TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1976: Trồi lên mặt nước

Khi hai người kia đi vào một cửa hàng ven đường, Tào Kha Nhi lúc này mới thu hồi ánh mắt, nàng chợt nói: - Nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra, trạng thái kia thật sự quá buông lỏng và thoải mái!

Nguyễn Chấn Nhạc nghe thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì cũng nói theo: - Người này không phải hạng dễ chịu thất bại, có lẽ Nam Giang sắp có kịch hay để xem.

- Cái này rất ngon, em muốn ăn. Mạc Tiểu Bắc cầm lấy menu rồi nói với Vương Tử Quân.

Hai người làm vợ chồng nhiều năm, nhưng Vương Tử Quân thật sự có ít khi cùng đi với Mạc Tiểu Bắc mà không lo lắng gì như bây giờ. Hắn cũng biết Mạc Tiểu Bắc thích yên tĩnh, hai bên đi ra ngoài dạo chơi cũng không có gì là vui vẻ. Lúc này Mạc Tiểu Bắc tỏ ra thích một món ăn vặt, đây chẳng qua là đang cố tỏ ra vui vẻ để trấn an hắn mà thôi.

Mạc Tiểu Bắc cũng biết những gì mà Vương Tử Quân trải qua những ngày vừa rồi, dù là Vương Tử Quân không nói thì nàng cũng nhận được điện thoại từ Mạc gia. vì vậy sau khi nghe đề nghị ra ngoài đi dạo của Mạc Tiểu Bắc, hắn do dự không chút đồng ý.

Vương Tử Quân căn bản là một nhân vật công chúng ở Nam Giang, nhưng chỉ cần hắn cởi tây trang ra, thay thế vào đó là một trang phục đầy sức sống, hắn có thể trà trộn vào trong dòng người, nếu không phải là người quen thì khó thể nào nhận ra hắn.

Hơn nữa dù có người thấy Vương Tử Quân giống như trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không nghĩ theo chiều hướng kia, dù sao đó cũng là thói quen tư duy của nhiều người, bọn họ cảm thấy đại nhân vật của tỉnh ủy không thể nào đi đến những nơi như thế này được.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc gọi vài món ăn mà ngăn cản không chút phong độ: - Vợ, hai người chúng ta ăn được nhiều như vậy sao? Gọi hai món thôi, hai tô mỳ là được.

Nhân viên phục vụ đang rót nước cho rằng hôm nay gặp được khách sộp, thế nhưng không ngờ người đàn ông cùng đi lại keo kiệt như vậy, đúng là không ra gì.

Nếu như nhân viên phục vụ là người phụ nữ xinh đẹp như tiên kia, nàng nhất định sẽ nghênh ngang bỏ đi. Đáng tiếc là nàng không phải là người phụ nữ kia, thế nên chỉ thấy người phụ nữ kia nở nụ cười quyến rũ, sau đó phất phất tay nói cứ làm theo lời của chồng tôi.

"Ủa, đây là chồng của cô ấy sao?" Nhân viên phục vụ chợt hiểu rõ, nàng nhìn vẻ mặt đồng ý của nữ thần, thế là thuận miệng đồng ý. Thế nhưng nàng không khỏi cho ra ý nghĩ khác với con đường mình đã quyết định, đó là A Cường muốn lấy mình phải bắt chờ thêm hai năm nữa.

Vương Tử Quân cũng không biết sự cần kiệm của mình lại ảnh hưởng bi thảm đến A Cường kia như vậy. Khi Mạc Tiểu Bắc nói vài lời với cô nhân viên phục vụ, hắn tiếp điện thoại, người gọi đến là Đoạn Văn Đống, nói có chuyện cần báo cáo.

Vương Tử Quân căn cứ vào giọng nói của Đoạn Văn Đống và cảm thấy rất nghiêm túc, có lẽ là sự việc không nhỏ, thế là tâm tư buồn bực khi đi ra khỏi nhà cùng Mạc Tiểu Bắc chợt tan biến. Nếu như là những người khác thì Vương Tử Quân sẽ nói chờ ngày mai đến phòng làm việc báo cáo công tác, nhưng Đoạn Văn Đống thì lại khác. Người này đang điều tra một vụ án buôn lâu theo sắp xếp của mình, hắn không thể không coi trọng đối phương.

