- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta chưa nói đến tướng mạo phẩm cách, tôi sẽ kể cho ngài một vài thứ mình thấy được, kính mong ngài đừng chê cười. Lúc này đạo trưởng Kỳ Vân khẽ cười cười với Vương Tử Quân, hắn cũng không chờ Vương Tử Quân ngăn cản mà nói: - Nhìn gương mặt của ngài có thể thấy tương lai phát triển rất bằng phẳng, cho dù có gặp phải chuyện gì thì cũng gặp dữ hóa lành, gặp nạn có tường che chắn, mỗi lần khốn đốn sẽ có quý nhân tương trợ.
Sau khi nghe đạo trưởng Kỳ Vân nói như vậy thì đoàn trưởng Mai Vũ Lăng nói: - Người so với người thật sự là không giống, Bitv, ngài thật sự là mây mưa thất thường, bản lĩnh quá lớn.
Nếu như là trước kia thì những lời mập mờ này được Mai Vũ Lăng nói ra sẽ làm cho người ta phải chú ý. Người phụ nữ này có bản lĩnh rất lớn, cũng chính vì điều này mà nhiều đại nhân vật phải bảo trì quan hệ tốt đẹp với nàng, trong thành phố Rừng Mật không biết có bao nhiêu quan lớn nhìn nàng mà thèm nhỏ dãi. Nhưng bây giờ không ai lên tiếng, đám người Trịnh Minh Tổ đều nhìn về phía đạo trưởng Kỳ Vân, chờ người này nói tiếp.
- Lúc này nhìn gương mặt của bí thư Vương thì có tử khí và hào quang, dù đã tiến lên đến đầu cây sào trăm thước nhưng vẫn muốn tiến thêm một bước nữa, giữa tử khí và hào quang vẫn còn có chút vầng đen, thế nên kính mong bí thư Vương nên chú ý hơn.
- Làm sao để phá được vầng đen này? Mai Vũ Lăng giống như rất quan tâm đến Vương Tử Quân, nàng gấp gáp hỏi đạo trưởng Kỳ Vân.
Đạo trưởng Kỳ Vân cười cười, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình, thế là lớn tiếng nói: - Thật ra chỉ là nó cho vui mà thôi, bí thư Vương tướng mạo đường đường, đều có quý nhân tương trợ, rồng sinh ra từ mây, hổ ra từ gió, bí thư Vương có thể tiến lên mây thì sẽ bay khắp chín tầng trời, mọi việc đều thuận lợi.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn khẽ nói: - Cảm ơn đạo trưởng Kỳ Vân đã cho chúng tôi một câu chuyện vui, chúng tôi kính đạo trưởng một ly.
Khi thấy Vương Tử Quân nâng ly lên thì những người khác cũng nhanh chóng nâng ly, đạo trưởng Kỳ Vân nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ cười nói: - Bí thư Vương, tôi hành tẩu giang hồ vài chục năm, chưa từng xem cho vài người. Những lời tôi vừa nói ngài có tin hay không cũng được, cũng không cần quá quan tâm.
Tiết mục xem tướng của đạo trưởng Kỳ Vân giống như một món góp vui, sau khi diễn xong thì không còn ai nói về vấn đề này nữa.
- Hai vị giám đốc, tối nay thay tôi kính rượu bí thư Vương. Thành Hoa Bình cười nói: - Lãnh đạo doanh nghiệp thường phải uống rượu tốt, hôm nay nhất định phải cho bí thư Vương thấy được điều này là sự thật.
- Thôi đi, giám đốc Thành, có câu nói thế này, uống rượu như ăn canh thì công tác ở cục công thương; uống từng ngụm một nhất định là công an; uống cả lít không say thì là nhân viên thu thuế; không uống chỉ biết khuyên nhất định là ban ngành xây dựng. Mai Vũ Lăng mỉm cười dùng giọng trêu ghẹo nói.
Vương Tử Quân nâng ly lên nói: - Chủ tịch Trịnh, các vị, tôi căn bản không có tửu lượng cao, không thể cùng uống hết với các vị. Chúng ta uống cạn ly này, lần sau tôi sẽ tiếp tục mời các vị đến uống rượu chung vui.
Vương Tử Quân tuy có biểu hiện cực kỳ khách khí thế nhưng thân phận quá rõ ràng, lời nói của hắn dù là như thế nào thì đám người Trịnh Minh Tổ vẫn phải nghe theo.
