TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2264: Nghe thấy âm thanh khó khăn của dân gian (2)

Anh Trình còn chưa lên tiếng thì một người ngồi bên cạnh đã lớn tiếng nói: - Có gì mà đắc tội với người nào, chính là đắc tội một tên súc sinh mà thôi, là tên súc sinh Thẩm Vạn Quân. Nếu sớm biết hắn ta là người như vậy, ông sẽ thẳng thừng cắt bỏ, không đề cử hắn lên làm chủ nhiệm xưởng.

- Anh Lý, năm xưa đề cử Thẩm Vạn Quân lên làm chủ nhiệm xưởng cũn không phải là lỗi của anh, vì khi đó Thẩm Vạn Quân làm việc thành thật cần lao, ai có thể nghĩ hắn phát triển đến tình trạng như lúc này.

Những lời khuyên nhủ liên tục vang lên, anh Lý mới không tiếp tục tự trách mình, hắn uống ngụm nước rồi nói với Vương Tử Quân: - Đồng chí, chúng tôi cũng không sợ ngài chê cười, có lẽ ngài cũng không biết rõ tình huống về tập đoàn Thần Phương. Hôm nay Trương Hổ Tử sở dĩ bị đánh là vì chúng tôi đi đến phản ánh vấn đề với lãnh đạo thượng cấp.

- Hừ, tất cả những tình huống đươc phản ánh đều là sự thật, thế nhưng đám quan lại kia lại không quan tâm. Anh Trình uống một ngụm nước rồi dùng giọng hung hăng nói: - Lần này anh Lý và Trương Hổ Tử đều gặp chuyện không may, nếu không có người ra tay thì tôi cũng không tin.

Bầu không khí trong phòng càng thêm kích động sau lời nói của anh Trình, chợt có một người thanh niên lên tiếng: - Con bà nó, tên họ Thẩm kia nếu muốn ép chúng ta, ông sẽ liều mạng với hắn.

Thanh niên thường là nông nổi và tràn đầy nhiệt huyết như vậy, tên thanh niên này vừa lên tiếng thì đã có người hưởng ứng, Sa u khi nghe vài âm thanh lộn xộn vang lên, vài viên công nhân lớn tuổi đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người đen nhẻm gõ tay xuống bàn rối lớn tiếng nói: - Các anh làm gì vậy? Tôi nói cho các anh biết, các anh nói những lời này cũng không có tác dụng, họ Thẩm kia có nhiều tiền thì tính mạng sắp không xong rồi, chúng ta không đáng đi liều mạng với hắn.

- Các anh nên tin tưởng chính quyền, chỉ cần chúng ta phản ánh ở cấp lãnh đạo cao hơn, tôi không tin họ Thẩm kia lại tiếp tục được làm bậy.

Tuy gương mặt tên thanh niên vẫn cực kỳ không phục thế nhưng uy vọng của những người lớn tuổi vẫn làm cho hắn áp chế bản thân. Vương Tử Quân nhìn gương mặt đám người tràn đầy căm phẫn trước mặt, tâm tình của hắn càng thêm phức tạp. Hắn cắn môi trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Tôi tin chính quyền sẽ nhất định xử lý tốt vụ này, sẽ cho các vị một câu trả lời rõ ràng.

Vương Tử Quân ngồi lại hai mươi phút trong nhà anh Trình, mặc dù là vô tình nhưng hắn vẫn nghe được khá nhiều chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Phương. Ví dụ như việc mua hàng giả, nghiệm thu hai lần rồi chia tiền cho nhau. Thẩm Vạn Quân không những mua biệt thự cao sang, còn bao hẳn hai sinh viên làm tình nhân...

Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, thế nênn đám người dần dần rời khỏi nhà anh Trình. Vương Tử Quân cũng nói lời cáo từ, dù sao thì lúc này cũng không còn sớm. Anh Trình mời Vương Tử Quân ở lại uống vài ly, thế nhưng hắn từ chối.

Lúc này không phải là thời điểm uống rượu.

Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà Trình gia với gương mặt cực kỳ ngưng trọng, tất cả sự việc hôm nay làm cho lòng hắn trở nên nặng nề.

