TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1985: Con cái nhà ai thì người đó ôm

Không che đậy miệng trước mặt lãnh đạo, hơn nữa còn tùy tâm làm việc, điều này tuy không tốt. Nhưng nếu như anh cứ mãi tỏ ra cẩn thận, khi lãnh đạo trưng cầu ý kiến thì anh chi biết lắc đầu như gà mổ thóc nói là mình không có phương án cụ thể nào, như vậy anh chỉ có thể là người chạy việc, căn bản không phải là một quân sư được lãnh đạo tán thưởng.

Nhìn từ phương diện này thì thấy thư ký nên nói ra những gì mình đang suy nghĩ, dù sai cũng không có vấn đề, vì làm cấp dưới sao có thể cao minh hơn lãnh đạo được? Nếu lãnh đạo không chỉ điểm cho anh, như vậy sao có thể là lãnh đạo? Điều này là không thể hoài nghi.

Chỉ là đáng tiếc bây giờ Đào Nhất Hành còn chưa hiểu rõ điều này, thế là Diệp Thừa Dân cảm thấy rất bực bội, lão nhìn thoáng qua Đào Nhất Hành rồi trầm giọng nói: - Chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, không những tỉnh ủy phải tự truy cứ trách nhiệm, còn phải cho ra một câu trả lời rõ ràng với lãnh đạo thượng cấp.

"Cho ra một câu trả lời rõ ràng với lãnh đạo thượng cấp?" Đào Nhất Hành nghe mà hiểu rõ đây là thái độ của Diệp Thừa Dân ở sự kiện này, thế là hắn nhanh chóng dùng giọng điệu kiên quyết nói: - Bí thư Diệp, sự kiện ác liệt như vậy làm ảnh hưởng đến sự phát triển của tỉnh Nam Giang, tôi đề nghị nên cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vào cuộc, cần phải xử lý thật nghiêm những người tùy ý làm bậy.

Tuy Đào Nhất Hành biết rõ sự việc này có liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn không cố kỵ nhiều như vậy, hắn cần phải bảo trì sự nhất trí cao độ với Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân coi như thỏa mãn với thái độ của Đào Nhất Hành, lão nhìn gương mặt nghiêm túc của Đào Nhất Hành rồi trầm giọng nói: - Chuyện này còn cần thông qua ở hội nghị thường ủy, nhưng tôi hy vọng trước khi tổ chức hội nghị thường ủy, anh nên quan tâm một chút.

- Bí thư Diệp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng xử lý tốt. Đào Nhất Hành nhìn gương mặt trầm trọng căn bản không thể thả lỏng của Diệp Thừa Dân, hắn không khỏi trầm giọng đảm bảo.

Diệp Thừa Dân lấy ra một gói thuốc, ném cho Đào Nhất Hành một điếu, sau đó thở dài nói: - Tôi cảm thấy anh ấy còn trẻ, đầu óc linh hoạt, không ngờ lại muốn chơi trò tiểu thông minh. Như vậy thì quá tốt, cho dù tôi có muốn lên tiếng thay cũng xem như lực bất tòng tâm.

- Bí thư Diệp, sự việc rất nghiêm trọng sao? Mặc dù Đào Nhất Hành có chút dự đoán về tính nghiêm trọng của vấn đề, thế nhưng lời nói của Diệp Thừa Dân không khỏi làm cho tâm tư của hắn trầm xuống.

- Lãnh đạo thượng cấp vừa gọi điện thoại đến, phê bình rất nghiêm khắc. Anh ấy có ý kiến rất lớn với công tác của tỉnh Nam Giang chúng ta. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì sờ lên tóc của mình dùng giọng cảm khái nói: - Chỉ sợ lần này tôi cũng khó tránh được trách nhiệm.

Diệp Thừa Dân bày ra bộ dạng không phải nói dối, Đào Nhất Hành nghĩ đến phương diện bí thư Diệp còn phải liên quan vào sự kiện này, thế là không khỏi mong muốn Vương Tử Quân bóp chết tâm tư của mình đi.

Có một số việc đã xảy ra và có kết cục rõ ràng, hơn nữa dù là Diệp Thừa Dân bên này có muốn hòa giải thì đám người khác cũng không đồng ý.

