Miêu Dược Hổ cười ha hả nói: - Cậu không phải ước hẹn với giai nhân ở đây đấy chứ?
Lưu Kiếm Cương căn bản cũng không ngại ngùng với lời trêu đùa của Miêu Dược Hổ, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Miêu, tôi cũng rất muốn thực hiện như những gì ngài nói, thế nhưng những người không đứng đắn như tôi làm gì có giai nhân nào quan tâm?
- Ha ha ha, cậu quá khiêm tốn rồi, người nào không biết cậu trẻ tuổi tài cao, tương lai khó thể dự đoán? Có câu thế này, phải là người tiềm lực rất mạnh. Miêu Dược Hổ nói rồi vỗ vỗ lên vai của Lưu Kiếm Cương, sau đó cười nói: - Có vài doanh nghiệp hẹn đến đây, cậu có muốn đi sang ngồi một chút không?
Nếu không phải đang đợi Văn Thành Đồ, đây là cơ hội tốt để có quan hệ với Miêu Dược Hổ, Lưu Kiếm Cương chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện đón nhận. Nhưng bây giờ tất cả công tác của hắn đều phải xoay quanh Văn Thành Đồ, tuy hắn có tâm tư muốn kết giao bạn bè, thế nhưng ngoài miệng lại phải từ chối: - Tôi đã có hẹn, người cũng đã đến, thật sự cám ơn ý tốt của chủ tịch Miêu. Lúc này chủ tịch Miêu đến để bàn hạng mục của thành phố Linh Long sao?
- Ngoài phương diện bàn luận về hạng mục thì còn gì khác nữa? Cậu cũng không phải không biết bây giờ chính sách của Mật Đông làm cho người ta rất khó chịu. Lúc này đã sắp đi hết nửa năm thứ hai, các thành phố trong tỉnh còn chưa đạt được chỉ tiêu của mình. Hai ngày trước bí thư có đến thành phố Linh Long kiểm tra công tác, bí thư căn bản là nổi giận với tình hình phát triển hiện tại của thành phố chúng tôi. Miêu Dược Hổ tuy nói mình bị bí thư Sầm Vật Cương phê bình thế nhưng nụ cười trên mặt lại còn vui hơn bất kỳ chuyện gì khác.
Lưu Kiếm Cương nhìn biểu hiện của Miêu Dược Hổ, hắn không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn biết rõ Miêu Dược Hổ chính là ái tướng của Sầm Vật Cương, những lời phê bình kia căn bản phải là những lời bảo vệ mới đúng.
Chính mình khi nào có được tình cảnh như chủ tịch Miêu Dược Hổ bây giờ?
Trong đầu Lưu Kiếm Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi khẽ cười nói: - Bí thư Sầm sầm nổi giận với ai thì người đó căn bản sắp tiến lên một bước. Chủ tịch Miêu, khi nào ngài có rảnh thì chúng ta cùng uống vài ly, tôi căn bản sẽ trợ hứng cho anh.
- Ha ha ha, bình thường tôi mời cậu, chủ yếu còn phải xem cậu có thời gian hay không? Miêu Dược Hổ nói đến đây thì chợt dùng giọng có vài phần thần bí nói: - Cậu Lưu, bí thư Văn của cậu không phải là lãnh đạo bình thường, cậu cần phải theo sát, biết đâu khi nào thì có thể giúp được cậu một tay?
Miêu Dược Hổ đi nhưng những lời nói vừa rồi giống như ma chú liên tục xoay quanh đầu của Lưu Kiếm Cương. Hắn là một cán bộ trẻ tuổi, sao không muốn nắm chuẩn từng thời điểm và cơ hội trong đời?
Bí thư Văn muốn đề bạt mình không phải là gì khó khăn, nhưng theo những lời vừa rồi của Miêu Dược Hổ, căn bản là có nhiều tầng ý nghĩa, không phải còn có ý gì khác sao?
Trong đầu Lưu Kiếm Cương lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi nhớ đến một tin đồn đang bùng phát trong tỉnh. Tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông giảm sút nghiêm trọng, không ít người nói rằng lãnh đạo thượng cấp rất bất mãn với Vương Tử Quân, Lưu Kiếm Cương nghĩ đến phương diện này mà không khỏi cảm thấy trong lòng bùng sóng.
