Mạc Tiểu Bắc thực tế cũng không muốn tham gia bữa tiệc gia đình này, thế nhưng đó là yêu cầu của Vương Tử Quân, thế nên nàng không từ chối. Dù sao Vương Tử Quân có nói Triệu Quân Huy là người bạn cũ của mình.
Mạc Tiểu Bắc ngồi đây đại biểu cho sự coi trọng của Vương Tử Quân với Triệu gia, còn với những người khác thì nàng chỉ lễ phép cho qua. Nếu như với tình tình thật sự của nàng, nàng căn bản không cần quan tâm đến người ta.
Mạc Tiểu Bắc cũng nghe được những lời của Phùng Vũ Mẫn với mẹ của Triệu Thắng Hạo, thế nhưng nàng không quan tâm đến sự lục đục của hai gia đình này.
Nhưng không ngờ người ta lại tìm đến mình, Mạc Tiểu Bắc có hơi trầm ngâm rồi cười nói: - Thư viện của chúng tôi cũng không cần thêm người.
- Thì ra em gái này công tác ở thư viện, anh Lý công tác ở thư viện luôn mời chúng tôi đi qua chơi, thế nhưng tôi lại quá bận, anh Lý chính là Lý Thành Chu. Phùng Vũ Mẫn nghe nói đến đơn vị công tác của Mạc Tiểu Bắc thì càng tỏ ra hăng say.
Anh Lý trong miệng Phùng Vũ Mẫn chính là phó giám đốc thư viện thành phố Rừng Mật, người này muốn thông qua nàng để có quan hệ với anh trai Phùng Vũ Trách.
- Tôi không biết anh ấy. Mạc Tiểu Bắc trầm tư giây lát rồi khẽ nói.
"Lại không biết? Cô nàng này đúng là giỏi giả vờ!" Phùng Vũ Mẫn cười hì hì nói: - Lý Thành Chu là phó giám đốc thư viện thành phố Rừng Mật, sao cô không biết?
- À, tôi công tác ở thư viện tỉnh. Mạc Tiểu Bắc nói rồi sờ lên đầu Tiểu Bảo Nhi, tỏ ý nó không được quấy.
- Làm nhân viên thư viện cũng rất tốt, công tác thanh nhàn, không có việc gì lo lắng. Chồng của Phùng Vũ Mẫn là Thành Phi thấy vợ mình nói vài câu thì tiếp tục bộc phát bản tính không hay, lại tìm một người chưa quen để đả kích, thế nên không khỏi đổ mồ hôi hột.
Tuy Thành Phi căn bản không thỏa mãn với tình hình tiếp đãi của Triệu gia, thế nhưng dù thế nào cũng không nên gây họa. Hơn nữa người phụ nữ bên kia căn bản là quá xinh đẹp, nói ra những lời như vợ mình căn bản là có chút quá mức.
- Bố của cháu nói, nhân viên thư viện quản lý sách báo là một nghề nghiệp lợi hại nhất, có được những bộ sách báo tốt nhất. Tiểu Bảo Nhi là một người nhàm chán nhất nơi đây, tuy Triệu Quân Huy luôn trò chuyện với nó, thế nhưng nó lại không có hứng trò chuyện với Triệu Quân Huy.
Lúc này có người động đến công tác của mẹ Tiểu Bảo Nhi, thế là nó nhanh chóng nhắc đến câu nói đùa của bố mình.
Nhân viên của thư viện căn bản là rất tốt, câu nói này được Tiểu Bảo Nhi nói ra với bộ dạng khá vui vẻ.
Không ít tiếng cười vang lên, bầu không khí quỷ dị có chút dễ dàng hơn. Trước nay Triệu Quân Huy dùng giọng không mặn không nhạt nói chuyện với Phùng Vũ Trách, bây giờ càng không nhịn được cười: - Nhân viên quản lý thư viện thật sự rất lợi hại, năm xưa cũng có vị lãnh đạo từng làm nhân viên thư viện.
Triệu Quân Huy dù không nói rõ thế nhưng không ít người hiểu nội dung của nó. Phùng Vũ Mẫn mặc dù chĩa vào người Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng nàng vẫn phải nở nụ cười vì Tiểu Bảo Nhi, nàng cười cười nói với Tiểu Bảo Nhi: - Cháu này, bác cảm thấy bố cháu nhất định là người yêu sách, nếu không sao lại sợ mẹ của cháu như vậy?
- À, bố cháu rất thích đọc sách. Tiểu Bảo Nhi sờ lên đầu dùng giọng thật thà nói.
Tiếng cười càng vang lên trong phòng, ngay cả Phùng Vũ Trách cũng có ý nghĩ muốn trêu đùa Tiểu Bảo Nhi. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng mở ra, có người đi vào.
- Thật sự xin lỗi các vị, tôi có chút việc nên đến hơi chậm. Vương Tử Quân nhìn mọi người vây quanh chiếc bàn trống thì không khỏi lên tiếng xin lỗi.
- ngài bận rộn nhân sự, chúng tôi cũng không phải chờ đợi ngài, thế nhưng tôi cũng phải nhắc nhở ngài một câu, để cho người ta chờ đợi quá dài cũng không phải lễ phép. Phùng Vũ Mẫn thấy một người đàn ông trẻ tuổi phong độ đi vào chợt cảm thấy có vài phần giật mình...
Phùng Vũ Mẫn vừa nói ra khỏi miệng thì thấy anh của mình đã đứng lên, hơn nữa lại dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi nói: - Chào chủ tịch Vương.