Khi Đào Nhất Hành đang suy tư thì Khuất Chấn Hưng gõ cửa đi vào, lúc này gương mặt Khuất Chấn Hưng cực kỳ ngưng trọng, hắn đi đến trước mặt Diệp Thừa Dân rồi trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, cục trưởng Chân cục công an tỉnh muốn gặp ngài.

Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, hầu như lịch trình hằng ngày trên cơ bản đều đã được văn phòng tỉnh ủy sắp xếp rõ ràng, cũng không phải là ai muốn gặp cũng được. Chân Hồng Lỗi là cục trưởng cục công an tỉnh, hắn cũng hiểu rõ quy củ này, hôm nay sở dĩ liều lĩnh muốn gặp mặt có lẽ là chuyện khẩn cấp.

Đào Nhất Hành nhìn gương mặt không chút biểu hiện của Diệp Thừa Dân, hắn biết rõ thái độ của lãnh đạo. Chân Hồng Lỗi là người đi gần Chử Vận Phong, bây giờ xảy ra sự việc lại chạy đến tìm Diệp Thừa Dân, điều này làm cho Diệp Thừa Dân căn bản không vui vẻ chút nào.

Đào Nhất Hành nhìn thoáng qua Khuất Chấn Hưng, sau đó lên tiếng phân phó: - Lịch trình công tác của bí thư hôm nay rất bận rộn, để cho anh ấy đi đến văn phòng làm hồ sơ báo cáo đi.

Khuất Chấn Hưng biết rõ thư ký trưởng nói lời nghiêm khắc không hướng về phía mình, vì vậy cũng không quá quan tâm mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Thư ký trưởng, Chân Hồng Lỗi bây giờ đang ở trong phòng làm việc của tôi, khẩn cầu bí thư bớt chút thời gian gặp mặt, anh ấy có chuyện khẩn cấp cần báo cáo.

Đào Nhất Hành bên này vừa định lên tiếng thì Diệp Thừa Dân đã vung tay cản lại: - Cậu cho anh ta đi vào, lúc này trời sắp mưa nhưng gái cũng muốn lấy chồng, nên đến thì sẽ đến.

Một phút sau Chân Hồng Lỗi mặc đồng phục cảnh sát đi vào trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Tuy hắn cung kính chào hỏi Diệp Thừa Dân, thế nhưng gương mặt phẫn nộ làm người ta giống như đang đối diện với một con sư tử.

Đào Nhất Hành nhìn bộ dạng của Chân Hồng Lỗi, tâm tình chợt lay động. Đã hơn một năm qua hắn quen nhìn bộ dạng vâng lời của Chân Hồng Lỗi, thật sự đã quên biểu hiện của Chân Hồng Lỗi trước kia.

Trước kia Đào Nhất Hành cũng từng có quan hệ với Chân Hồng Lỗi, mặc dù chức vụ của hắn ở bên trên Chân Hồng Lỗi, thế nhưng hai bên không có quan hệ lệ thuộc, thế cho nên Chân Hồng Lỗi cũng không coi hắn ra gì. Khi Vương Tử Quân đi đến thì Chân Hồng Lỗi nhanh chóng ra tay áp chế rất mạnh, chiến đấu hăng hái, việc gì cũng làm.

Nhưng khi Vương Tử Quân đứng vững bàn chân ở Nam Giang, cũng đi từ vị trí bí thư ủy ban tư pháp đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, ánh hào quang trên người Chân Hồng Lỗi ngày càng nhạt. Đặc biệt là sau khi Đoạn Văn Đống kiêm nhiệm vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh, biểu hiện của Chân Hồng Lỗi chỉ có thể dùng hai từ "an phận" để miêu tả chân thực mà thôi.

Nhưng khi nhìn vào tình hình hôm nay thì Đào Nhất Hành cảm thấy Chân Hồng Lỗi cũng không phải đã lui bước, người ta đang ẩn nhẫn chờ ngày ra tay. Đây là trạng thái ẩn nhẫn chờ thời thế, là nằm gai nếm mật, tùy thời mà động. Lúc này Vương Tử Quân lộ ra sơ hở, Chân Hồng Lỗi là người không chờ đợi được mà nhảy ra đầu tiên.

- Cục trưởng Hồng Lỗi đến đấy à, mời anh ngồi. Diệp Thừa Dân khoát tay áo với Chân Hồng Lỗi rồi dùng giọng bình tĩnh nói.

