Vương Tử Quân ngồi đối diện Sầm Vật Cương với gương mặt lạnh nhạt. Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ với thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này, chỉ là hắn muốn làm gì cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
- Chủ tịch Tử Quân, anh nói xem chuyện này nên xử trí thế nào? Cuối cùng Sầm Vật Cương cũng mở miệng, thế nhưng ánh mắt lại làm cho người ta khó thể nhận biết được thái độ rõ ràng.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cho rằng thành tích là thành tích, khuyết điểm là khuyết điểm. Nếu cần ban thưởng thì phải ban thưởng, nên trừng phạt thì phải trừng phạt, giữa hai phương diện này không có tính đối lập với nhau.
- Đồng thời tỉnh Mật Đông hoàn toàn có thể tiến hành một hành động sửa trị tật xấu phô trương lãng phí, tuy chuyện này căn bản không có gì là lớn, thế nhưng lực ảnh hưởng là không nhỏ. Không những liên quan đến phương diện thu chi tài chính, còn liên quan đến hình tượng của cán bộ trong tỉnh.
Sầm Vật Cương lẳng lặng lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân mà không khỏi nhíu mày. Lão căn bản không phản đối với tâm tư chỉnh đốn tác phong cán bộ của Vương Tử Quân, thế nhưng nếu như khai đao với thành phố Linh Long, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy không được thư thái.
Mở rộng công tác đả kích tình trạng phô trương lãng phí thì dù là ai cũng không thể nói nên lời, hơn nữa Vương Tử Quân vừa tiến lên làm chủ tịch tỉnh, cũng cần thúc đẩy vài hạng mục công tác để khẳng định địa vị của mình trong tỉnh. Nhưng Sầm Vật Cương cảm thấy trong tỉnh có biết bao nhiêu hành vi phô trương lãng phí, sao Vương Tử Quân anh không nắm bắt người khác, lại không bỏ qua cho thành phố Linh Long? Có phải anh ra tay vì tôi nhìn trúng thành phố Linh Long hay không?
- À, cứ làm như thế đi. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão uống một hớp nước, sau đó gương mặt đã bình hòa hơn: - Chủ tịch Tử Quân, còn có chuyện tôi cần bàn bạc với anh, đó là đồng chí Yến Quy sắp chuyển đến cương vị công tác mới, vị trí phó bí thư chuyên trách cũng chẳng thể để trống được. Anh xem trong ba đồng chí Tắc Chính, Thanh Minh và ANh Hồ thì ai là người thích hợp đề cử lên trên hơn cả?
Vương Tử Quân nghe lời nói của Sầm Vật Cương mà không khỏi có hơi nhíu mày, lúc này trong lòng cũng tràn đầy cảm khái. Sầm Vật Cương đúng là Sầm Vật Cương, dù có chỗ cố kỵ với mình thì vài chuyện đại sự cũng biểu hiện sự cường thế rất mạnh.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân đột nhiên nói: - Bí thư Sầm, tôi đến Mật Đông một thời gian ngắn, hơn nữa ba vị đồng chí này cũng có năng lực công tác rất mạnh, vì vậy nếu ngài hỏi tôi ở sự kiện này, tôi chỉ có thể nghe mà không dám lên tiếng, căn bản không thể cho ra quyết định tốt đẹp.
Vương Tử Quân nói cực kỳ ẩn giấu, cũng chỉ rõ vấn đề, ám hiệu rõ ràng, cũng xem như tỏ thái độ với Sầm Vật Cương. Vương Tử Quân tự hiểu lấy mình làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất hưởng thụ, quả thật muốn vỗ tay nhiệt liệt với người này.
- Những năm qua Anh Hồ công tác tuy tận tâm tận lực nhưng bàn về lý lịch thì kém so với bí thư Tắc Chính và trưởng phòng Anh Minh. Chúng ta sẽ tổ chức hội nghị để báo cáo hai đề cử này lên, đề cử như vậy xem như có bảo hiểm rõ ràng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này dù hắn muốn nói thay cho Kim Chính Thiện thì cũng phí công vô dụng. Thứ nhất hắn không có quyền uy quá lớn ở phương diện nhân sự như Sầm Vật Cương; thứ hai Kim Chính Thiện đối mặt với hai người kia cũng không có ưu thế gì lớn.
