TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2389: Vì đại cục không sợ đắc tội với người (1)

- Chủ tịch Lôi, chị có biết hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa hay không? Vương Tử Quân lần này cũng không ngồi song song với Lôi Yên Hồng trên ghế sa lông, hắn đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, nụ cười trên mặt căn bản đã biến mất, thay vao đó là gương mặt cực kỳ uy nghiêm.

Lôi Yên Hồng nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân thế là không khỏi cảm thấy khẽ run lên, lúc này cảm giác mà Vương Tử Quân mang đến cho nàng còn đáng sợ hơn cả Sầm Vật Cương.

Tuy Lôi Yên Hồng đã có chuẩn bị với sự kiện này, thế nhưng nàng vẫn có chút chột dạ: - Chủ tịch Vương, sở tài nguyên môi trường tỉnh căn bản chưa từng bỏ qua công tác đối với hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa, vài năm gần đây liên tục xử lý hơn hai mươi doanh nghiệp không tuân theo quy định, căn bản là có biện pháp rất tốt, thế nhưng hiệu quả chỉ ở vào mức trung bình.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lôi Yên Hồng, điều này càng làm cho Lôi Yên Hồng cảm thấy lo lắng.

- Thanh Sa có liên quan đến nguồn nước của hàng chục triệu người dân trong tỉnh Mật Đông, phải cực kỳ cẩn thận.

Gương mặt của Lôi Yên Hồng chợt đỏ lên, nàng biết rõ đây là Vương Tử Quân đang phê bình công tác của mình. Tuy nàng cảm thấy uất ức nhưng sự thật là như vậy, nàng căn bản không có gì để nói.

Lôi Yên Hồng trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, cũng không phải chúng tôi xử lý không đủ mạnh tay, mà biện pháp trừng phạt căn bản không hiệu quả, vì nếu so sánh phương diện chịu nộp phạt và bỏ tiền đầu tư dây chuyền xử lý chất thải, như vậy thì nộp phạt vẫn là chi phí thấp hơn...

Lôi Yên Hồng nói đến đây cũng có chút uất ức, bây giờ khắp nơi đang liều mạng đẩy mạnh GDP, địa phương căn bản là làm ngơ trước những xí nghiệp như thế này. Nàng là một phó chủ tịch dù có dã tâm, thế nhưng có một số việc mà căn bản không thể không khuất phục.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi của Lôi Yên Hồng, hắn nhíu mày rồi thản nhiên nói: - Được rồi, việc cũ tôi bỏ qua, tôi chỉ cường điệu một điểm, đó là không thể làm cho dòng sông Thanh Sa bị ô nhiễm, chúng ta nhất định phải mạnh tay, xử lý thật chặt tất cả những phương diện gây ô nhiễm dòng sông Thanh Sa.

- Chủ tịch, thế nhưng những xí nghiệp kia... Lôi Yên Hồng chỉ nói một nửa rồi thôi. Vì câu nói này của nàng căn bản là không đủ trình độ, nếu chủ tịch Vương đã cho ra chỉ thị, mình cần phải chấp hành, nào có nhiều lý do để nói ra như vậy?

Sau này có tình huống gì thì cứ từ từ phân tích, bây giờ những chướng ngại này cần phải vượt qua, nếu nói ra căn bản là đổ dầu vào lửa.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lôi Yên Hồng, hắn khoát tay áo nói: - Được rồi, chị quay về thương lượng một chút, ngày mai báo cáo phương án lên cho tôi.

- Được, tôi biết rồi. Lôi Yên Hồng thấy Vương Tử Quân cũng không quá làm khó mình ở phương diện này, thế là nhanh chóng thở dài một hơi.

Sau khi nói ra một vài yêu cầu của mình với Lôi Yên Hồng, Vương Tử Quân cũng không giữ Lôi Yên Hồng ở lại. Nhưng sau khi Lôi Yên Hồng rời đi thì hắn vẫn tiễn chân nàng đến bên cửa.

Tiễn chân Lôi Yên Hồng, Vương Tử Quân lại đi vào ngồi trên ghế, hắn không khỏi thở dài một hơi. Tuy hắn cũng không cho Lôi Yên Hồng nói ra rõ ràng, thế nhưng Lôi Yên Hồng suy nghĩ cái gì thì hắn hiểu rất rõ.