Chân Hồng Lỗi cũng không ngồi xuống, hắn nhìn Diệp Thừa Dân dùng giọng cực kỳ phẫn nộ nói: - Bí thư Diệp, nếu như tỉnh ủy cho rằng cục công an tỉnh không hợp cách thì có thể điều chỉnh công tác của tôi, tôi không có một câu oán hận. Thế nhưng tôi còn đang ở trên vị trí lãnh đạo cục công an tỉnh, kính mong lãnh đạo có chuyện gì lớn cũng đừng bỏ qua tôi. Nếu như tôi chỉ là một con bù nhìn, chỉ là một bài trí cho đẹp, như vậy tôi khẩn cầu tỉnh ủy miễn đi chức vụ của tôi.

- Ai nói miễn đi chức vụ của anh? Anh rõ ràng nghe gió nói mưa, còn có tính kỷ luật tổ chức nữa không? Chân Hồng Lỗi anh là người đứng đầu hệ thống công an tỉnh Nam Giang, nếu không phải anh có năng lực, anh ngồi trên vị trí này được sao? Mặc dù biết Chân Hồng Lỗi đến đây là có mục đích, thế nhưng Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão không thể không bày tỏ ra vài phần tư thái của mình.

- Bí thư Diệp, không biết ngài có nghe nói qua hay chưa, cục công an thành phố Đông Hồng nhận được sự gật đầu của bí thư ủy ban tư pháp Lỗ Kính Tu, lại trực tiếp tiến hành kiểm tra tàu hàng nước ngoài, lại là một hành động có quy mô lớn. Tôi là một cục trưởng cục công an tỉnh mà không nhận được thông báo gì, ngài nói xem, đây không phải là cực kỳ không tín nhiệm tôi sao? Tôi là cái gì nữa chứ? Đào Nhất Hành nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Chân Hồng Lỗi, hắn không khỏi đổ mồ hôi hột thay cho Lỗ Kính Tu. Chân Hồng Lỗi không dẫn lửa lên người Vương Tử Quân, lại trực tiếp hướng về phía Lỗ Kính Tu, như vậy không những càng có sức thuyết phục, lại càng tạo ra con đường tiến lên tốt đẹp cho mình.

- Cục trưởng Hồng Lỗi, tôi vừa mới thảo luận với bí thư Diệp về sự kiện này, bí thư đối với chuyện này cũng rất tức giận. Lúc này tỉnh ủy có thái độ rõ ràng, sẽ kiểm tra thật nghiêm, tuyệt đối không nuông chiều. Đào Nhất Hành thấy vẻ mặt của Diệp Thừa Dân có vài phần hòa hoãn, thế là tâm tư thả lỏng hơn, hắn chợt ý thức được sau lưng khá ẩm ướt, có lẽ vừa rồi căng thẳng quá độ.

Lỗ Kính Tu âm trầm đứng trong phòng làm việc của mình, từ tối qua hắn đã không ngủ yên, sáng dậy tắm nước nóng mà cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.

Lỗ Kính Tu là bí thư ủy ban tư pháp, hắn là người biết tin đầu tiên sau sự kiện tối qua. Hắn biết rõ hành động lần này chỉ là toi công, còn xuất hiện tranh cãi ngoại giao, thế là biết được sự việc căn bản là không ổn.

Lỗ Kính Tu nghĩ nhiều nhất là mình nên làm gì bây giờ, mặc dù tất cả là do Vương Tử Quân bày ra, thế nhưng Lỗ Kính Tu dù sao cũng mới là bí thư ủy ban tư pháp, rất nhiều thứ phải có chữ ký của hắn mới được thực hiện.

Chữ ký kia giống như một cây châm đâm vào trong người Lỗ Kính Tu.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lỗ Kính Tu vội vàng nghe máy, hắn vừa há miệng định lên tiếng thì chợt nghe người bên kia nói: - Bí thư Lỗ, vừa rồi cục trưởng Chân Hồng Lỗi đi đến yêu cầu tỉnh ủy phân xử, anh nên làm tốt công tác chuẩn bị.

Sự việc đến nước này thì Lỗ Kính Tu không biết nói gì hơn, chỉ có thể cúp máy.

Đọc truyện chữ Full