Nếu như nói vừa rồi Diệp Thừa Dân căn bản còn có chút thưởng thức lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ lại càng cảm thấy cảm thán với sự chu đáo của người này.
Công tác quan trọng thì đa số mọi người có thể làm, nhưng có người làm từng bước, giới hạn hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng không có người nào nói ra cho rõ ràng, hơn nữa lại khó thể nào làm xuất sắc cho được.
Lúc này công tác phòng dịch ở Nam Giang đang đi đầu trong nước, khi các tỉnh thành khác đang đuổi theo thì bọn họ lại nắm hai tay hai công tác song song, như vậy có thể nhận được sự coi trọng cao độ của thượng cấp, lại cho thấy Nam Giang có cách làm việc đặc biệt của mình.
Hơn nữa phương diện phát triển kinh tế dù là thế nào cũng được tất cả ban ngành coi trọng, bây giờ là thời điểm trọng yếu có thể đặt xuống, thế nhưng dù sao thì phương diện này cũng là quá quan trọng.
Lời đề nghị của Vương Tử Quân thật sự làm cho Nam Giang nhanh chân đi đến phía trước, căn bản hùa theo ý nghĩ của lãnh đạo trung ương.
Từ góc độ của Diệp Thừa Dân thì lão tự nhận mình không phải là người đố kỵ người tài, lão cam tâm tình nguyện một nguyên tắc cho người biết làm việc một cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu, khích lệ người làm được việc ở phương diện sử dụng cán bộ, để tỉnh Nam Giang biến thành thiên hạ của người tài. Dù nhìn từ góc độ nào thì Vương Tử Quân cũng là một nhân tài khó có được, đáng tiếc là lão không thể tự tay sử dụng.
Diệp Thừa Dân thầm cảm thấy rất tiếc nuối, lão cười lớn nói: - Trưởng phòng Tử Quân, cứ xử lý dựa theo sắp xếp của anh, lúc này chúng ta cùng nắm bắt công tác phòng chống dịch và phát triển kinh tế, hơn nữa hai tay đều phải có thành tích.
Hội nghị khẩn cấp chấm dứt trong bầu không khí vui vẻ hài hòa, Trịnh Thanh Tuyền nhìn Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên chậm rãi vừa đi vừa nói chuyện với Vương Tử Quân mà không khỏi thầm cảm khái. Tuy hắn vẫn còn có chút không phục Vương Tử Quân, thế nhưng những biểu hiện của Vương Tử Quân ngày hôm nay làm cho hắn khắc sâu một nhận thức, đó là người này cực kỳ khách quan, trình độ của mình kém người ta quá xa.
- Lúc này thủ tướng đã cho ra văn kiện phòng chống dịch thế nhưng số ca bệnh trong nước lại liên tục tăng lên, tổ chức y tế thế giới liên tục cho ra nhiều phương án trợ giúp, khuyến cáo nhân dân không nên đi lại quá nhiều...
- Hôm nay người đại diện của tổ chức y tế thế giới đi đến thành phố Đông Hồng, căn bản tiến hành kiểm tra học tập công tác phòng chống dịch của tỉnh Nam Giang. Trong quá trình điều tra, các tổ chức và cá nhân cho ra những đánh giá cao độ với công tác của tỉnh Nam Giang, đặc biệt là việc Nam Giang đã cho ra những phương án phòng ngừa chu đáo trước khi sự việc phát sinh, quyết đoán chặt chẽ giải quyết các vấn đề tương quan, thật sự rất đáng được khẳng định...
- Lúc này cả nước đang cố gắng hạ thấp số lượng người nhiễm bệnh, thế nhưng vì đề phòng hiệu quả mà mong sao nhân dân không nên chủ quan... Trong chương trình thời sự, giọng nói của biên tập viên căn bản là quá quen thuộc, âm thanh vang lên thông báo những tin tức thời sự quan trọng trong ngày. Vương Tử Quân lúc này ngồi trên ghế sa lông trong nhà mình, hắn vừa uống nước vừa xem thời sự.
