Tuy Nguyễn Chấn Nhạc không nói sẽ điều chỉnh như thế nào, thế nhưng Vương Tử Quân đã hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương. Hắn bắt chặt tay của Nguyễn Chấn Nhạc, liên tục nói ra những lời chúc mừng.
Vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc cũng không thể che giấu được niềm vui, thế nhưng hắn vẫn mở miệng dùng giọng khiêm tốn nói: - Cũng chỉ là thay đổi cương vị công tác mà thôi.
- Bí thư Nguyễn quá khiêm tốn rồi, với vị trí hiện tại của anh, sau này nhất định sẽ bay xa vạn dặm. Vương Tử Quân dù biết mình và Nguyễn Chấn Nhạc khó thể nào làm bạn, thế nhưng tình cảnh thế này vẫn phải nói ra những lời có thứ tự.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười định nói thêm vài lời khiêm tốn thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó hắn cười cười với Vương Tử Quân, cầm điện thoại đi về phía bên kia.
- Chào chủ tịch Cố... Đây là câu nói đầu tiên của Nguyễn Chấn Nhạc mà Vương Tử Quân nghe được.
Ngay sau đó Vương Tử Quân cũng không tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Chấn Nhạc. Với vị trí của lãnh đạo trung ương, hầu như mỗi một phút trong ngày đều có tính toán rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn đoàn xe của lãnh đạo chậm rãi rời đi, tâm tình của hắn có chút không thoải mái. Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là quá may mắn, lại được đưa đến rèn luyện bên cạnh lãnh đạo số ba trung ương.
Đây là vị trí cuối cùng của Nguyễn Chấn Nhạc trên trình tự cấp giám đốc sở sao? Vương Tử Quân nghĩ đến những kinh nghiệm trong thời gian qua của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chợt cho ra vài suy đoán. Nếu so sánh với vị trí mới của Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân càng quan tâm đến câu nói "chủ tịch Cố" của Nguyễn Chấn Nhạc trong điện thoại, vì hắn biết cũng không có nhiều người gọi là chủ tịch Cố.
Dựa theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn muốn ở lại cùng chăm sóc Mạc lão gia tử với Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng lại bị những người khác của Mạc gia đuổi về. Hắn quay về nhà, cảm nhận được bầu không khí ấm áp, thế là hắn nhanh chóng ném bỏ đi những suy tư về Nguyễn Chấn Nhạc.
Dù là Nguyễn Chấn Nhạc có thể tiến thêm một bước, thế nhưng nếu đối phương muốn vượt qua mình thì căn bản là không dễ dàng.
- nghe nói gần đây anh ấy đi lại rất gần với trưởng ban Dương. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị ôm Mạc Tiểu Bắc đang nấu cơm vào lòng, đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc chợt nói.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn chợt cười nói: - Hôm nay chúng ta không nói về những điều này.
Ngày hôm sau khi đến thăm Mạc lão gia tử một chuyến thì Vương Tử Quân đi đến khu thường trú tỉnh Mật Đông. Chủ nhiệm Trương Hữu Trí không có mặt trong khu thường trú, người nghênh đón Vương Tử Quân chính là Mễ Phương. Tuy bây giờ bầu không khí ở thủ đô có hơi lạnh, thế nhưng Mễ Phương lại ăn mặc khá thoáng, trang phục công sở màu đen càng làm cho dáng người của nàng được bộc lộ ra khá rõ ràng, ba vòng no đủ, bộ ngực căng tràn giống như giấu đầu hở đuôi, làn da trắng nõn nà mát lạnh.
- Bí thư Vương, chủ nhiệm Trương tạm thời có chút chuyện, anh ấy yêu cầu tôi phải tiếp đón ngài cho tốt. Mễ Phương thấy mặt Vương Tử Quân thì cười nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ nhiệm Hữu Trí cứ bận rộn thu xếp công tác, cũng không cần có chuyện gì cũng báo cáo với tôi.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi đến. Hắn đứng quy củ bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó khẽ bắt chuyện rồi báo cáo: - Bí thư Vương, giám đốc Tề của sở giao thông công chánh đang chờ ngài, anh ấy có vài chuyện cần báo cáo với ngài.