- Tôi đang dùng cơm trong một nhà hàng ven đường, anh đến một chuyến cho vui. Vương Tử Quân nói rồi báo vị trí nhà hàng.

Nhân viên phục vụ kia đã rời đi, chỉ còn lại bóng lưng trong mắt Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà từ Mạc Tiểu Bắc và định uống một ngụm, đột nhiên thấy một người lảo đảo đi về phía mình, tên kia cười nói với Mạc Tiểu Bắc: - Em gái, đời người chú trọng hai chữ ăn uống, những món tốt bị người ta nắm hết vào trong tay thì còn ý nghĩa gì nữa? Anh em chúng tôi đang tổ chức bữa tiệc lớn, mời em đi theo chúng tôi xả láng một bữa.

Người đàn ông này vừa nói vừa chỉ ra chiếc xe hơi bên ngoài: - Thấy không, đó là xe của các anh.

Vương Tử Quân nhìn theo ngón tay của đối phương, phát hiện bên kia có một chiếc BMW màu xám, nhìn qua rất đẹp.

Khi thấy chiếc xe BMW kia thì Vương Tử Quân mới đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, người này hơn ba mươi, thầm nghĩ mình chỉ đi ra dùng một bữa cơm, sao lại gặp tình huống khó chịu này?

Vương Tử Quân biết rõ Mạc Tiểu Bắc không thích nói chuyện với người lạ nên trực tiếp lên tiếng: - Uống say thì tìm chỗ nào đó mà giải rượu, đừng quấy rầy chúng tôi dùng cơm.

Người đàn ông này đã chú ý đến Mạc Tiểu Bắc từ khi nàng vào nhà hàng, hắn là người có kinh nghiệm chơi gái, có dạng gái gì mà chưa qua tay? Dù hắn là người chán chê những ngôi sao ca sĩ trong vùng, thế nhưng chưa từng thấy qua người nào giống như Mạc Tiểu Bắc.

Chỉ nhìn qua Mạc Tiểu Bắc thì người đàn ông này cảm thấy xương cốt như mềm ra, về sau thấy Mạc Tiểu Bắc gọi thức ăn và Vương Tử Quân bỏ bớt đi một nửa, hắn cảm thấy ngồi không yên. Một người đàn ông mà quá keo kiệt với một người phụ nữ, như vậy đúng là phí của trời. Hắn thấy với tài cán và năng lực của mình, căn bản không có chút khiêu chiến khi cạnh tranh với tên đàn ông không quyền không thế kia.

Còn vì sao người đàn ông này lại phán đoán Vương Tử Quân không quyền không thế, đơn giản là đối phương mời một người phụ nữ xinh đẹp đến nhà hàng dùng cơm thế nhưng lại tiếc tiền với vài món ăn, như vậy sao có quyền có thế cho được?

- Ơ, còn có tính cách này nữa à? Nhưng nghe anh nói này chú em, anh mời tiểu thư này đi ăn tối, anh không có hứng với chú em. Nhưng nếu chú em cứ mãi không biết tốt xấu, coi chừng không có quả ngọt để ăn đâu. Người đàn ông này vừa nói ra những lời uy hiếp thì Mạc Tiểu Bắc đã ném chùm chìa khóa của tên đàn ông vừa đặt trên bàn vào trong thùng rác, nàng dùng giọng hung hăng nói: - Tôi ăn cơm thích yên tĩnh, không muốn có ruồi bọ bay vo ve bên tai.

Vương Tử Quân nhìn động tác tiêu sái của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi lắc đầu cười khổ, tuy những năm qua tính tình của nàng đã thuần hơn, thế nhưng ra tay vẫn rất mạnh mẽ.

Người đàn ông kia cũng bị hành động của Mạc Tiểu Bắc làm cho sững sờ, hắn kinh ngạc nửa phút rồi chợt cười lớn nói: - Có tính cách, anh thích kiểu người thế này.

