TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2370: Lính đến tướng đỡ, nước tới đắp đê (2)

Hải Bác nghe câu nói của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng. Tuy thành phố Rừng Mật không xuất hiện tình huống này, thế nhưng thủ trưởng đã lên tiếng cũng không làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh tự tin cho được.

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ra cơ chế mạnh để đảm bảo cây xanh được chăm sóc tốt, không những để cho những cây chúng ta trồng phát triển tốt, còn cố gắng biến thành phố Rừng Mật thành một thành phố xanh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn có vài phần kính trọng Hải Bác, vì người này có ý nghĩ tân tiến, có cùng quan điểm với mình, thế nên rất thỏa mãn. Hắn buông xẻng tiến lên phía trước vài bước, sau đó chợt xoay người nói: - Chủ tịch Hải Bác, hai ta tranh thủ thời gian rảnh rỗi vào lúc này đi dạo một chút.

Hải Bác biết rõ Vương Tử Quân có việc cần bàn với mình, có thể được lãnh đạo nói riêng, đây căn bản là Hải Bác cầu còn chưa được.

Vương Tử Quân đi trên mảnh đất đã có dấu hiệu cỏ xanh, hắn tùy ý trò chuyện với Hải Bác. Hắn nói đến vài chuyện nhỏ, Hải Bác căn bản dùng tốc độ nhanh nhất để cho ra câu trả lời với Vương Tử Quân.

Sau khi hỏi han về sự phát triển của thành phố Rừng Mật, Vương Tử Quân chợt nói với Hải Bác: - Chủ tịch Hải Bác, lần này công tác chỉnh đốn các khu quy hoạch của thành phố Rừng Mật như thế nào rồi?

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy công tác này căn bản là khá tốt. Ngài cũng biết đến tình huống của thành phố Rừng Mật chúng tôi, ngoài vài sản nghiệp trọng yếu của tỉnh, những khu quy hoạch của thành phố chúng tôi cũng có tác dụng làm đầu tàu kinh tế. Các khu quy hoạch của tuyến quận huyện cũng có trình độ khá cao, nếu nói không khoa trương thì các khu quy hoạch ở các quận huyện của chúng tôi cũng có thứ hạng khá cao, nói về thực lực kinh tế thì mạnh hơn các khu quy hoạch ở nơi khác. Hải Bác cũng không phải nói ngoa, với hoàn cảnh địa lý của thành phố Rừng Mật, nó quyết định khả năng phát triển cao độ của các quận huyện nội thành. Nói về quy môt và thành tích thì không thể nói là kém, thậm chí còn có nhiều nơi phát triển vượt bậc.

Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Hải Bác là gì, lần này hai thành phố Rừng Mật và Linh Long kiểm tra lẫn nhau, hai bên có ít nhất bốn khu quy hoạch bị cho vào danh sách cần chỉnh lý. Hải Bác là chủ tịch thành phố Rừng Mật, tất nhiên hắn cũng không muốn triệt hạ các khu quy hoạch của mình.

- Chủ tịch Hải Bác, trình độ phát triển kinh tế của các anh là rất tốt, nhưng tôi nghe nói trong thành phố các anh có hai khu quy hoạch cách nhau chỉ hơn năm kilomet? Vương Tử Quân nở nụ cười bình tĩnh ôn hòa thế nhưng ánh mắt lại có vài phần chân thật đáng tin. Hải Bác nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, thế là không nhịn được phải khẽ gật đầu.

Vương Tử Quân nói không sai, tình hình hai huyện của thành phố Rừng Mật của bọn họ thật sự giống như lời nói của Vương Tử Quân. Vì vấn đề địa vực nên hai huyện này xây dựng hai khu quy hoạch ở gần bên nhau, kết quả của nó là hai khu quy hoạch này cạnh tranh với nhau rất mạnh.

- Chủ tịch Vương, điều này... Hải Bác muốn giải thích thì Vương Tử Quân khoát tay nói: - Tôi biết rõ, đây được tạo thành vì nguyên nhân lịch sử, hơn nữa hai khu quy hoạch cạnh tranh với nhau đều phát triển tốt, xem như không tệ.

Sau khi nghe Vương Tử Quân chủ động giải thích cho mình, Hải Bác không khỏi thở dài một hơi. Hắn biết rõ tính cách của Vương Tử Quân, chủ tịch Vương cũng không tỏ ra bất mãn với những lời kháng nghị của mình.

- Chủ tịch Vương, nhìn từ tổng thể thì thấy xóa bỏ vài khu quy hoạch thật sự có lợi, cũng xem như một hành động đả kích thành tích ảo. Nhưng nếu đặt trên phương diện địa phương, chúng ta có thể làm ảnh hưởng đến tính tích cực phát triển kinh tế của cán bộ địa phương. Đặc biệt là hành động của ngài có quy mô quá lớn, tôi cảm thấy có hơi khó khăn. Hải Bác trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.

