TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2352: Tôi không ký điều ước bất đắc dĩ (2)

Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng của bí thư Sầm thì cười cười nói: - Bí thư, ngài cần gì phải tức giận vì chuyện này? Khi chủ tịch Vương chuẩn bị thúc đẩy chỉnh đốn các khu quy hoạch, không phải ngài đã biết sự kiện này không đơn giản sao? Lúc này phản ứng của các thành phố trong tỉnh phải nằm trong dự liệu của ngài mới đúng.

Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rồi nhịn không được phải cười một tiếng: - Anh Hồ nói đúng, phản ứng của bọn họ nằm trong dự liệu của tôi, nhưng bọn họ cũng quá lớn mật, đây không phải là làm cho người ta tức giận sao?

- Bí thư, ngài cũng không phải không hiểu tâm tư của người bên dưới, mặc dù có một vài khu quy hoạch không phát huy được tác dụng, thế nhưng ít nhất thì khắp nơi cũng có thái độ tốt. Nếu như chúng ta chặt đứt tay bọn họ, bọn họ sẽ không còn gì để trông cậy vào nữa. Phương Anh Hồ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Sầm Vật Cương rồi nói.

Sầm Vật Cương là cán bộ từ cơ sở đi lên, lão căn bản hiểu rõ tâm tư của cán bộ địa phương, thế nên khẽ gật đầu xem như thừa nhận lời nói của Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ nói tiếp: - Bí thư, tôi cảm thấy chuyện này cứ để cho ủy ban nhân dân bên kia ra tay, dù sao thì người phụ trách công tác này vẫn là chủ tịch Vương.

Sầm Vật Cương uống một hớp nước rồi dùng ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn Phương Anh Hồ, sau đó mới hỏi ngược lại: - Nếu như chủ tịch Vương bên kia cho ra điều tra không phù hợp với toan tính của mọi người thì sao?

- Bí thư, công tác này là do chủ tịch Vương thúc đẩy, thế nhưng đối với tỉnh Mật Đông là cực kỳ có lợi. Tôi cảm thấy đến lúc đó ngài nên ra mặt giải quyết tất cả thì hay nhất. Phương Anh Hồ bị ánh mắt của Sầm Vật Cương nhìn vào mà sinh ra cảm giác sợ hãi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nghĩ đến tính nết của Sầm Vật Cương, trong lòng không khỏi kinh hoảng, thế nên vội vàng chỉnh sửa lại lời nói của mình.

Phương Anh Hồ nhìn nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương mà không khỏi nở nụ cười. Nhưng lúc này hắn chợt cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ hôm nay mình thật sự hồ đồ, sao lại quên đi tính cách của bí thư Sầm? Tuy bí thư Sầm là người rất cố chấp ở nhiều phương diện, thế nhưng thái độ lại luôn là nghiêm túc.

- Thư ký trưởng Anh Hồ, anh cần chú ý nhiều đến hướng đi của ủy ban nhân dân bên kia. Sầm Vật Cương nói xong thì thay đổi chủ đề: - Gần đây bí thư thành phố Thanh Chuyên đã sắp đến tuổi về hưu, anh nên cùng trưởng phòng Thanh Minh phối hợp sắp xếp hướng đi của anh ấy. Đồng chí này tuy không cho ra cống hiến gì lớn cho thành phố Thanh Chuyên, thế nhưng không có công lao thì có khổ lao, không thể cho đồng chí của chúng ta có chút uất ức nào được.

- Bí thư ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cùng trưởng phòng Thanh Minh bàn bạc tốt chuyện này. Phương Anh Hồ chợt cảm thấy thoải mái, nói chuyện cũng ôn hòa dễ chịu hơn.

Phương Anh Hồ rời khỏi phòng, Sầm Vật Cương lại cầm văn kiện lên xem. Lão nhìn những gì được các thành phố bên dưới ghi vào báo cáo, thế là khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên. Tuy lão cảm thấy có không ít khu quy hoạch đang gây nguy hại, thế nhưng lão cũng thấy điều này căn bản không ảnh hưởng đến đại cục, đối với tỉnh Mật Đông thì quan trọng nhất chính là tiến thêm một bước đẩy mạnh phát triển kinh tế.

Vương Tử Quân mặc dù có thủ đoạn ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng ở phương diện chiến lược phát triển rõ ràng là có ánh mắt thiển cận. Chẳng lẽ Vương Tử Quân không biết những hành vi như thế này sẽ làm ảnh hưởng đến tính chủ động phát triển của các địa phương bên dưới sao?