Đám người Trịnh Minh Tổ thấy Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, tuy bọn họ vẫn muốn tiếp xúc nhiều hơn với bí thư Vương, thế nhưng lúc này không ai không nâng ly lên theo. Sau khi cụng ly một cái, Trịnh Minh Tổ uống xong ly rượu rồi cười nói: - Tôi đi tiễn chân bí thư Vương.
Những người khác căn bản là rất biết điều, cũng không đi theo Trịnh Minh Tổ. Vương Tử Quân nhìn Trịnh Minh Tổ đi theo bên cạnh mình, hắn biết rõ đây mới là lúc mà Trịnh Minh Tổ nói ra mục đích mời mình dùng cơm hôm nay.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, khi đi đến bậc cầu thang thì Trịnh Minh Tổ cười nói: - Hôm nay tôi đến đập nước Tây Giao câu cá vừa đúng lúc gặp mặt anh Lưu, anh ấy khen không dứt miệng về ngài, nói là có ngài tọa trấn thì nhất định sẽ đưa đến một luồng gió mới mát lành cho tỉnh Mật Đông, sau này tương lai của Mật Đông sẽ rực sáng.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt của Trịnh Minh Tổ, hắn biết rõ đối phương đnag chờ mình lên tiếng, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Lão lãnh đạo coi trọng tôi như vậy, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ không dám nhận.
Trịnh Minh Tổ cười ha hả, sau đó chợt thay đổi chủ đề: - Bí thư Vương, có câu nói mây bay ngoài núi, ngài cảm thấy thế nào?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trịnh Minh Tổ, hắn cười cười từ chối cho ý kiên, sau đó chậm rãi đi về phía xe của mình.
Trịnh Minh Tổ nhìn Vương Tử Quân đi về phía xe mà gương mặt có chút biến đổi, có thêm vài phần ngưng trọng. Khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi, lúc này chợt thấy đám người đạo trưởng Kỳ Vân đi từ trên lầu xuống. Người sốt ruột nhất trong đám người này chính là Thành Hoa Bình, hắn cũng bấp chấp xem có ai bên cạnh hay không mà vội vàng hỏi Trịnh Minh Tổ: - Chủ tịch Trịnh, thế nào rồi?
Lời nói của Thành Hoa Bình không quá rõ ràng thế nhưng người nơi đây đều hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì, ai cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trịnh Minh Tổ. Lúc này Trịnh Minh Tổ lại lắc đầu: - Chuyện này có ai dám nói sẽ nắm chắc mười phần đây?
Thành Hoa Bình có chút thất vọng, Lý Thiết Thành ở bên cạnh lại cười nói với đạo trưởng Kỳ Vân: - Lời nói của đạo trưởng Kỳ Vân là cao sâu huyền diệu, tôi cảm thấy sự việc này có bảy phần thắng.
Lý Thiết Thành nói như vậy không khỏi làm cho đám người nhìn về phía đạo trưởng Kỳ Vân, rõ ràng đạo trưởng Kỳ Vân đã nhiều lần bị người ta nhìn vào chằm chằm như vậy, vẻ mặt hắn rất thản nhiên. Chợt nghe thấy hắn lên tiếng: - Bần đạo cũng chỉ là dựa theo sở học của mình mà cho ra phán đoán thôi.
- Đạo trưởng vất vả rồi. Trịnh Minh Tổ giữ chặt tay của đạo trưởng Kỳ Vân rồi nói tiếp: - Ngày mai ngài cho đệ tử đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Đạo trưởng Kỳ Vân là người đi đầu tiên, lão nhìn đám người Trịnh Minh Tổ rồi lẩm bẩm: - Lần này tôi suy đoán đều dựa theo sách vở, sao không ai tin tôi?
Sáng hôm sau bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Khang Tắc Chính đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy đã có sắp xếp hắn phải hỗ trợ Vương Tử Quân xử lý sự việc lần này, thế nhưng hắn lại không cùng đi với Vương Tử Quân đến thành phố Hân Lũng.
Khang Tắc Chính vừa đi vào phòng thì đã xin lỗi Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi vốn định cùng đi với lãnh đạo đến thành phố Hân Lũng điều tra một phen, thế nhưng bất đắc dĩ là sắp xếp quá gấp, còn chưa làm xong công tác giao tiếp thì lại có tổ điều tra từ tuyến trung ương đi xuống, cần chúng ta phối hợp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2181: Rồng đến từ mây hổ ra từ gió (2)
Chương 2181: Rồng đến từ mây hổ ra từ gió (2)