Chuyện này làm cho Thích Phúc Lai căn bản cảm thấy khó tưởng, nhưng sự việc làm hắn giật mình còn tiếp diễn, đó là Triệu Địa Siêu uống rượu say và chết đuối trong hồ nước. Tuy đây còn chưa xác định là tự sát hay trượt chân xuống hồ, thế nhưng một tin tức như vậy căn bản làm cho tâm tình của Thích Phúc Lai ớn lạnh.
Thích Phúc Lai rất coi trọng Công nghiệp, lúc này hắn nhìn người đàn ông trẻ tuổi chạy đến nhà mình đòi ăn mỳ, hắn chợt cảm thấy có chút đau đớn. Vợ mình mất thời gian làm một tô mì, thế nhưng người đàn ông kia diễn tuồng quá đạt, chính mình căn bản còn không hiểu nhiều về đối phương.
Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà cố gắng làm cho mình trầm tĩnh lại, hắn lơ đãng dùng giọng cảm khái nói: - Trên đời này cũng có nhiều người quá đắc ý, thế nhưng tính mạng con người căn bản là quá yếu ớt, cũng không biết khi nào thì rời khỏi cơ thể mình. Năm xưa Triệu Địa Siêu là người dám làm dám chịu, bây giờ không ngờ lại rơi vào kết quả chán nản như vậy.
Chử Ngôn Huy lúc này đã ăn mỳ xong, hắn khoa trương nuốt hết nước mì vào bụng, đánh một cái nấc no nê mãn nguyện, sau đó mới cười nói: - Đúng vậy, cũng không ai ngờ được. Vài tháng trước tôi còn dùng cơm với chủ tịch Triệu, khi đó anh ấy còn đang rất hăng hái, chuẩn bị cố gắng dưới sự lãnh đạo của ngài đưa thành phố Lâm Hồ vượt qua Đông Hồng thành trung tâm của tỉnh Nam Giang.
Hai người cũng không tiếp tục lên tiếng, nhưng ánh mắt hai bên liên tục va chạm vào nhau, bầu không khí có chút quái dị.
- Cháu nghe nói người nhà chủ tịch Triệu cảm thấy cực kỳ đau thương, bọn họ càng tin tưởng chủ tịch Triệu tự sát mà chết vì áp lực quá lớn, coi như bị người ta ép chết. Nếu không với tửu lượng của chủ tịch Triệu, anh ấy sao có thể chết đuối trong hồ được? Chử Ngôn Huy trầm mặc vài phút rồi mở miệng nói.
Thích Phúc Lai không hề đi đường vòng, hắn đưa mắt nhìn Chử Ngôn Huy rồi trầm giọng nói: - Ngôn Huy, cậu có nắm chắc không?
- Bí thư Thích, bây giờ tình thế quá bức người, đã không còn quan tâm có nắm chắc hay không, có câu thế này, bắn tên không thể quay đầu. Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai, hắn dùng giọng gằn từng chữ nói với người đàn ông lớn hơn mình vài chục tuổi trước mặt.
Thích Phúc Lai khẽ gật đầu nhưng hai hàng chân mày càng nhíu chặt. Lời nói vừa rồi của Chử Ngôn Huy làm cho hắn thật sự xúc động, nếu như dấn thân vào chuyện này, nếu hắn tiến ra một bước thì có nghĩa là mãi mãi không còn đường lui.
- Chú Thích, chú xem cái này đi. Chử Ngôn Huy nói rồi lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho Thích Phúc Lai, bên trên có viết vài ba dòng.
- Một: Tác phong bá đạo, chuyên quyền độc đoán, không nghe ý kiến bất đồng, coi trời bằng vung.
- Hai: Bài trừ đối lập, dùng người không khách quan, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, công tác không cho phép người khác mặc cả.
- Ba: Không chú ý đoàn kết, lấy cá nhân làm trung tâm xây dựng phe phái, không chú ý đại cục...
...
Tổng cộng có ba điều, Thích Phúc Lai nhìn vào mà hai hàng chân mày càng thêm nhíu chặt. Hắn cũng không phải nhíu mày vì những tội danh này, chủ yếu là vì những lý do được nêu ra, vì sao thì những lý do đó cũng không phải cây thương cứng đâm vào chết người.
Những thứ này nói rõ điều gì? Nhiều nhất chỉ nói phương thức làm việc của người này quá võ đoán, không làm tốt quan hệ với người khác. Nhưng những năm gần đây tuyến trên có thái độ mập mờ khi chọn người hầu cho mình, cũng không phải những người hiền lành tỏa hào quang khắp bốn phía sẽ nhận được sự khẳng định của lãnh đạo, ngược lại những người có chút tì vết sẽ dễ dàng đi vào mắt của lãnh đạo hơn. Có một câu nói thế này: Phát triển mới là đạo lý cứng, tất cả đều phải nói dựa theo thành tích.
