Trần Hải Bác đáng lý không nên đến mời Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện đi dùng cơm, hắn đến chủ yếu là vì muốn biểu hiện sự coi trọng Vương Tử Quân. Kim Chính Thiện thấy Trần Hải Bác tự mình đi đến thì phất phất tay nói: - Chủ tịch Hải Bác, cũng đừng vội dùng cơm, anh ngồi xuống xem qua phần văn kiện này của bí thư Vương.
Trần Hải Bác nghe nói đó là văn kiện Vương Tử Quân đưa đến thì gương mặt trở nên nghiêm túc, dù bất kể thế nào thì chỉ cần Vương Tử Quân lấy ra thứ gì, hắn cũng phải xem xét nó cực kỳ chăm chú.
Nếu so sánh với Kim Chính Thiện thì Trần Hải Bác có kinh nghiệm và ý nghĩ độc đáo của riêng mình ở phương diện phát triển kinh tế. Hắn nhìn qua văn kiện của Vương Tử Quân một lượt, sau đó đưa mắt nhìn Kim Chính Thiện.
Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, thế là Trần Hải Bác nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, biện pháp này của ngài thật sự làm cho hai mắt những người sắp rơi xuống mồ như chúng tôi phải tỏa sáng. Thế nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ sẽ có nhiều vấn đề ở phương diện chấp hành.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của hai người Trần Hải Bác và Kim Chính Thiện, hắn thầm hiểu ý nghĩ của bọn họ là gì. Hắn cũng không nản chí, dù sao thì hai người kia cũng tán thành ý kiến của hắn, điều này hoàn toàn có thể dự đoán được.
- Chủ tịch Hải Bác là chuyên gia ở phương diện phát triển kinh tế, quan điểm của anh ấy chính là chân lý, tôi cho rằng chúng ta không ngại thử một lần.
- À, tôi cũng cảm thấy có thể thử sức một lần, nếu như một khi chúng ta có thể xã hội hóa các công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, có thể tập trung được một lượng lớn tài chính để hoàn thành các hạng mục, như vậy thì công tác của chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều. Kim Chính Thiện nói rồi đứng lên quay sang Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, ngài đã đến thành phố Rừng Mật chúng tôi, ngoài phương diện kiểm tra công tác, còn phải kiểm tra hàng ngũ của chúng tôi mới được.
Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện, hắn cũng đứng lên nói: - Tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
So với lúc nghênh đón Vương Tử Quân thì bây giờ đám cán bộ có cấp bậc ở thành phố Rừng Mật càng tụ tập đông đủ hơn, Kim Chính Thiện giới thiệu từng vị cán bộ phụ trách công tác trong thành phố cho Vương Tử Quân, vì cấp bậc của hắn tương đồng với Vương Tử Quân nên thực hiện công tác này cũng khá dễ dàng.
Vương Tử Quân gặp mặt cán bộ thành phố Rừng Mật với gương mặt tươi cười hớn hở. Tuy những người này căn bản chỉ là một cái tên với hắn, thế nhưng đến cấp bậc của hắn thì căn bản không nên đắc tội với bất kỳ người nào mới tốt.
Khi Kim Chính Thiện giới thiệu thì Vương Tử Quân phát hiện ra một điểm nhấn, nếu là cán bộ được Kim Chính Thiện giới thiệu nhiều một chút, trên cơ bản là những người có quan hệ thân mật với bí thư Kim; những người được giới thiệu sơ sài, mỉm cười cho qua thì lại có mối quan hệ xa xôi hơn.
Vương Tử Quân đến bây giờ vẫn tin tưởng vào câu nói "Ở đâu cũng có giang hồ". Tuy Kim Chính Thiện phát triển rất mạnh mẽ ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng lực khống chế của hắn ở thành phố Rừng Mật cũng không phải là tường đồng vách sắt.
Khi dùng cơm Vương Tử Quân căn bản không uống rượu quá nhiều, hơn nữa lại có Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch hộ giá bên cạnh, thế nhưng lúc dùng cơm xong vẫn cảm thấy chóng cả mặt. Đến mười giờ tối hôm đó Vương Tử Quân mới bắt tay chào cáo biệt nhóm người Kim Chính Thiện.
Hôm nay Kim Chính Thiện uống khá nhiều rượu, tuy hắn rất giỏi phát động đám thủ hạ hò reo theo mình, thế nhưng sau khi uống vài ly với Vương Tử Quân thì căn bản lại bán đi cả chính mình. Sau khi uống cạn từng ly rượu thì gương mặt hắn chợt đỏ ửng lên.
- bí thư Kim, ngài cảm thấy phương án của bí thư Vương có thể thực hiện được không? Trần Hải Bác đứng bên cạnh Kim Chính Thiện, khi Kim Chính Thiện chuẩn bị bước đi thì hắn không khỏi mở miệng hỏi.
