Trương Tề Bảo đã từng là chủ tịch thành phố, hắn biết thành phố Rừng Mật có ý gì. Cấp tỉnh sẽ tuyệt đối không làm cho chuyện này gặp trắc trở, nếu như vậy thì có nghĩa là phía tỉnh sẽ quăng vào nhiều tiền hơn.
Hơn nữa những năm này Kim Chính Thiện luôn cực kỳ coi trọng đến phương diện xây dựng phát triển thành phố Rừng Mật, dồn tất cả lực lượng vào hai điểm sáng của thành phố: Nước trong cây xanh. Trước hết dù là những công trình lớn hay nhỏ thì đều phải là sản phẩm chất lượng, quỹ đất của thành phố được giữ lại, cũng không phải bán kiếm tiền mà có mưu đồ khác, xây dựng lên một công viên nước có phong cách.
Mặt khác chính là chú ý tăng trưởng kiến trúc nhưng lại chú ý hơn đến phương diện trồng cây xanh. Đi xe còn chưa vào nội thành Rừng Mật thì đập vào mắt là sông trong vắt cây xanh ngắt, không thể không thừa nhận báo cáo về phương diện đề cao chất lượng cuộc sống và môi trường của Kim Chính Thiện không phải là lời nói suông.
Hơn nữa đám cán bộ lớn nhỏ ở thành phố Rừng Mật có một câu nói ngoài miệng về Kim Chính Thiện: Vừa muốn giàu có vừa muốn môi trường sống trong lành. Dưới sự lãnh đạo của một người có lý niệm chính trị tốt như vậy, dù nhìn từ phương diện ngắn hạn hay dài hạn thì cũng thấy lợi ích của cấp ủy chính quyền sẽ giảm xuống, thế nhưng nhìn từ phương diện lâu dài thì thấy đây là một quân cờ cực kỳ ảo diệu.
Đứng từ xa nhìn có thể thấy núi xanh mây trắng, dòng sông hiền hòa, công viên xanh mát, nước chảy trong vắt, tạo nên một cảnh quan rất đẹp, trong thành phố có công viên, trong công viên có cảnh đẹp, làm cho điều kiện sinh thái của thành phố Rừng Mật trở nên cực kỳ tốt. Tất cả các xí nghiệp đến thành phố Rừng Mật đầu tư đều không thể cảm thán, bọn họ tự giác đặt hạng mục ở những khu được quy hoạch riêng biệt. Thành phố Rừng Mật có thể nói là không cố gắng nhiều sức ở phương diện phân bổ tài nguyên đất, thế nhưng lại nhận được sự tối ưu rất lớn, có thể nói là hành động hiếm có.
Nhưng một người có lý niệm xây dựng và phát triển một thành phố độc đáo như Kim Chính Thiện lại có ý thỏa hiệp.
Trương Tề Bảo vừa nghĩ như vậy vừa cảm thán về Vương Tử Quân, xem như lần này lãnh đạo tiếp nhận một củ khoai lang nóng trong tay.
Tục ngữ có câu càng là chuyện bí mật thì càng không bí mật, Trương Tề Bảo đã biết rõ những gì xảy ra trong hội nghị thường ủy trước đó, hắn có thể nghĩ ra được bầu không khí khi đó là cực kỳ căng thẳng, động vào sẽ bùng nổ. Nếu như bí thư Sầm và chủ tịch Đường căn bản cứ giằng co vì bất đồng ý kiến, như vậy sẽ sinh ra những ảnh hưởng khó thể dự đoán với ban ngành tỉnh Mật Đông.
Sau đó Vương Tử Quân chủ động đứng lên gánh vác trách nhiệm, không những ném ra bậc thang cho lãnh đạo, hơn nữa còn kéo sự việc quay về vị trí tốt đẹp. Còn có thể hoàn thành được hay không? Trương Tề Bảo cảm thấy nó không quá quan trọng, dù có chuyện không may xuất hiện thì hai vị lãnh đạo đứng đầu cũng không vì chuyện này mà sinh ra cảm giác bất mãn với bí thư Vương.
Dù sao thì tình hình khi đó vẫn quá rõ ràng, bí thư Vương dũng cảm tiến lên đảm đương căn bản là khó có được. Nghe nói ngay sau hội nghị thường ủy thì dù là bí thư Sầm hay chủ tịch Đường đều nói chuyện với Vương Tử Quân một lượt.
- Thư ký trưởng, đã đến rồi. Khi Trương Tề Bảo đang liên tục suy nghĩ đến nhiều vấn đề thì vị phó trưởng ban Tưởng Tiểu Hiền của số hai ngồi phía trước nở nụ cười nhắc nhở.