Phải nói người kia có vài phần bản lĩnh, chỉ cần nói về công tác của bản thân thì được lãnh đạo tuyến trên khen ngợi không dứt miệng về tư duy đổi mới. Nếu như nã pháo một người như vậy, thành công sẽ là việc thiện, thất bại sẽ là làm ác. Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã là giặc thì chỉ có thể là rắp tâm hiểm ác, đây là hành động cực kỳ nguy hiểm, chính mình không may sẽ tiến vào một tràng gió bão mới.
Cho đến lúc này thì Thích Phúc Lai có thể rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, hắn nghĩ đến đây mà không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Phải nói có lực sát thương nhất chính là câu nói bài trừ đối lập, vì có sự kiện của Triệu Địa Siêu nên sẽ đưa đến hiệu quả lý tưởng. Nhưng nếu nói Vương Tử Quân có trách nhiệm ở sự kiện của Triệu Địa Siêu thì căn bản là có chút gò ép, không ra gì.
- Thứ này chỉ sợ không phải là thang thuốc mạnh, không dùng được. Thích Phúc Lai tỉnh táo lại thì thản nhiên nói.
Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: - Bí thư Thích, tôi cũng muốn tìm ra chứng cứ cho từng câu từng chữ của mình, thế nhưng vấn đề là quá khó tìm.
Thích Phúc Lai nhìn gương mặt của Chử Ngôn Huy, hắn có chút mất kiên nhẫn: - Nếu đã không có chứng cứ, cậu cần gì phải lấy ra những thứ này? Mặc dù có sự việc của Triệu Địa Siêu, thế nhưng chưa chắc có thể gây tổn thương cho hắn ta được.
- Chú Thích, cháu cũng không muốn làm tổn thương hắn ta, nói thật cháu rất tán thưởng hắn. Nếu người thường dùng những thứ này thì căn bản không cho ra ảnh hưởng gì, nhưng nếu có một nhóm người cùng liên danh lại với nhau, ngài cảm thấy như thế nào? Chử Ngôn Huy nói rồi lấy ra một trang giấy từ trong túi áo.
Tờ giấy này không khác gì tờ giấy vừa rồi, nhưng bên trên chỉ ghi những cái tên người mà thôi. Thích Phúc Lai nhìn những cái tên quen thuộc, hắn chợt có chút run rẩy.
Tuy trong số những cái tên này có nhiều người đã lui xuống, thế nhưng không phủ nhận sự kiện bọn họ là nhân vật phong vân năm xưa ở Nam Giang. Lúc này tuy bọn họ đã rời khỏi sân khấu chính trị thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn tồn tại như cũ.
Đặt cùng vị trí với những người về hưu là những người đang sắp lui ra khỏi chức vụ, tuy quyền lực của bọn họ suy yếu, thế nhưng lời nói của bọn họ lại khá nặng.
Nếu như có thể kết hợp bọn họ lại cùng một chỗ, hơn nữa còn cho bọn họ ký tên, có phải đã có động tĩnh lớn rồi không? Thích Phúc Lai có chút động tâm.
- Vương Tử Quân căn bản là người không bao giờ tổn hao tinh thần, có lực lượng và tinh lực vô cùng, công tác căn bản không cho tình cảm xen vào, nghị lực quá lớn, nếu tìm bệnh tật từ công tác của hắn ta thì căn bản không bao giờ ra được. Nếu chúng ta tìm vấn đề từ công tác, không bằng đi sâu vào vấn đề tác phong. Lúc này có nhiều người phản ánh vấn đề của hắn ta, bí thư Thích, ngài có cho rằng tuyến trên sẽ tiến hành điều tra không?
- Nếu như là người bình thường thì sẽ không thể gây tổn thương gì được, nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, người này còn trẻ, lại phát triển không ngừng, công tác rất đổi mới, là người được lãnh đạo thượng tầng chú ý bồi dưỡng, gửi gắm kỳ vọng, tất nhiên sẽ không muốn sinh ra vấn đề ở Nam Giang. Nhìn từ góc độ bảo vệ cán bộ trọng điểm trung ương, có lẽ sẽ bị di dời khỏi Nam Giang. Chử Ngôn Huy nâng ly uống một ngụm rồi nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1965: Một mình chiến đấu hăng hái dễ gặp tình huống hai bên đối địch (2)
Chương 1965: Một mình chiến đấu hăng hái dễ gặp tình huống hai bên đối địch (2)