Khi người đàn ông lên tiếng thì vài tên đàn ông cao lớn to béo nhìn qua cực kỳ hung ác đã nhanh chóng đi đến, đi đầu là một tên đầu trọc, hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi cười nói với tên đàn ông kia: - Anh Hùng, sao vậy?

- Không có gì, chỉ là mời một cô em đi ăn cơm thôi. Tên đàn ông nói rồi chỉ chỉ vào thùng rác: - Nhị Tử, có người ném chìa khóa xe của anh vào thùng rác, chú xem anh nên làm gì bây giờ?

- Ôi, đây là lần đầu tiên em gặp phải tình huống này, đúng là mất mặt anh em. Anh Hùng, anh nói xem là ai ném vào, em sẽ bắt hắn cho anh. Tên đàn ông được gọi là Nhị Tử căn bản là người thường xuyên ra tay giúp sức cho anh Hùng, hắn càng nói càng tỏ ra cực kỳ làm càn.

Mạc Tiểu Bắc không quan tâm đến những người kia, nàng nhìn thấy ly nước trà của Vương Tử Quân không còn nhiều, thế là cầm bình trà rót cho hắn, mà động tác vô thức này của nàng căn bản đã chọc giận anh Hùng.

- Đông Hồng là thành phố pháp trị, tốt nhất đừng gây chuyện sinh sự, tranh thủ thời gian nhặt chìa khóa rồi cút đi. Vương Tử Quân nhìn nữ nhân viên phục vụ bưng thức ăn đến, hắn do dự giây lát rồi dùng giọng khuyên nhủ nói.

Vương Tử Quân chưa nói dứt lời thì anh Hùng lại sinh ra cảm giác như đối phương đang sợ mình, hắn càng không coi ai ra gì: - Gặp mặt xem như có duyên, chỗ này ăn uống không ngon, hôm nay anh mời khách, chúng ta cùng ra ngoài dạo chơi một vòng.

Khi anh Hùng định kéo tay Vương Tử Quân, Vương Tử Quân cũng định chặt tay đối phương lại, chợt có người khác ta tay: - Triệu Thiên Hùng, anh định làm gì?

Anh Hùng lúc đầu còn có chút tức giận, nhưng khi hắn nhìn rõ người kéo mình, hắn chợt nở nụ cười sáng lạn: - Ôi, đây không phải là cục trưởng Đoạn sao? Ngài thế nào lại có thời gian đến đây thế này? Ha ha, tôi đang mời cậu em này đi ăn cơm.

Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt tức giận của Vương Tử Quân, lại nhìn gương mặt của Mạc Tiểu Bắc, thế là thầm hiểu có chuyện gì xảy ra. Hắn tuy cực kỳ tức giận Triệu Thiên Hùng, thế nhưng lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: - Bây giờ tôi ra lệnh cho anh, đi ra ngoài.

Triệu Thiên Hùng có chút e ngại Đoạn Văn Đống, sau khi nghe Đoạn Văn Đống nói như vậy thì cười xấu hổ nói: - Cục trưởng, tôi nghe lời anh, ha ha, chúng ta đi.

Khi nhóm người Triệu Thiên Hùng rời đi, Đoạn Văn Đống lúc này mới thở dài một hơi. Vương Tử Quân cười nói với Đoạn Văn Đống: - Văn Đống, anh ăn cơm chưa, ngồi xuống cùng dùng cơm đi.

- Tôi đã ăn rồi. Đoạn Văn Đống hầu như trả lời theo bản năng.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Văn Đống, anh rõ ràng không nói lời thật lòng, bây giờ vừa qua giờ cơm một chút, anh mà ăn cơm rồi sao? Anh yên tâm đi, chỗ này có giá cả vừa phải, tôi cũng có thể trả được tiền cơm cho anh.

Mạc Tiểu Bắc tuy không thích trò chuyện nhưng lại phối hợp ăn ý với Vương Tử Quân, nàng đứng lên đi tìm nữ nhân viên phục vụ vừa rồi.

Đọc truyện chữ Full