"Có hơi khó khăn" tuy là khó khăn không nhiều thế nhưng Hải Bác nói ra mà vẫn cảm thấy trái tim đập rất mạnh. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là chủ tịch tỉnh, là một người có thể quyết định tương lai chính trị của mình, nếu mình nói như vậy, có thể chôn xuống đất tai họa ngầm cho mình vào tương lai hay không?

Vương Tử Quân không nói gì, hắn đứng trên một sườn đất, cảm nhận được luồng gió mát trong không khí. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Anh cảm thấy lần này tôi áp dụng phương án xử lý các khu quy hoạch là có chút khó khăn sao?

- Có khá nhiều. Hải Bác đã bắn cung thì không thể quay đầu, hắn giống như đã quyết định nói ra ý nghĩ của mình, thế là đơn giản cắn răng nói: - Tôi cảm thấy không nên xóa bỏ hoàn toàn các khu quy hoạch kém phát triển, cần phải cho bọn họ phát huy tác dụng, cho bọn họ một cơ hội.

Vương Tử Quân không nói gì thêm, hắn chỉ vỗ vỗ lên vai của Hải Bác, sau đó lớn tiếng nở nụ cười.

Hải Bác nhìn vị chủ tịch tỉnh trẻ hơn mình khá nhiều đang nở nụ cười vẻ hăng hái, hắn không khỏi sinh ra cảm giác lời nói của mình hôm nay rất đúng. Thế nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì hắn lại cảm thấy không đúng, chính mình hiểu ra vấn đề, chẳng lẽ chủ tịch Vương không biết? Chẳng lẽ chủ tịch Vương không có tính toán của mình.

Khi Hải Bác cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, chợt thấy Vương Tử Quân cầm xẻng lên tiếp tục đào đất. Hải Bác cũng nhanh chóng nhận xẻng từ trong tay nhân viên, khi chuẩn bị đào thì điện thoại vang lên.

Hải Bác lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là điện thoại của bí thư Hào Đạt Thành huyện Trầm Thủy. Hải Bác rất tán thưởng bí thư Hào do một tay mình đề bạt lên, hắn nghe máy rồi trầm giọng nói: - Có chuyện gì vậy?

- Chủ tịch, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ? Giọng nói của Hào Đạt Thành vẫn khá lớn và thô kệch, thế nhưng bây giờ Hải Bác lại thấy âm thanh này rất dễ nghe.

- Bây giờ tôi đang bận, anh có gì cứ nói đi. Nếu là trước kia thì Hải Bác cũng không ngại trò chuyện một lúc với Hào Đạt Thành, nhưng bây gời thì lại khác, vì có chủ tịch Vương ở bên cạnh, hắn cũng không có thời gian quan tâm đến thủ hạ của mình.

Hào Đạt Thành cười hì hì nói: - Tôi nghe nói chủ tịch tỉnh đến thành phố Rừng Mật chúng ta trồng cây, thế nên có vài lời muốn nhờ chủ tịch ngài lên tiếng.

Hải Bác không lên tiếng, hắn thầm nghĩ Hào Đạt Thành càng ngày càng lớn gan, xem ra mình còn chưa gõ đầu người này nhiều lắm, sau àny không thể tiếp tục thân mật khăng khít, nếu không quan uy của mình sẽ giảm xuống. Hắn thầm hạ quyết tâm, sau đó dùng giọng có vài phần nghiêm túc nói: - Có chuyện gì thì anh cứ nói, đừng kéo dài thời gian.

- Là thế này, chủ tịch, không phải khu quy hoạch của huyện chúng tôi lần này không vượt qua kiểm tra sao? Điều này...

Hào Đạt Thành còn chưa nói xong thì Hải Bác đã từ chối: - Tiểu tử cậu đừng có ý như vậy nữa, tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi muốn xử lý công bằng với các quận huyện trong thành phố, nếu như anh được điều tốt, người khác lại không có được, tôi sẽ phải nói với các đồng chí kia như thế nào?

- Chủ tịch, không phải là tôi làm khó ngài, nhưng chung tôi đã làm tốt công tác của mình, khi nào mà chủ tịch Vương hỏi ngài, ngài chỉ cần nói vài câu có ích cho huyện chúng tôi là được. Hào Đạt Thành nhanh chóng lên tiếng.

Cái gì mà nói một tiếng là được? Hải Bác có chút kinh hãi, thầm nghĩ tôi còn chưa hoàn thành được việc của mình, các anh có thể làm được sao? Thế là không khỏi trầm giọng nói: - Tiểu tử anh không phải ép tôi ra mặt nói với lãnh đạo đấy chứ?

Đọc truyện chữ Full