Công tác thống trị lần này tuy bắt đầu nắm trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân, thế nhưng khi mà công tác được triển khai mở rộng, lực cản cũng ngày càng lớn, thậm chí còn có một số người không tưởng tham gia vào nhóm trở ngại này.

Một cơn gió mát thổi đến, Vương Tử Quân đi ra đóng cửa sổ, sau đó nhanh chóng đi đến bàn làm việc của mình.

...

Có sự chú ý của vương tử quân, tỉnh Mật Đông nhanh chóng tổ chức hội nghị trọng điểm xử lý các công ty xí nghiệp gây ô nhiễm trong tỉnh. Vương Tử Quân tự mình tham gia hội nghị, sau khi phó chủ tịch Lôi Yên Hồng đọc phương án xử lý, hắn bắt đầu bài phát biểu trọng điểm của mình.

Trước kia Vương Tử Quân căn bản luôn là người lên tiếng rất ôn hòa, thế nhưng hôm nay lại cực kỳ cứng rắn. Hắn yêu cầu các thành phố trong tỉnh phải dựa theo yêu cầu của phương án mà hoàn thành công tác, nếu như xuất hiện bất kỳ hiện tượng nào bỏ rơi nhiệm vụ, sẽ bị xử lý thật sự nghiêm túc.

Sau khi hội nghị kết thúc thì Vương Tử Quân nhanh chóng rời đi. Tuy công tác này đã được thúc đẩy toàn diện, thế nhưng tâm tình của hắn căn bản là không thoải mái. Điều làm hắn cảm thấy không thoải mái chính là Sầm Vật Cương dùng giọng nhã nhặn từ chối lời mời của mình.

Tuy Sầm Vật Cương từ chối lời mời của Vương Tử Quân cực kỳ có kỹ xảo, nói là có hạng mục công tác không thể tham gia được, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ đây thực tế là một loại thái độ của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương là người coi trọng phát triển kinh tế, thế cho nên không hoàn toàn đồng ý với phương án hiện tại của mình. Nhưng Sầm Vật Cương lại căn bản không thể phản đối, thế cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để biểu hiện sự bất mãn của mình.

Tuy Sầm Vật Cương che giấu thế nhưng bất mãn chính là bất mãn.

- Chủ tịch Vương, đây là phương án khai mạc đại hội thể dục thể thao của sở văn hóa thể thao và du lịch, mời ngài xem qua. Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi mỉm cười đưa một văn kiện lên nói.

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện lẳng lặng xem xét, sau đó suy tư một lát rồi nói: - Tôi thấy trình tự mời ngôi sao ca nhạc đến hát có thể cho qua, chi phí để mời bọn họ tham gia là không thấp, chúng ta không có số tiền này.

Hà Kiến Chương là người thông minh, hắn tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân không muốn mời ngôi sao đến góp vui cũng không phải là vì tài chính thiếu tiền. Tuy người thường thấy đó là số tiền không nhỏ, thế nhưng đối với tỉnh Mật Đông thì không đáng nhắc đến.

Vương Tử Quân trước nay đều vung tay mạnh mẽ cho sự phát triển cao độ của Mật Đông, lần này có thái độ khác thường là vì sao? Hà Kiến Chương tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng chờ chỉ thị tiếp theo.

- Chúng ta cần làm sao cho nghi thức khai mạc và bế mạc có hiệu ứng tốt, mạnh mẽ khí thế, thể hiện phong thái và đặc sắc của tỉnh Mật Đông. Anh có thể yêu cầu các vị chủ tịch khác giúp đỡ bày mưu tính kế, tất nhiên phương diện tài chính còn cần phải nắm vững một nguyên tắc, chính là nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm. Vương Tử Quân cũng không bình luận nên áp dụng phương án thế nào, chỉ là đưa ra một yêu cầu tổng thể mà thôi.

Hà Kiến Chương khẽ gật đầu, yêu cầu của Vương Tử Quân cũng không phải quá khó khăn, dù sao thì trong tỉnh Mật Đông cũng có đoàn ca múa nhạc, còn có nhiều sinh viên tình nguyện. Nếu muốn tổ chức lễ khai mạc và bế mạc đạt hiệu quả cao, thể hiện bản sắc của Mật Đông thì cũng không quá khó khăn. Hơn nữa nếu dùng nhân tài bản địa của Mật Đông thì căn bản là đỡ tốn kém hơn.

Lúc này chủ tịch Vương yêu cầu nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, chẳng lẽ còn ẩn giấu ý nghĩ khác?

Đọc truyện chữ Full