TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2170: Tôn trọng giúp đỡ tôi (1)

Vương Tử Quân không chen lời vào tình huống này, hắn chú ý quan sát mọi người chung quanh, mà lực chú ý của hắn chủ yếu đặt lên người của Tần Điền Cương. Mặc dù Tần Điền Cương là một người có thể dậm chân gây địa chấn ở Mật Đông, thế nhưng lúc này đối với những người đang có mặt ở đây thì Tần Điền Cương chỉ là một kẻ tiểu bối mà thôi, dưới tình huống bình thường thì Tần Điền Cương sẽ không nói lời nào.

- Tử Quân, những người này đều là trưởng bối của cậu, cậu mau đến đây ra mắt. Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ về những tính toán của Mạc lão gia tử, đúng lúc này Mạc lão gia tử đã lên tiếng.

Vương Tử Quân đã kết hôn nhiều năm với Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng những trường hợp ra mặt như thế này là không nhiều. Hắn thấy Mạc lão gia tử tỏ ra trịnh trọng như vậy, thế là không khỏi có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng đi đến.

Trong mắt những người được Mạc lão gia tử nói là trưởng bối căn bản không quá xa lạ gì Vương Tử Quân, dù sao trong quá trình làm quan Vương Tử Quân vẫn luôn là một ngôi sao lóa mắt. Dù người này đi đến địa phương nào cũng được coi là một nhân vật không tầm thường.

- Thủ trưởng, Tử Quân thật sự rất tốt, năm trước tôi đi đến Nam Giang học tập, anh Mộc bên kia cực kỳ tán thưởng Tử Quân, anh ấy nói Tử Quân đã làm được không ít việc hiện thực cho tỉnh. Thực tế khi mà virust dịch bệnh kia bùng phát thì Tử Quân càng có biểu hiện tuyệt vời. Dựa theo lời của anh Mộc, anh ấy cực kỳ hy vọng Tử Quân có thể tiến thêm một bước ở Nam Giang. Ông lão có mái tóc hoa râm ngồi bên trái Mạc lão gia tử chợt lên tiếng.

Ông lão nói lời này thì người ngồi bên phải Mạc lão gia tử cũng mở miệng: - Đúng vậy, Tử Quân còn quá tre, nếu không với công lao kia chỉ sợ đã tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu tỉnh rồi, mà chuyện này cũng không có gì là quá.

Nếu như là trước kia nghe người ta tán thưởng về Vương Tử Quân như vậy thì Mạc lão gia tử sẽ nhất định mở miệng ngăn đón, thế nhưng lúc này ông cụ lại không ngăn đón, ngược lại còn cười híp mắt nói: - Các cậu khích lệ như vậy là hơi quá, nhưng Tử Quân thật sự không tệ, cậu ấy còn trẻ, sau này còn cần các vị trưởng bối như các cậu quan tâm giúp đỡ một chút.

Bữa cơm trưa chỉ là các món thôn quê đơn giản, có món gà rừng mua được của người trong núi, hơn nữa chủ cho thuê nhà còn bán cho một chân lợn rừng, đủ để kiến tạo một bữa tiệc nhỏ.

Rượu được khách mang đến, tuy không đóng gói nhưng mùi rượu rất nồng, Mạc lão gia tử nhiều ngày không uống rượu, bây giờ cũng rót cho mình một ly.

- Nào, chúng ta cùng nâng cốc. Mạc lão gia tử là người đầu tiên cầm ly rượu đứng lên nói.

Mạc Tiểu Bắc đứng lên cạnh Mạc lão gia tử nhanh chóng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, thế nhưng nàng vẫn nhịn được mà không nói lời nào. Bác sĩ đứng ở phía xa có chút do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.

Mạc lão gia tử uống rượu, Vương Tử Quân là cháu rể tất nhiên không thể không uống. Tuy người trẻ tuổi nhất nơi này là Tần Điền Cương cũng đã hơn năm mươi, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không thể không thừa nhận mình còn trẻ và uống quá kém.

Vương Tử Quân nhớ loáng thoáng Mạc lão gia tử nói chuyện gì đó với một ai, sau đó hắn căn bản ngã gục. Khi hắn tỉnh lại trong mơ thì đèn đã được thắp lên, lúc này Mạc Tiểu Bắc đang dựa người vào bàn, nàng đang khóc.