Từ trước tết thì Sầm Vật Cương đã cho ra thái độ muốn kéo dài sự kiện này, nhưng Vương Tử Quân mượn chuyện của tỉnh hàng xóm để quyết định ra tay nhanh gọn, thế nhưng Sầm Vật Cương lại không cho là đúng.

Nếu phái tổ điều tra xuống xem xét, như vậy sẽ khó nói được kết quả cuối cùng là gì. Hơn nữa tình huống của tổ điều tra cũng có sự khác biệt, biết đâu vì nguyên nhân tình cảm nhân tình mà có vài thành phố may mắn vượt qua kiểm tra?

Như vậy còn không biết sẽ phát sinh bao nhiêu tranh cãi, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy sự kiện như vậy là không ra gì, Vương Tử Quân căn bản sẽ bị lún sâu trong vũng bùn.

Người trẻ tuổi căn bản là làm việc luôn thiếu suy xét.

Sầm Vật Cương lắc đầu, lão cần văn kiện lên xem. Đây là thứ mà bí thư Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long đưa đến, chủ yếu là liên quan đến phương án xây dựng Viễn Cổ Thần Thành và những luận chứng có liên quan của chuyên gia.

Sầm Vật Cương căn bản có kỳ vọng khá lớn với hạng mục Viễn Cổ Thần Thành. Trước kia lời nói của lão căn bản là nhất ngôn cửu đỉnh ở Mật Đông, chỉ cần gật đầu thì tất cả sẽ được thông qua. Nhưng sau khi Vương Tử Quân tiến lên làm chủ tịch tỉnh Mật Đông, cục diện trước kia một đi không quay lại, điều này làm cho lão sinh ra cảm giác có vài phần ràng buộc.

Sầm Vật Cương buông văn kiện xuống, hai mắt có chút lạnh lùng.

- Chủ tịch Cố, lúc này hầu như tất cả hạng mục của đại hội thể dục thể thao đã hoàn công, bây giờ có thể quan tâm đến phương diện thi đấu được rồi. Miêu Dược Hổ đứng ở bên cạnh Cố Tắc Viêm rồi dùng giọng tự đắc nói.

Cố Tắc Viêm tương đối thỏa mãn với những thành tích mà thành phố Linh Long có được khi xây dựng các hạng mục cho đại hội thể dục thể thao, hắn gật đầu nói: - Chủ tịch Dược Hổ làm việc thì lãnh đạo đều yên tâm, nếu không thì bí thư Sầm cũng không sắp xếp anh ở nơi này.

- Ha ha ha, còn cần cảm tạ sự coi trọng của bí thư Sầm và chủ tịch Cố với tôi. Cố Tắc Viêm nói vài lời làm cho Miêu Dược Hổ cảm thấy rất vui, thế là mở miệng với gương mặt đầy hào quang.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, sau lưng hai người chính là nhân viên công tác đi cùng Cố Tắc Viêm và của ban ngành thành phố Linh Long. Đám người kia đều chăm chú đi theo sau lưng hai vị lãnh đạo, giống như những ánh sao sáng quanh trăng.

- Chủ tịch Cố, bây giờ vẫn còn dư chút thời gian, hay là ngài đến Viễn Cổ Thần Thành nhìn qua một chút, cũng chỉ đạo một chút công tác của chúng tôi? Lần này Cố Tắc Viêm đi kiểm tra công tác liên quan đến các hạng mục đại hội thể dục thể thao của các thành phố trong tỉnh, nhưng vì Miêu Dược Hổ có quan hệ khá tốt với Cố Tắc Viêm, thế nên lúc này mở miệng cũng không có nhiều cố kỵ.

Cố Tắc Viêm cũng biết thành phố Linh Long đang chuẩn bị xây dựng hạng mục Viễn Cổ Thần Thành, hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Hạng mục Viễn Cổ Thần Thành còn chưa được phê duyệt, các anh nên nắm chắc chừng mực trong sự kiện này.

- Điều này thì chủ tịch Cố cứ yên tâm, tôi biết rồi. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì dùng giọng có chút tức giận nói: - Lúc này sản nghiệp bất động sản cực kỳ nóng, hơn nữa với vị trí địa lý và xu thế phát triển của thành phố Linh Long, sau này lực ảnh hưởng của Linh Long ở trong tỉnh sẽ là càng lúc càng lớn. Dưới tình huống này xây dựng thêm nhiều hạng mục một chút là chiều hướng phát triển tất yếu, thật sự cũng không biết lãnh đạo đang suy nghĩ điều gì, rõ ràng cho ra biện pháp hạn chế với các hạng mục của thành phố chúng tôi, đây không phải là buộc dây vào cổ chúng tôi sao?

Đọc truyện chữ Full