Hắn đi về phía trước, chợt thấy con đường u ám, màn đêm nặng nề.

Khi Triệu Hiểu Bạch tìm được Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang lẳng lặng ngồi ở hàng ghế bên quảng trường, ánh đèn u ám, không khí có chút cô quạnh. Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân ngồi dưới ánh đèn mà đột nhiên sinh ra cảm giác đau xót.

Triệu Hiểu Bạch trầm ngâm giây lát, tuy không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương.

Khi Triệu Hiểu Bạch gọi tiếng đầu tiên thì Vương Tử Quân không có phản ứng gì, khi hắn gọi đến tiếng thứ hai thì Vương Tử Quân mới nghiêng đầu qua.

Triệu Hiểu Bạch đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn thấy lúc này bên dưới đất có nhiều tàn thuốc, rõ ràng đều là của Vương Tử Quân làm rơi xuống. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi đã đưa người bị thương đến bệnh viện.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Anh ta bị thương có nặng không?

- Anh ấy bị gãy tay, cũng bị một vết thương trên đầu, theo lời bác sĩ thì cần ở lại bệnh viện vài ngày. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì giống như muốn làm giảm đi cảm giác không thoải mái của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói: - Nhưng nghe nói không có vấn đề gì ảnh hưởng đến tính mạng.

Không nguy hiểm đến tính mạng, Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi thản nhiên nói: - Cảnh sát đã đi qua chưa?

- Đã đi qua, chỉ làm bản ghi chép mà thôi. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, tôi phải làm kiểm điểm với ngài, vì khi đến bệnh viện không mang theo đầy đủ giấy tờ, thế nên tôi đã đi tìm giám đốc bệnh viện.

Triệu Hiểu Bạch tìm giám đốc bệnh viện, tất nhiên là phải nói ra thân phận của mình, nếu không thì bệnh viện sao lại khách khí mà xử lý thuận lợi như vậy?

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Việc gấp thì phải như vậy, cũng không có vấn đề gì.

Vì trứuoc khi đi không nhận được lời nói nào của Vương Tử Quân, thế nên Triệu Hiểu Bạch dùng thân phận của mình để gọi điện thoại cảm thấy có chút không yên. Bây giờ nghe chủ tịch Vương nói đến đúng trọng tâm như vậy, hắn không khỏi cảm thấy thả lỏng một chút.

Vương Tử Quân nhìn thấy gương mặt có chút mệt mỏi của Triệu Hiểu Bạch, hắn biết rõ sự việc hôm nay đã làm cho người này mệt mỏi, thế là vỗ vỗ vai Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Hiểu Bạch, cũng không còn sớm nữa, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.

- Chủ tịch Vương, tôi còn phải đưa ngài về nhà cái đã. Khi thấy Vương Tử Quân khoát tay từ chối thì Triệu Hiểu Bạch nói tiếp: - Chủ tịch Vương, đây là công tác của tôi, ngài cũng đừng để tôi bị thư ký trưởng phê bình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có bảy phần chăm chú ba phần đùa vui của Triệu Hiểu Bạch, hắn chợt cảm thấy ấm lòng, sau đó cười nói: - Cậu đã nói đến chuyện công tác, tôi cũng không thể vì mình mà ảnh hưởng đến công tác của người khác được.

Triệu Hiểu Bạch lúc này mới thở dài một hơi, vừa rồi hắn mở miệng chủ yếu là lanh trí, nếu Vương Tử Quân không đồng ý thì biết phải làm sao bây giờ? Tuy hắn kéo Trương Tề Bảo ra cũng là ngôn từ chính đáng, thế nhưng hắn biết thư ký trưởng Tề Bảo cũng phải nghe theo lời chủ tịch Vương.

Triệu Hiểu Bạch không muốn phức tạp tình hình, hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tiểu Lý, dù sao lúc này Tiểu Lý đến đón Vương Tử Quân vẫn là thích hợp nhất.

- Hai người chúng ta đi thôi, nơi này cũng không cách nhà tôi quá xa. Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch, sau đó hắn đi về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy.

Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, thế nhưng hắn vẫn đặt điện thoại xuống đi theo Vương Tử Quân.

Đọc truyện chữ Full