- Có lẽ lần này người đại diện của tổ chức y tế thế giới đến Nam Giang thì anh phải tham gia tiếp đãi. Mạc Tiểu Bắc dịu dàng rót trà cho Vương Tử Quân rồi cười nói.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Mạc Tiểu Bắc: - Những ngày qua có nhiều cơ hội nở mày nở mặt làm cho da mặt anh mỏng hơn, anh cũng không muốn làm ngôi sao trong vườn thú để người ta xoi mói.
Mạc Tiểu Bắc nghe lời chọc cười của Vương Tử Quân thì cảm thấy có chút buồn cười và thương tiếc, nàng đưa tay sờ lên trán của Vương Tử Quân rồi cười nói: - Có phải anh phát sốt rồi không?
Khi gần đến cuối năm thì công tác ở Nam Giang trên cơ bản tiến vào giai đoạn tổng kết, công tác phòng dịch vốn đã kết thúc thế nhưng vì tình hình dịch bệnh nghiêm trọng trên thế giới mà lại đưa lên một vị trí cực kỳ quan trọng.
Nam Giang có được thành tích quá lớn, căn bản hấp dẫn ánh mắt của tất cả tỉnh thành chung quanh. Những tỉnh thành chung quanh không những phái các đoàn đến học tập kinh nghiệm, bộ y tế còn phái chuyên gia đến nghiên cứu, muốn tiến hành một bước tổng kết và mở rộng phương án phòng dịch ở Nam Giang.
Vương Tử Quân là người chịu trách nhiệm chủ yếu trong công tác phòng dịch, hắn căn bản không thể nào an phận được, có vài người đến và hắn không thể không tiếp đãi. Thậm chí có một vài cán bộ lão thành, ví dụ như người đến từ tỉnh Sơn Nam và Chiết Giang, hắn không lộ diện thì căn bản có lỗi với bạn bè của mình.
Hôm nay tiếp đãi những lãnh đạo của bộ y tế, Vương Tử Quân vẫn là người được đưa ra đầu tiên, thế nhưng hắn thấy rõ ánh mắt nóng bỏng của Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên.
Nếu như là năm năm trước thì Vương Tử Quân nhất định sẽ có chút hả hê, sẽ thầm nghĩ đáng đời các anh. Thế nhưng bây giờ sau nhiều năm công tác thì hắn căn bản ném bỏ ý nghĩ táo bạo kia đi, căn bản không quan tâm đến những điều này.
Mình sắp phải đi, cần gì phải phô trương quá như vậy? Nên lưu lại chút mặt mũi, sau này còn dễ dàng gặp mặt nhau. Vì vậy sau khi nhiệm vụ tiếp đãi rơi lên người Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng để cho Du Giang Vĩ chạy đến bệnh viện tỉnh lấy một tờ giấy xét nghiệm, sau đó lấy lý do đau đầu để ở nhà tĩnh dưỡng.
Vương Tử Quân xin nghỉ thì mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên sau khi gọi điện thoại quan tâm theo thông lệ thì cũng không nhường ai mà nhét tất cả hoạt động tiếp đãi vào trong lịch trình hằng ngày của mình.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chợt phát hiện không phải là điện thoại này đổ chuông. Hắn có chút sững sốt, sau đó hắn đi vào trong phòng làm việc, nhấc chiếc điện thoại màu đỏ lên.
Sau khi nghe máy thì bên kia chợt lên tiếng: - Xin hỏi có phải là trưởng phòng Vương Tử Quân hay không?
- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là... Khi Vương Tử Quân còn đang cảm thấy nghi hoặc thì chợt nghe bên kia nói: - Trưởng phòng Vương, chào anh, bí thư Lâm muốn nói chuyện điện thoại với anh.
Lâm Trạch Viễn gọi điện thoại đến, điều này làm cho Vương Tử Quân khẽ động. Lúc này thủy triều đã rút, chính mình sắp thấy được tảng đá, lúc này Lâm Trạch Viễn lại gọi điện thoại đến, có lẽ hướng đi của mình đã rõ ràng.
Chính mình sẽ đi nơi nào? Là vị trí trước kia sao? Vương Tử Quân tuy đã trải qua nhiều năm tháng tu luyện thế nhưng vẫn không thể nào giữ được sự bình tĩnh trầm ổn như ngày thường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2059: Cho người biết làm việc cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu (1)
Chương 2059: Cho người biết làm việc cơ hội, cho người có khả năng đi ra sân khấu (1)