà Đế Hanh, tôi có thể vỗ ngực đảm bảo: Nếu như có thể chứng thực bí thư Thích cầm một đồng tiền trong hạng mục Đế Hanh, Triệu Địa Siêu tôi chủ động từ chức, không thèm quan tâm đến mũ quan của mình. Triệu Địa Siêu nói đến đây thì vung tay có chút kích động: - Các vị đang ngồi đây đều là cán bộ lão thành của thành phố Lâm Hồ, mọi người đều rất quen thuộc bí thư Thích, năm xưa khi xây dựng đường vành đai quanh thành phố thì bí thư Thích là phó chủ tịch, vì xây dựng con đường đúng thời hạn mà anh ấy ăn ở ngay tại công trường, ngay cả khi mẹ bệnh thì anh ấy cũng chỉ về nhà nhìn thoáng qua mà thôi...
- Còn nữa, năm xưa khi bão đến, bí thư Thích đưa theo tất cả cán bộ đảng viên canh giữ tuyến đầu, khi đó lãnh đạo thị ủy đi thị sát còn phải tán dương bí thư Thích...Anh ấy cho ra nhiều cống hiến cho thành phố Lâm Hồ, không ai nói gì hay cho anh ấy, bây giờ chỉ phạm vào chút sai lầm, lại bị yêu cầu nhận lỗi từ chức, trưởng phòng Vương, anh thấy như vậy là có công bằng không? Triệu Địa Siêu có thể nói là có tài ăn nói, hơn nữa những thứ này thật sự là sự thật, là những gì mà năm xưa Trưởng phòng từng trải qua. Đây chính là thành phố Lâm Hồ, một vài cán bộ không hài lòng với Vương Tử Quân đã được lời nói của Triệu Địa Siêu làm bùng phát ngọn lửa căm tức, thế cho nên bầu không khí có chút huyên náo.
- Không công bằng, tôi cảm thấy như vậy là không công bằng với bí thư Thích.
- Đúng vậy, có người có thành kiến với cán bộ thành phố Lâm Hồ chúng ta, nếu chúng ta cứ để bọn họ có thành kiến như vậy, chúng ta căn bản sẽ có hại.
- Đi, chúng ta đi tìm chủ tịch Chử, phản ánh chuyện này với lãnh đạo, tôi cũng không tin có vài người trên tỉnh ủy thích làm gì thì làm. Tuy chỉ có một người đứng ra lên tiếng là Triệu Địa Siêu, thế nhưng những âm thanh la hét lại liên tục vang lên. Đám thành viên bốn bộ ban ngành của thành phố Lâm Hồ căn bản có gương mặt cực kỳ nghiêm túc, thế nhưng ánh mắt vài người có chút vui mừng.
Bọn họ cũng không phải là người phụ trách chủ yếu của thành phố Lâm Hồ, cho dù có người gõ búa xuống cũng không rơi lên đầu bọn họ. Ngược lại bọn họ cũng có chút tâm tình mâu thuẫn với Vương Tử Quân, nếu như Triệu Địa Siêu có thể làm cho Vương Tử Quân mất mặt rời khỏi thành phố Lâm Hồ, như vậy xem ra đó là một chuyện cực kỳ sung sướng.
Triệu Địa Siêu nghe những lời nghị luận khắp bốn phía, trong lòng có chút vui mừng. Tuy lúc đứng lên hắn đã làm tốt chuẩn bị, thế nhưng có nhiều người đứng lên bên cạnh mình thì quá tốt, vì pháp luật không trách số đông, tỷ lệ bị trừng phạt của mình cũng nhỏ đi.
Tuy Triệu Địa Siêu đã ra tay bất cứ giá nào, thế nhưng hắn cũng không phải không muốn bảo toàn chính mình, hắn cũng không muốn rơi vào bị động.
Vương Tử Quân gõ gõ micro, nhiều người nghị luận cũng không làm hắn nôn nóng, ngược lại còn làm hắn thêm bình tinh. Hắn nhìn Triệu Địa Siêu rồi trầm giọng nói: - Tôi cũng rất cảm động với lời nói của đồng chí Triệu Địa Siêu, đồng chí Thích Phúc Lai thật sự cho ra nhiều cống hiến với thành phố Lâm Hồ.
Vương Tử Quân nói đến đây thì cũng không đợi cho tiếng nghị luận bên dưới dừng lại, hắn vỗ tay thật mạnh lên bàn rồi nhìn Triệu Địa Siêu, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói: - Anh nói những lời này và cảm thấy tỉnh ủy xử lý nặng tay với bí thư Thích Phúc Lai, cảm thấy oan uổng cho đồng chí Thích Phúc Lai, tôi bây giờ mở cửa sổ nói thẳng với anh, giải thích cho anh hiểu vì sao bí thư Thích Phúc Lai phải nhận lỗi từ chức.
- Đồng chí Thích Phúc Lai hết lòng mưu cầu phát triển thành phố Lâm Hồ, không nói đến điều kiện mà cho ra nhiều cống hiến, anh ấy liều mạng công tác không những chỉ cán bộ và nhân dân thành phố Lâm Hồ thấy được, ngay cả tỉnh ủy cũng thấy rõ ràng. Cũng vì anh ấy làm ra cống hiến cho thành phố Lâm Hồ, thế cho nên tỉnh ủy mới đưa đồng chí Thích Phúc Lai từ một cán bộ bình thường lên vị trí bí thư thị ủy.
- Đồng chí Thích Phúc Lai trên vị trí này không thể tiếp tục tiến lên một bước làm tốt công tác ở thành phố Lâm Hồ, ngược lại còn vì thành tích, dưới điều kiện không tốt mà vẫn đốc xúc thi công hạng mục tòa nhà Đế Hanh không tuân theo quy định. Cũng vì anh ấy dung túng cho thi công hạng mục Đế Hanh mà ba mạng người vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Triệu Địa Siêu, anh là một cán bộ đảng viên, anh lấy lương tâm của mình ra mà nói một câu, Thích Phúc Lai có nên phụ trách vấn đề này không?
Vương Tử Quân nói câu sau lớn hơn mạnh mẽ hơn câu trước, tiếng nghị luận vang lên ồn ào đã không còn.
Triệu Địa Siêu lần này cố gắng làm khó Vương Tử Quân ngoài dũng khí của mình, còn có vài nguyên nhân khác. Bây giờ khí thế đã bị Vương Tử Quân cướp mất, hắn sinh ra cảm giác không biết phải làm sao.
Còn những người khác căn bản không dám nói lời nào, đám người chung quanh sợ liên lụy đến mình, sợ dẫn lửa thiêu thân, sợ đầu mâu chĩa vào người sẽ rớt mũ quan.
- Còn phương diện bí thư thị ủy Lâm Hồ, đây là kết quả nghiên cứu của tập thể tỉnh ủy, chủ tịch Chử cũng là cán bộ lãnh đạo đi ra từ thành phố Lâm Hồ, chẳng lẽ nói anh ấy có ý kiến với cán bộ thành phố Lâm Hồ sao? Vương Tử Quân nói vài câu đã làm cho Triệu Địa Siêu căn bản nghẹn lời, hắn há hốc miệng, định giải thích vài câu, thế nhưng hắn phát hiện hợp lực của mình là không còn, chỉ còn một mình mình cô độc mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1958: Một người một vai
Chương 1958: Một người một vai