Trương Tề Bảo ngẩng đầu lên thì thấy tấm bảng ủy ban nhân dân và thị ủy Rừng Mật chói sáng dưới ánh nắng mặt trời trước mặt. Khi hắn chuẩn bị nhắc nhở lái xe chạy chậm lại, lúc này đoàn người tụ tập bên ngoài đã chú ý đến hắn. Sau khi cẩn thận nhìn đám người bên kia thì Trương Tề Bảo nói với Tưởng Tiểu Hiền: - Đám người đứng nghênh đón bên kia có phải là cán bộ thành phố Rừng Mật không?
Nếu so sánh với Trương Tề Bảo thì tất nhiên mắt của Tưởng Tiểu Hiền sẽ thấy rõ ràng hơn, hắn nhìn về phía bên kia rồi trầm giọng nói: - Thư ký trưởng, đó là những cán bộ lãnh đạo thành phố Rừng Mật, à...Kia hình như là bí thư Kim.
"Bí thư Kim cũng có mặt?" Trương Tề Bảo không nhịn được phải hít vào một hơi thật sâu. Bí thư Kim là ai? Hắn biết rất rõ điều này. Kim Chính Thiện không những là bí thư thị ủy Rừng Mật, còn là thường ủy tỉnh ủy Mật Đông, dưới tình huống bình thường sẽ không bao giờ chạy đến cổng đơn vị đón người. Bây giờ đối phương cho ra thái độ khác thường như vậy, rốt cuộc là nể mặt Vương Tử Quân hay còn có ý gì khác?
- Anh nhìn rõ một chút, có phải đó là bí thư Kim không? Trương Tề Bảo nhìn sang phía bên kia rồi trầm giọng hỏi.
Thật ra không cần Tưởng Tiểu Hiền trả lời, khi xe chạy đến gần thì Trương Tề Bảo đã thấy rõ Kim Chính Thiện đang đứng đầu nhóm người bên kia. Không những thấy rõ Kim Chính Thiện, Trương Tề Bảo còn thấy chủ tịch Hải Bác đứng bên cạnh Kim Chính Thiện.
Bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố đều đồng loạt đứng chờ nơi đây, hơn nữa còn là bí thư và chủ tịch của thành phố Rừng Mật, điều này làm cho Trương Tề Bảo có chút hốt hoảng. Hắn hít vào một hơi rồi trầm giọng nói với lái xe: - Lần này nhất định phải dừng xe lại cho tốt.
Lái xe đã công tác bên cạnh Trương Tề Bảo lâu năm, hắn căn bản rất hiểu quy củ, lúc này trầm giọng đảm bảo: - Thư ký trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho ngài phải mất mặt.
- Ừ! Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua lái xe của mình, hắn quay ra sau và thấy xe của bí thư Vương vẫn chạy phía sau, thế là không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi xe dưng lại ổn định thì Kim Chính Thiện tươi cười tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân đang đi xuống xe. Vương Tử Quân đã sớm gặp mặt Kim Chính Thiện, có câu người kính ta một thước ta kính lại một trượng, Kim Chính Thiện nể mặt mình như vậy, hắn không thể không nể mặt đối phương.
- Bí thư Vương, chào mừng anh đến thành phố Rừng Mật kiểm tra chỉ đạo công tác. Sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì Kim Chính Thiện dùng giọng nhiệt tình nói.
Vương Tử Quân cười nhìn về phía Kim Chính Thiện rồi nói: - Bí thư Kim, anh khách khí như vậy làm tôi vã cả mồ hôi.
Sau khi Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện hàn huyên vài câu, Kim Chính Thiện giới thiệu nhóm người Hải Bác cho Vương Tử Quân. Sau đó bọn họ vây quanh Vương Tử Quân như sao sáng quanh trăng đi vào trong khu văn phòng thị ủy. Trương Tề Bảo đi theo sau lưng ba người Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng có thêm chút đắc ý.
Phòng họp của thành phố Rừng Mật đã được chuẩn bị xong, sau khi nhóm người Vương Tử Quân ngồi xuống thì trà nóng được dâng lên. Vương Tử Quân vừa cười vừa nói chuyện với Kim Chính Thiện, vừa nghĩ đến mục đích hôm nay của mình.
Mặc dù Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy đã bày tỏ quá rõ ràng, đó là phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao lần này sẽ do mình giám sát, có vấn đề gì chỉ cần phản ánh với hai người bọn họ là được. Thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không nghĩ như vậy. Hắn xem sự kiện này chính là điểm đột phá của mình ở Mật Đông, sao có thể qua loa cho xong, tùy ý để cho phần công tác này kéo dài mãi được.
Vì công việc này mà Vương Tử Quân đã nhiều lần bày ra ý nghĩ và luận chứng của mình với Tần Hồng Cẩm. Sau khi xác định phương án có hiệu lực thì hắn mới bắt đầu hành động của mình. Các thành phố khác đều nắm thái độ đứng ngoài nhìn, nếu như có thể nắm bắt được thành phố Rừng Mật, như vậy kế hoạch của hắn xem như đã thực hiện được phân nửa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2097: Nước trong vắt cây xanh mát rượi (1)
Chương 2097: Nước trong vắt cây xanh mát rượi (1)