Kim Chính Thiện do dự giây lát rồi cũng không cho ra đáp án khẳng định, hắn cười nhìn về phía Trần Hải Bác rồi nói: - Chủ tịch Hải Bác, anh cảm thấy thế nào?
Trên phần lớn tất cả phương diện Trần Hải Bác đều chú ý đến ý nghĩ của Kim Chính Thiện, thế nhưng điều này cũng không phải nói rõ hắn không có tâm lý của riêng mình. Lúc này nghe thấy Kim Chính Thiện mở miệng thì hắn có chút do dự, sau đó mới nói: - Kế hoạch của bí thư Vương làm cho người ta cực kỳ động tâm, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy máu huyết nóng lên hừng hực. Thế nhưng tôi không nắm chắc khi phổ biến thì sẽ có kết quả thế nào.
Trần Hải Bác căn bản cảm thấy phương án của Vương Tử Quân có chút khó tin, Kim Chính Thiện nhìn bộ dạng của Trần Hải Bác rồi vỗ vỗ lên vai đối phương nói: - Chúng ta không nên nghĩ quá nhiều về phương án của bí thư Vương, bây giờ điều chúng ta cần làm chính là cố gắng làm tốt công tác của mình.
Kim Chính Thiện nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó: - Chúng ta phải nắm chặt công tác hiện tại của mình, vì sau khi quy hoạch xây dựng thành phố xong, chúng ta sẽ có một bậc thang lớn để đề cao công tác của mình.
Trần Hải Bác khẽ gật đầu, đúng lúc này xe của Kim Chính Thiện đi đến, Kim Chính Thiện được thư ký giúp đỡ leo lên xe. Kim Chính Thiện khoát tay áo với Trần Hải Bác, sau đó xe chạy đi như bay.
Trần Hải Bác nhìn xe của Kim Chính Thiện chạy đi mà trong lòng chợt hiểu ra vài phần, hắn xem như đã hiểu ý nghĩ của Kim Chính Thiện, đó chính là cứ để mặc cho Vương Tử Quân thích làm gì thì làm, còn mình vẫn giữ lấy mình, không có vấn đề gì. Đám người bọn họ chỉ cần chú tâm vào phương diện quy hoạch xây dựng thành phố Rừng Mật là được.
- Chủ tịch, chúng ta đi về sao? Thư ký khẽ đi đến bên cạnh Trần Hải Bác rồi nói.
- Chúng ta về thôi. Trần Hải Bác vung tay lên rồi ngồi vào trong xe của mình.
Vương Tử Quân ngồi trong xe mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nhưng không vì vậy mà tư tưởng không sống động. Lần này hắn đến thành phố Rừng Mật xem như biểu hiện đầy đủ mục đích của mình, ít nhất cũng nói ra ý nghĩ muốn xã hội hóa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao, mà Kim Chính Thiện cũng không cho ra ý kiến phản đối.
Nhưng một phương án muốn được hoàn thành căn bản không chỉ là nó cực kỳ phù hợp, còn cần phải được chứng thực. Vương Tử Quân bây giờ cảm thấy trong tay mình không có người, tuy mỗi ngày đều có không ít người đến báo cáo công tác, thế nhưng hắn muốn tìm được một người để phổ biến kế hoạch này thì cũng không dễ dàng, cũng có thể nói là không có ai.
Lúc này Vương Tử Quân cũng chỉ là một người mới đến Mật Đông, còn chưa quen biết được nhiều người, nếu hắn muốn tìm ra một nhân tuyển phù hợp thì cực kỳ khó khăn.
- Tiểu Lý, dừng xe lại, để cho thư ký trưởng Trương lên xe. Vương Tử Quân trầm ngâm suy tư, sau đó nói với lái xe.
Trương Tề Bảo đang chóng mặt ngồi ở sau xe của mình, thế nhưng trong đầu lại chỉ có những ý nghĩ rối loạn. Hắn uống rượu xong định ngủ một giấc, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân đang ngồi trên chiếc xe phía trước, thế là hắn không dám nhắm mắt lại.
Bây giờ Trương Tề Bảo muốn xem Vương Tử Quân là chỗ dựa lớn của mình, hắn muốn bí thư có thể tiến lên, chính mình cũng là nước lên thuyền lên có thể ép Lý Hanh Dư bên kia đi xuống, mình có thể tiến lên một bước thay thế đối phương.
Bây giờ bí thư Vương căn bản chưa quá quen thuộc tình hình Mật Đông, có thể nói là cơ hội cho hắn biểu hiện, vì bí thư Vương bên kia có tình nguyện ở cùng một con lợn chết sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2101: Mượn gà đẻ trứng, chiếm hết tiên cơ (2)
Chương 2101: Mượn gà đẻ trứng, chiếm hết tiên cơ (2)