"Chủ tịch Vương?" Ba chữ này làm cho bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Những người như Thành Phi và Triệu Thắng Hạo thường xuyên sống ở Mật Đông, lúc này bọn họ chợt phát hiện người đi vào chính là chủ tịch tỉnh Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Phùng, thật sự không ngờ gặp được anh ở chỗ này! Vương Tử Quân vừa bắt tay Phùng Vũ Trách vừa cười nói: - Tôi vẫn luôn cảm thấy thế giới này rất nhỏ, xem ra cảm giác của tôi là không sai.
Vương Tử Quân nói rồi đi đến bắt tay với Triệu Quân Huy: - Lão lãnh đạo, tôi mời ngài dùng cơm không đúng cách, đã đến muộn.
- Tử Quân, bây giờ công tác của một tỉnh đều đặt lên người anh, đến chậm một chút cũng là bình thường. Triệu Quân Huy vừa rồi có chút uất nghẹn, đang chờ hiệu quả như thế này. Bây giờ Vương Tử Quân đi vào thì người anh của nhà thông gia bên kia đã thay đổi gương mặt, làm cho lão cảm thấy mình rất có thể diện.
Vương Tử Quân nhìn tình hình trong phòng và hiểu tính toán nhỏ nhặt của Triệu Quân Huy, nhưng hắn cũng không vì vậy mà nổi giận, ngược lại còn cảm thấy có chút ấm áp. Năm xưa khi còn công tác ở huyện Lô Bắc thì Triệu Quân Huy căn bản là một người cáo già, bây giờ tuy đã về hưu thế nhưng phương diện này vẫn không kém.
Sau khi ngồi xuống vị trí chủ vị, Vương Tử Quân cười giới thiệu với Phùng Vũ Trách: - Chủ tịch Triệu năm xưa là lãnh đạo của tôi ở huyện Lô Bắc, anh ấy rất giúp đỡ công tác của tôi. Tôi nghe nói anh ấy đến gặp mặt thông gia, thế nên hẹn anh ấy cùng dùng cơm, cũng không ngờ lại đến chậm.
- Chủ tịch, ngài cũng đừng nên nói như vậy, ngay cả tôi cũng nhiều khi là thân bất do kỷ. Căn bản là cũng muốn đến cho sớm, thế nhưng vì một số việc không thể phân thân được, đây căn bản là quá bình thường. Phùng Vũ Trách thấy Vương Tử Quân tỏ ra khiêm tốn thì tranh thủ giải thích hộ.
Vương Tử Quân cười cười nhìn nhóm người Triệu Thắng Hạo, sau đó nói: - Được rồi, cũng không có người ngoài, chúng ta cũng không nên nói những lời khách khí, lát nữa thức ăn dọn lên thì mọi người cùng uống vài ly cho vui.
Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt ôn hòa của Vương Tử Quân, trái tim chợt gia tốc mạnh mẽ. Đối với hắn thì chủ tịch Vương căn bản là một vị lãnh đạo tuyệt đối xứng đáng để đầu tư, trước kia hắn còn có chút do dự, cảm thấy mình không có tình cảm quá sâu với Vương Tử Quân, rất sợ chủ tịch Vương không thu nhận mình. Thế nên trước nay hắn chỉ dám đứng ngoài nhìn vào mà thôi.
Bây giờ thì khác, có mối quan hệ với Triệu Quân Huy, hắn có vài lời có thể mở miệng, mà Vương Tử Quân tiếp nhận hắn cũng càng thêm dễ dàng hơn. Vì vậy sau khi nghe xong lời đề nghị của Vương Tử Quân, hắn cũng nhanh chóng lên tiếng: - Tôi cũng đã sớm muốn mời ngài vài ly, xem như hôm nay tìm được cơ hội.
So sánh với anh của mình thì Phùng Vũ Mẫn càng không dám nói nửa lời. Nàng nghĩ đến những lời của mình khi mà Vương Tử Quân vừa đến, thế là thậm chí sinh ra cảm giác muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Mình làm gì vậy chứ? Sao nói ra những lời như vậy? Chủ tịch Vương không để ý thì không sao, nếu như chủ tịch Vương so đo chuyện này, như vậy anh trai có oán trách mình không?
- Thắng Hạo và Tiểu Linh có thể ở cùng một chỗ căn bản là duyên phận, chúng ta bây giờ ngồi cùng một bàn cũng xem như là duyên phận, mọi người cùng uống một ly để chúc phúc hai cô cậu thanh niên. Vương Tử Quân đã nhanh chóng nắm giữ tiết tấu của bàn tiệc.
Vương Tử Quân nói thì mọi người đều nâng ly lên, bầu không khí trong phòng càng ngày càng đạt đến trình độ cao.
Lúc này Triệu Thắng Hạo căn bản là rất kích động, nhưng hắn kích động chủ yếu là được ở cùng người mình yêu. Trước khi đi dùng cơm lần này thì hắn đã lĩnh giáo qua nhiều sự lợi hại của cha mẹ vợ, vì vậy có thể nói là rất kính sợ.
Tuy đã coi như có hơn một nửa thành công thế nhưng Triệu Thắng Hạo vẫn sợ sinh ra nhiễu loạn, nếu như ông nội của hắn và mẹ vợ nói chuyện không vui, lại không đồng ý chuyện lần này, như vậy sẽ là rất khó chịu.
Nhưng Triệu Thắng Hạo cũng không ngờ ông của mình lại có giao tình với chủ tịch Vương, xem ra ông nội thật sự rất có lực lượng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2347: Quan hệ phải nhìn vào thực lực
Chương 2347: Quan hệ phải nhìn vào thực lực