TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2086: Một là nóng sốt hai là bị ghẻ lạnh (2)

Một khi công tác có vấn đề thì căn bản không bao giờ được điều động thăng chức.

Phương Anh Hồ hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu nói: - Chuyện này tôi sẽ liên hệ với trưởng phòng Thanh Minh, sẽ cho ra một phương án phù hợp để bí thư Vương xem xét.

Vương Tử Quân tiễn chân Phương Anh Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Thời gian sau đó hắn cũng không ở lại trong phòng làm việc của mình, hắn cùng Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch đi kiểm tra vài công tác của thành phố Rừng Mật, sau đó ngồi lên xe đi đến khách sạn đã giao hẹn với Uông Thanh Minh.

Sau khi xe chậm rãi dừng lại thì một người đàn ông trung niên chạy đến, hắn nở nụ cười cung kính nói: - Bí thư Vương, tôi là Tiểu Lữ của phòng tổ chức tỉnh ủy, trưởng phòng đang chờ ngài trên lầu, mời ngài đi theo tôi.

Người đàn ông trung niên này căn bản lớn tuổi hơn nhưng lại xưng hô với Vương Tử Quân là Tiểu Lữ, hơn nữa trên mặt không có chút xấu hổ. Vương Tử Quân chỉ có thể gật đầu rồi đi theo đối phương lên lầu.

- Bí thư Vương, hoan nghênh hoan nghênh. Vương Tử Quân vừa mới đi lên lầu hai thì Uông Thanh Minh đã tiến ra nghênh đón, hai bàn tay lớn duỗi ra, trên mặt là nụ cười sáng lạn.

Vương Tử Quân bắt chặt tay với Uông Thanh Minh, hắn cười nói: - Trưởng phòng Uông, hai người chúng ta cũng không phải là người ngoài, anh nhìn xem tình huống đón tiếp quá long trọng, như vậy tôi cũng không biết phải làm sao cho phải. Nói ra thì không bằng tôi đến nhà anh ngồi một lát để nếm thử tay nghề của chị dâu.

Vương Tử Quân nói như vậy làm cho vẻ mặt của Uông Thanh Minh càng thêm vui vẻ, hắn vung tay lên nói: - Tốt, ngày sau mời bí thư Vương đến nhà tôi, để bà nhà tôi làm vài món ngon. Thế nhưng hôm nay lại không được, đây chính là chút tâm ý của tôi chào đón anh đến tỉnh Mật Đông nhận công tác.

Hai người trò chuyện với nhau rồi đi vào phòng, lúc này bên trong phòng còn có hai người khác, khi Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh đi vào thì hai người kia nhanh chóng đứng lên.

Sau khi mời Vương Tử Quân ngồi xuống ghế chủ vị, Uông Thanh Minh chỉ vào hai người kia rồi mở miệng giới thiệu: - Bí thư Vương, vị này chính là chủ tịch Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục.

Lôi Hợp Tuấn là người có tướng mạo dễ nhìn, dù không cười cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác như đang cười. Sau khi nghe Uông Thanh Minh mở miệng giới thiệu thì hắn nhanh chóng cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, kính mong lãnh đạo khi nào có thời gian thì tranh thủ đến thành phố Đồng Lục chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.

Vương Tử Quân gật đầu với Lôi Hợp Tuấn rồi nói: - Tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Đồng Lục là rất tốt, hy vọng năm sau chủ tịch Lôi có thể tiếp tục bảo trì trạng thái phát triển như vậy.

Lôi Hợp Tuấn không ngờ Vương Tử Quân mới đến vài ngày lại có những hiểu biết nhất định như vậy về thành phố Đồng Lục, thế là hắn mở miệng dùng giọng kính sợ nói: - Cám ơn bí thư Vương đã khuyến khích, các cán bộ cao thấp trong thành phố Dương Độ Lục nhất định sẽ không làm phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

- Bí thư Vương, vị này chính là phó phòng thường vụ Liêu Kỳ Đông của phòng tổ chức tỉnh ủy. Anh ấy không những là trợ thủ tốt của tôi trong lúc công tác, còn là một nhân tài vĩ đại trong số cán bộ trẻ tuổi tỉnh Mật Đông. Uông Thanh Minh nhìn về phía một vị cán bộ trên ba mươi tuổi rồi lên tiếng giới thiệu.

Phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy chính là một vị trí quan trọng, lúc này Liêu Kỳ Đông có thể được mời đến đây, nói rõ nhận được sự coi trọng của Uông Thanh Minh khi công tác trong phòng tổ chức tỉnh ủy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói với Liêu Kỳ Đông: - Khó người nào được trưởng phòng Uông khen ngợi như vậy, trưởng phòng Liêu được anh Uông đánh giá tốt như thế chắc chắn là người có năng lực mạnh mẽ, thật sự rất tốt.

Liêu Kỳ Đông còn chưa đến bốn mươi mà an vị trên vị trí hiện tại thì xem như xuân phong đắc ý phát triển mạnh mẽ, thế nhưng lúc này đối diện với một Vương Tử Quân tươi cười như hoa lại cảm thấy một cảm giác đè nén quá mạnh. Dù sao nếu hắn so sánh với Vương Tử Quân, dù là ở phương diện tuổi tác hay vị trí hiện tại cũng thua kém quá nhiều.

Nhưng Liêu Kỳ Đông tuyệt đối không thể nịnh nọt Vương Tử Quân, vì vị trí quyết định lời nói của từng người. Vì vậy hắn do dự giây lát rồi cười nói: - Cám ơn bí thư Vương đã cho ra lời khen ngợi, ngài nói như vậy làm tôi cảm thấy mình được ủng hộ.

Tiệc ượu bắt đầu dưới sự nhiệt tình của Uông Thanh Minh, mặc dù là bốn người thế nhưng chủ đề lại chủ yếu xoay quanh Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh. Lôi Hợp Tuấn cũng không hỗ danh là người mang tiếng cười đến cho mọi người, thỉnh thoảng hắn kể vài câu chuyện làm cho mọi người phát ra những tiếng cười cực kỳ vui vẻ hòa thuận.

Một giờ nhanh chóng trôi qua, bốn người uống hết một chai rượu, Liêu Kỳ Đông đang định phân phó nhân viên phục vụ lấy thêm rượu thì Vương Tử Quân cười nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, mọi người đều là người nhà, cũng không nên uống nhiều rượu, vui vẻ tận hứng là được rồi. Tôi cảm thấy rượu là thứ mà sau này nên uống ít thì hay hơn.

- Tất cả hành động của tôi đều nghe theo lời chỉ huy của ngài, nhưng này bí thư Vương, ngài phải nói rõ kỳ hạn, chúng ta cần phải tiêu diệt thêm vài chai rượu nữa mới được. Vương Tử Quân cười cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân biết rõ đây là cách Uông Thanh Minh muốn kéo gần quan hệ với mình. Uông Thanh Minh là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, khi Vương Tử Quân đang thầm bội phục đối phương thì cười nói: - Một tháng nữa có được không?

- Tốt quá, tôi đây lúc nào cũng chờ sự kêu gọi của bí thư Vương. Uông Thanh Minh nói rồi phất phất tay với Tiểu Lữ.

Lôi Hợp Tuấn và Liêu Kỳ Đông đi phía trước, Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh đi phía sau, khi đi đến cầu thang thì Uông Thanh Minh khẽ lên tiếng: - Bí thư Vương, lần này tôi muốn để hai người chúng ta cùng trò chuyện với nhau, thế nhưng Lôi Hợp Tuấn kia lại nắm bắt không chịu bỏ qua, tôi không còn biện pháp nào khác mới đưa cậu ấy đến gặp ngài.

Uông Thanh Minh nói như vậy chủ yếu là bày ra lý do, vì nếu hắn không muốn Lôi Hợp Tuấn đi đến, chỉ cần nói một câu là xong, đối phương không thể tiếp tục chạy đến được. Vương Tử Quân hiểu mà không nói ra rõ ràng, hắn chỉ cười cười nói: - Trưởng phòng Uông, tôi đến tỉnh Mật Đông căn bản là hai mắt tối đen, nhìn từ phương diện tình cảm thì có chút thân thiết với anh, anh giới thiệu hai người bọn họ cũng là vì tốt cho tôi.

- Ôi, Bí thư Vương có thể nói như vậy thì tôi cảm thấy rất vui mừng. Tôi dù sao cũng đã công tác khá lâu năm ở tỉnh Mật Đông, việc lớn làm không thành nhưng việc nhỏ thì hoàn toàn có thể xong. Uông Thanh Minh nói đến đây thì cười nói: - Bí thư Vương, hai ngày nữa Hợp Tuấn sẽ báo cáo với ngài về vài công tác liên quan đến thành phố Đồng Lục, kính mong ngài cho cậu ấy cơ hội.

Đọc truyện chữ Full