Cả nhà Vương Tử Quân cùng Mạc lão gia tử ở lại nơi này mười này, sau đó Vương Tử Quân đưa ông cụ về thủ đô, cuối cùng lên máy bay đi về thành phố Rừng Mật. Khi hắn đi ra khỏi cửa dành cho khách quý, hắn thấy đám người Trương Tề Bảo và Triệu Hiểu Bạch đang đứng chờ mình.

- Bí thư Vương, giám đốc Triệu của sân bay còn nói chỉ sợ máy bay đến vào buổi tối, thế nhưng không ngờ chúng tôi lại đến đúng giờ, xem ra có ngài ngồi lên máy bay thì thời gian lại khác hẳn. Trương Tề Bảo nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn mở miệng khẽ nói lời nịnh nọt.

Trương Tề Bảo mở miệng nói như vậy không khỏi làm cho Vương Tử Quân cười lên ha hả, hắn tiện tay đưa hành lý của mình cho Triệu Hiểu Bạch, sau đó chậm rãi đi ra.

Xe dừng lại bên ngoài cửa dành cho khách quý, sau khi Vương Tử Quân lên xe thì Trương Tề Bảo bắt đầu báo cáo những công tác trong vài ngày vừa qua, cũng không quên báo cáo những văn kiện mà Vương Tử Quân cần ký tên. Sau đó Trương Tề Bảo khẽ lên tiếng: - Bí thư Vương, hai ngày trước tổ chức hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, chủ tịch Đường đứng lên thúc đẩy phương án nhất thể hóa thành phố Rừng Mật, yêu cầu ban ngành giao thông nhanh chóng cho ra những quy hoạch tốt với thành phố Rừng Mật.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tâm tư chuyển đến phương diện nhất thể hóa thành phố Rừng Mật, đó chính là kết hợp thành phố Rừng Mật và thành phố Kim Hà, để cho hai thành phố này thể hiện ưu thế góc bù, do đó có thể trở thành trung tâm phát triển kinh tế của tỉnh.

Phương án nhất thể hóa thành phố Rừng Mật được đưa ra khi mà Đường Chấn Huy đi đến nhận công tác ở tỉnh Mật Đông, thế nhưng khi mà địa vị của thành phố Linh Long càng thêm quan trọng, phương diện nhất thể hóa này lại không được quá nhiều người chú trọng.

Lúc này Đường Chấn Huy lại nói ra phương án này, đó căn bản là một sự biểu hiện thái độ. Năm xưa Đường Chấn Huy đã thất bại thảm hại, bây giờ lão lại nhắc đến nó, chính là muốn thể hiện quyết tâm của mình.

Đường Chấn Huy làm ra những hành động như vậy nhìn giống như có chút lỗ mãng, thế nhưng thực tế lại thông qua thủ đoạn này để biểu hiện thái độ của mình. Đó là chính Vương Tử Quân nếu muốn đắc lợi khi chạy qua lại giữa hai người Đường Sầm thì căn bản là không dễ dàng.

Vương Tử Quân cũng căn bản có dự đoán về tình huống này, trước khi tuyển cử xảy ra thì Sầm Vật Cương sẽ tuyệt đối không quá làm khó cho mình, như vậy đối với hắn cũng không có gì là tốt. Nhưng nếu mình được Đường Chấn Huy giúp đỡ, như vậy công tác sau này sẽ không bao giờ được Sầm Vật Cương ra tay chèo chống.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, đúng lúc này điện thoại trong tay Triệu Hiểu Bạch chợt vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn qua dãy số gọi đến, hắn trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Đường.

Vương Tử Quân nhận lấy điện thoại trong tay của Triệu Hiểu Bạch, điện thoại vừa nối thông thì đã nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Đường Chấn Huy: - Bí thư Tử Quân phải không?

- Chào chủ tịch Đường, tôi là Vương Tử Quân. Sau khi điều chỉnh tâm tình của mình thì Vương Tử Quân trầm giọng đáp lời Đường Chấn Huy.

Giọng nói của Đường Chấn Huy cực kỳ bình thản và trầm ổn, chợt nghe thấy chủ tịch Đường cười nói: - Nghe nói anh và thủ trưởng đi đến địa phương chiến đấu năm xưa, điều này là rất tốt. Năm xưa thủ trưởng chiến đấu vất vả, bây giờ đi đến chốn cũ không những có lợi cho phương diện rèn luyện sức khỏe, còn có thể làm cho tâm tình người ta thả lỏng hơn. Anh đấy, thế nào lại đến nhận công tác sớm như vậy? Theo tôi thì anh nên bỏ thêm chút thời gian nữa ở bên cạnh thủ trưởng.

Đọc truyện chữ Full