Hai sự việc đã được bàn xong, thời gian còn lại chủ yếu là uống trà nói chuyện không mấy liên quan. Nhưng dù là Sầm Vật Cương hay Vương Tử Quân thì cũng có nhiều việc để làm, vì vậy vài phút sau thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân đi trên con đường từ văn phòng thường ủy về văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, trong đầu hắn vẫn là tình huống gặp mặt Sầm Vật Cương vừa rồi. Mặc dù mình chiếm thượng phong ở phương diện đả kích phô trương lãng phí, thế nhưng mình lại thảm bại ở phương diện đề cử người tiếp nhận vị trí phó bí thư tỉnh ủy.
Vương Tử Quân cũng biết rõ tình thế của mình ở sự kiện đề bạt này, chính mình không có ưu thế gì quá lớn. Nếu hắn lấy Kim Chính Thiện ra để so sánh với Khang Tắc Chính và Uông Thanh Minh, như vậy Kim Chính Thiện vẫn chưa đủ lý lịch.
Nếu để cho một trong hai người Khang Tắc Chính và Uông Thanh Minh làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy công tác của mình sẽ bị cản tay rất lớn. Bây giờ mình và Sầm Vật Cương vừa cân đối với nhau, sau đó cán cân sẽ nghiêng về phía Sầm Vật Cương.
Cũng không phải là mình kém Sầm Vật Cương quá nhiều, chủ yếu là mình có thời gian công tác ở Mật Đông ít hơn so với Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình và gọi Trương Tề Bảo đến, hắn nói kết quả trao đổi của mình với Sầm Vật Cương. Hắn yêu cầu Trương Tề Bảo làm công tác liên lạc, đồng thời từ chối tất cả những hội nghị liên quan đến mình.
Trương Tề Bảo có chút kinh dị về phương diện cho ra hai văn kiện vừa ban thưởng vừa phê bình, thế nhưng khi nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn không dám đặt câu hỏi., Sau khi xác định Vương Tử Quân không còn gì để phân phó, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Dù là Khang Tắc Chính hay Uông Thanh Minh, nếu như bọn họ trở thành phó bí thư tỉnh ủy, như vậy vị trí còn trống của bọn họ sau đó phải có người chêm vào, nhân tuyển cho vị trí đó chắc chắn là Phương Anh Hồ. Sau đó đến phương diện chọn thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thượng cấp gần đây cực kỳ tôn trọng ý kiến của bí thư tỉnh ủy ở phương diện chọn người làm thư ký trưởng, thế là quyền lên tiếng của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy sẽ giảm đi rất nhiều.
Tuy quyền lên tiếng của Vương Tử Quân không kém hơn bao nhiêu so với thời điểm Vi Yến Qui còn tại vị, thế nhưng cũng không mạnh hơn. Sau khi Trương Tề Bảo rời đi thì tâm tư của Vương Tử Quân có chút trầm lắng, hắn cảm thấy muốn phá thế cục hiện tại là không dễ dàng.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ xem nên phá thế cục khó khăn kia như thế nào, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên. Hắn nhìn qua màn hình điện thoại, là điện thoại của Uông Thanh Minh, hắn nghe máy, chợt nghe Uông Thanh Minh dùng giọng nhiệt tình nói: - Chủ tịch Vương, đôi đã mời anh Tề đến khách sạn, khi nào thì ngài có thời gian? Anh Tề nói rất muốn đến đón ngài.
- Ha ha ha, anh nói với anh Tề, tôi là địa chủ nhưng không thể đi tiếp đón anh ấy, như vậy đã phải xin lỗi rồi, nếu để anh ấy đến đón thì không phải quá xấu hổ sao? Vương Tử Quân điều chỉnh tâm tư của mình, sau đó hắn cười nói với Uông Thanh Minh: - Các anh chờ chút, tôi sẽ qua ngay.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống chợt phát hiện ánh sáng trong phòng có hơi ảm đạm, không ngờ bây giờ đã đến lúc tan tầm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2320: Khen ngợi, bình luận, phê phán và khẳng định (1)
Chương 2320: Khen ngợi, bình luận, phê phán và khẳng định (1)