Khi Lưu Kiếm Cương đang suy nghĩ miên man thì Văn Thành Đồ gọi điện thoại cho hắn đi vào. Khi hắn đi vào trong phòng, lúc này bàn tiệc đã được tiến hành hơn một nửa, Văn Thành Đồ có vẻ tỉnh táo, thế nhưng Trần Tự Lôi bên kia lại có vài phần men say.
- Tiểu Lưu, tôi tạm thời có chút việc cần phải ra ngoài, cậu ở lại uống vài ly với giáo sư Trần. Giáo sư Trần là nhân tài quan trọng của chúng ta, cậu nhất định phải uống với anh ấy vài ly. Văn Thành Đồ đứng lên rồi cười phân phó Lưu Kiếm Cương.
Sau khi tiễn chân Văn Thành Đồ ra ngoài cửa, Lưu Kiếm Cương nâng ly rượu lên nói: - Giáo sư Trần, mời ngài một ly.
- Ha ha ha, không cần gọi tôi là giáo sư Trần, cậu Lưu, như vậy là quá khách khí, hai ta đều là thủ hạ của bí thư Văn, gọi tôi anh Trần là được. Trần Tự Lôi há miệng nâng ly lên nói: - Cậu Lưu, cám ơn cậu đề cử, khi anh có tương lai thì nhất định sẽ không quên cậu.
"Mình đề cử?" Lưu Kiếm Cương có chút sững sốt, thế nhưng hắn không phủ nhận mà cười ha hả nâng ly với Trần Tự Lôi.
…
Phòng họp số ba tỉnh ủy, lúc này nơi đây đang tổ chức hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương cho ra vài lời tổng kết về một đề tài thảo luận, sau đó bầu không khí trong phòng họp trở nên im ắng. Dù là thường ủy tham gia hội nghị hay nhân viên công tác đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mọi người có biểu hiện không đồng nhất, thế nhưng ánh mắt lại không khỏi đảo quanh hai vị lãnh đạo chủ yếu là Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương. Dù sao thì những người tiến vào nơi đây đều có lực lĩnh ngộ cực kỳ sâu sắc, tất nhiên bọn họ cũng dự đoán được những gì sắp diễn ra.
Tuy bọn họ không biết có kết quả là gì, thế nhưng đối mặt với tình hình này thì lựa chọn sáng suốt nhất chính là giữ trầm mặc.
- Khụ khụ. Sầm Vật Cương khẽ ho khan phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng, lão dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lão trầm giọng nói: - Nếu như mọi người không có ý kiến gì, bây giờ chúng ta tiến vào thảo luận đề tài tiếp theo.
Sầm Vật Cương nói rồi cầm một văn kiện trên bàn nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói; - Đây là một văn kiện xin chỉ thị của thành phố Linh Long, bây giờ phương diện chỉnh đốn và cải cách khu công nghiệp Phi Tường đang được tiến hành vững bước, có không ít xí nghiệp đã mua trang thiết bị xử lý chất thải, phải nói là hiệu quả xử lý những xí nghiệp gây ô nhiễm của chúng ta đã quá rõ ràng...
Sầm Vật Cương lên tiếng không quá nhanh, vừa nói vừa không quên dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh mình. Dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, mà biểu hiện này của Vương Tử Quân căn bản bị bí thư Sầm coi là hành vi giả vờ.
Sầm Vật Cương căn bản có chút khinh thường với biểu hiện gắng gượng chống chế của Vương Tử Quân, nhưng lão lại căn bản không chịu dừng lời. Sau khi nói ra văn kiện xin chỉ thị của thành phố Linh Long, lão chợt trầm giọng nói; - Các đồng chí, mọi người có ý kiến gì với văn kiện xin chỉ thị này của thành phố Linh Long hay không?
Nội dung văn kiện xin chỉ thị của thành phố Linh Long rất đơn giản, đó là mong tuyến tỉnh ngừng chỉnh đốn cải cách khu công nghiệp Phi Tường, sau đó để cho khu công nghiệp tiếp tục được khởi động lại. Nhưng văn kiện xin chỉ thị này căn bản tác động đến tâm tư của tất cả mọi người.
Sau khi Sầm Vật Cương là người lên tiếng đầu tiên thì trong phòng họp căn bản không có bất kỳ âm thanh nào được vang lên. Khi nhiều người đang cúi đầu xem xét văn kiện, chợt nghe phó chủ tịch thường ủy Cố Tắc Viêm lên tiếng: - Bí thư Sầm, tôi muốn nói hai câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2407: Dục vọng vừa ló (2)
Chương 2407: Dục vọng vừa ló (2)