TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2246: Không đi đường tầm thường, dám vì thiên hạ (1)

- Chủ tịch Vương, tôi không có chỉ thị gì, chỉ là thông báo với anh một vài thông tin. Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo, tuyến trên rất coi trọng công tác quan tâm đến người lao động của tỉnh Mật Đông, dặn dò chúng ta phải làm tốt công tác tổng kết, sau đó cố gắng mở rộng. Chủ tịch Tử Quân, đây chính là một cơ hội tốt để tuyên truyền về tỉnh Mật Đông, đề cao danh tiếng của tỉnh, anh nhất định phải làm tốt công tác chứng thực điều này.

- Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực tốt chỉ thị của ngài, sẽ làm cho thỏa đáng. Vương Tử Quân trầm giọng nói không chút do dự.

Hai người trao đổi thêm vài ý kiến về phương diện quan tâm đến người lao động, sau đó ăn ý buông điện thoại. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi trầm ngâm hỏi Triệu Thu Cúc ở đối diện: - Giám đốc Triệu, chúng ta vừa nói đến điểm nào nhỉ?

- Chủ tịch Vương, nói đến phương diện tăng cường xây dựng đội ngũ giáo viên nhà trường... Trước đó Triệu Thu Cúc đã nói ba lượt, thế nhưng bây giờ cũng không khỏi thành thật nhắc lại.

- À, lần này ban ngành giáo dục... Vương Tử Quân vừa nói hai câu thì điện thoại vang lên, hắn nhìn qua màn hình hiện số, sau đó lắc đầu xấu hổ với Triệu Thu Cúc.

Triệu Thu Cúc cũng cười khổ, đây là lần thứ tư rồi, cũng không biết cuộc nói chuyện chỉ hai ba mươi phút giữa hai người sẽ bị cắt ngang bao nhiêu lần nữa.

Sau công tác quan tâm đến phương diện học tập của con em lao động đến từ bên ngoài ở Mật Đông thì bắt đầu những hoạt động lớn tương tự diễn ra ở các tỉnh thành khác với khí thế hừng hực mạnh mẽ. Các tỉnh thành không những cho ra chính sách cụ thể, còn có hành động tại chỗ, thượng cấp càng xác định đây là một công tác cần được đề cao, yêu cầu tất cả cấp ủy ban ngành tương quan phải nắm chặt không ngừng.

Mật Đông là địa phương khởi xướng và thực hiện đầu tiên, thế nên không thể thoát khỏi tình huống được giới truyền thông theo sát. Vương Tử Quân là quyền chủ tịch tỉnh, hắn càng là người được truyền thông chú trọng phỏng vấn.

Mặc dù Vương Tử Quân vẫn khá ẩn nhẫn, nhưng dựa theo sắp xếp thì hắn vẫn phải đại biểu cho tỉnh Mật Đông tiếp nhận phỏng vấn về các thông tin liên quan đến sự kiện quan tâm con em người lao động đến từ bên ngoài.

Chẳng qua Vương Tử Quân cũng không được nhìn thấy hình ảnh của mình được phát trên đài truyền hình tỉnh Mật Đông, vì khi bài phỏng vấn được đưa lên truyền hình thì hắn đang ở trong một tòa biệt thự ở tỉnh Nam Giang.

Tiểu Điềm Đậu ngồi trên ghế sa lông như một con mèo nhỏ, cô bé liên tục quay qua quay lại trong lòng Vương Tử Quân, cực kỳ vui vẻ. Cô bé liên tục hỏi về thứ này thứ kia, bộ dạng làm cho người ta nhìn qua mà không khỏi buồn cười. Thế nhưng Vương Tử Quân lại luôn cẩn thận giải đáp tất cả những câu hỏi của con gái mình.

Khi vị trí ngày càng lên cao thì thời gian tự do của Vương Tử Quân ngày càng thấp, lần này hắn thừa dịp chủ nhật để đến Nam Giang xử lý vài công tác gia đình.

- Anh đúng là rất có phong độ. Y Phong đang rửa nho, nàng cười hì hì nhìn thoáng qua tivi rồi nói. Lời nói này của nàng giống như có ý nghĩa trêu chọc, thế nhưng người ngoài nhìn vào thì thấy gương mặt nàng có vài phần kiêu ngạo.

Vương Tử Quân đang loay hoay với bím tóc của Tiểu Điềm Đậu, hắn cười híp mắt nói: - Điều này là đương nhiên, trước nay anh đều là như vậy.

Vương Tử Quân đi đến nhà của Y Phong thì cảm thấy rất thả lỏng thoải mái, nói chuyện chợt vô tình có vài phần ngả ngớn.

- Đúng vậy, con thấy bố rất đẹp trai, lớn lên con phải lấy bố mới được. Tiểu Điềm Đậu căn bản có một cảm giác thân cận trời sinh với Vương Tử Quân, cô bé đang ôm lấy tay Vương Tử Quân, giống như sợ bố mình chạy đi mất.