Giám đốc Tề Giáp Quốc của sở giao thông công chánh căn bản không phải là một người quá cao, vẻ mặt giống như lúc nào cũng treo nụ cười nhàn nhạt. Khi hắn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng duỗi hai tay ra nói: - Chủ tịch Vương, hôm qua tôi đã chuẩn bị báo cáo công tác với ngài, vì có chút chuyện mà để đến tận bây giờ.
- Giám đốc Giáp Quốc, chuyện công tác là quan trọng, tôi cũng không có chuyện gì cả, hai người chúng ta khi nào gặp mặt mà chẳng được. Vương Tử Quân bắt tay Tề Giáp Quốc rồi cười nói.
Nụ cười trên mặt Tề Giáp Quốc càng thêm sáng lạn, hắn hỏi một câu về tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử, sau đó cười nói: - Bí thư Vương, năm nay bộ giao thông có không ít dự toán, chủ yếu là phương diện xây dựng cầu đường ở các tỉnh. Dù Mật Đông chúng ta có phương án xây dựng cầu đường rất tốt thế nhưng ở phương diện mức độ thì cũng cần phải thích ứng với điều kiện phát triển kinh tế trong nước. Vì vậy mà bí thư Sầm cho ra chỉ thị với tôi, để chúng tôi tranh thủ tiến lên kiếm vài phần tài chính phục vụ cho công tác giao thông của tỉnh nhà.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cho dù là địa phương nào cũng muốn tranh thủ tài chính của trung ương, nếu không tranh thủ được thì căn bản sẽ bị người khác cướp mất, thế cho nên tình hình là bát tiên quá hải, ai cũng chạy đến biểu hiện thần thông.
Vương Tử Quân nâng ly trà do Mễ Phương đưa đến lên nhấp một ngụm, sau đó hắn trầm giọng hỏi Tề Giáp Quốc: - Tình huống bây giờ như thế nào?
Nụ cười của Tề Giáp Quốc vốn có chút sáng lạn đã trở nên ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: - Bí thư Vương, tình hình bây giờ không được tốt cho lắm, theo những tình huống mà tôi biết được, có mười vị lãnh đạo là bí thư và chủ tịch của các tỉnh thành như Sơn Nam và Chiết Giang đều đến, hơn nữa còn nghe nói bọn họ đều đi đến thăm hỏi lãnh đạo bộ giao thông. Tôi cảm thấy mọi người lúc này là trăm sông đổ về một biển, cũng là vì muốn tranh thủ khoản tài chính này của trung ương.
Cả bí thư và chủ tịch cùng đi đến thì tình huống căn bản là khác hẳn, nói khó khăn thì ai cũng có khó khăn, người có thể tranh thủ được tài chính cho mình ngoài điều kiện tốt thì ít nhất cũng phải có bản lĩnh.
...
Đèn đuốc bừng sáng trong bóng tối, trên đường có không ít nhà hàng khá yên tĩnh, những nơi này không những có món ăn ngon, hơn nữa còn chú trọng phương diện phục vụ, kiến tạo bầu không khí yên tĩnh, làm cho người ta sinh ra một cảm giác hưởng thụ vì được nghỉ ngơi thoải mái. Cũng vì sự hưởng thụ này mới làm cho một số quán cơm phục vụ theo kiểu như vậy được người ta chào đón.
Xuân Giang Nam là một cái tên khá thanh nhã, đây càng là một nhà hàng nổi tiếng trong thủ đô. Chỗ này không những được thiết kế giống như hoa viên ở Giang Nam, hơn nữa nhân viên phục vụ có sự thống nhất về trang phục, những bộ trang phục đẹp đẽ được mặc lên người những nữ nhân viên phục vụ làm cho bọn họ giống như những cô gái đang đi dạo bên hồ ở Giang Nam.
Mặc dù nơi đây không có mưa bụi giống như Giang Nam thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang được ở Giang Nam.
Cố Tắc Viêm đang uống trà trong gian phòng có tên là Thính Vũ Hiên của nhà hàng Xuân Giang Nam, hắn khẽ giới thiệu với người bên cạnh: - Trước kia tôi học đại học ở Giang Nam, vì vậy rất thích mưa bụi ở Giang Nam, hơn nữa thức ăn của Giang Nam lại rất tinh xảo, cũng khá thích hợp với khẩu vị của tôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2114: Gió mây thay đổi, bây giờ đến phiên anh (2)
Chương 2114: Gió mây thay đổi, bây giờ đến phiên anh (2)