- Tiểu Điềm Đậu, đừng quấn lấy bố như vậy, cũng nên cho bố nghỉ ngơi một chút chứ? Y Phong nói rồi cười: - Chủ tịch Vương, sáng hôm nay tôi không có thời gian ở với ngài, vì còn có một cuộc đàm phán đang chờ xử lý.

Khi Tiểu Điềm Đậu ngày càng lớn thì Y Phong bị Tần Hồng Cẩm lôi kéo đã tiến hành đi sâu vào lĩnh vực kinh doanh, đã càng ngày càng biểu hiện mình là một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Em cứ bận rộn công tác, hôm nay anh với Tiểu Điềm Đậu đi đến công viên dạo chơi một vòng.

Vương Tử Quân nói rồi khẽ véo mũi của Tiểu Điềm Đậu: - Con có chịu không, Tiểu Điềm Đậu của bố?

- Tốt quá, chúng ta sẽ đi thuyền mới được. Lần trước mẹ chỉ cho con lên ngồi một chút là phải xuống, lần này con và bố phải đi một lúc lâu cơ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của con gái, thế là không khỏi cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy có vài phần xin lỗi hai mẹ con. Nếu như mình là một người đàn ông bình thường, nào phải một tháng gặp hai mẹ con được một lần như thế này?

Tuy Vương Tử Quân cảm thấy áy náy nhưng không dám bùng phát tâm tư của mình, khi Y Phong và Tiểu Điềm Đậu đang chuẩn bị đấu võ mồm với nhau, hắn tranh thủ nói với Y Phong: - Y Phong, bây giờ cho Tiểu Điềm Đậu đi học có phải là quá sớm không?

Y Phong khoát tay áo nói: - Chuyện này anh nói với cô giáo của Tiểu Điềm Đậu ấy, cô giáo nói Tiểu Điềm Đậu trời sinh thông minh, nếu đến trường muộn một năm không phải mình đang cố trì hoãn việc học tập của nó sao?

Y Phong nói rồi dùng ánh mắt yêu thương nhìn Tiểu Điềm Đậu, đứa bé này đúng là quá thông minh.

Sau khi dùng bữa cơm sáng thì Vương Tử Quân bắt đầu thu dọn bàn, Y Phong nhanh chóng chuẩn bị trang phục, chỉ một lát sau đã biến từ một người phụ nữ nội trợ sáng một mỹ nhân tri thức.

Vương Tử Quân nhìn bộ y phục phát huy cao độ vẻ đẹp của Y Phong, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng lên, không khỏi tiến lên chặn trước mặt Y Phong rồi cười hỏi: - Hôm nay sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy? Giám đốc Y?

- Không ăn mặc đẹp sẽ không tỏ ra tôn trọng người ta. Hôm nay gặp mặt một ngôi sao lớn, nếu ăn mặc quá tùy ý sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng tập đoàn. Y Phong vừa cầm lấy túi xách của mình vừa vội vàng nói.

Vương Tử Quân vô thức hỏi một câu: - Các em sao còn phải đi gặp ngôi sao giải trí cơ chứ?

- Ôi, hôm nay em đi gặp mặt ngôi sao quốc tế Liêu An Như, thế nào, muốn theo em đi gặp mặt ngôi sao à? Hai mắt Y Phong như làn thu thủy, ánh mắt và gương mặt có vài phần trêu chọc.

Vương Tử Quân cảm thấy lộp bộp trong lòng. Từ sau khi hắn và Liêu An Như đột phá giới tuýen, quan hệ giữa hai người xem như nước chảy thành sông. Tuy hai người đều bận rộn công tác, thế nhưng khoảng thời gian bận rộn như vậy cũng không thể làm cho tâm tư của hai người không tăng lên.

Tuy Y Phong cũng không biết mối quan hệ tiến triển giữa mình và Liêu An Như, thế nhưng mình và Liêu An Như có quen biết nhau từ trước, điều này không gạt được Y Phong. Lúc này bị Y Phong trách một câu thì Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng Vương Tử Quân cuối cùng cũng nhanh chóng che giấu tâm tình, dù sao thì hắn cũng chìm nổi quan trường nhiều năm, tâm lý cũng đã quá cứng chắc rồi.

Vương Tử Quân mặc một bộ trang phục trẻ trung, đeo một cặp kính râm giống như một người đàn ông hạnh phúc đang đưa con đi dạo. Hơn nữa trước đó hắn tham gia công tác đều giữ cho mình một mái tóc rất tỉ mỉ, bây giờ lại chải chuốt theo kiểu thanh niên trẻ trung, rất khó có người nhận ra được.

Đọc truyện chữ Full