Dương Vũ Mạt nhìn gương mặt tươi cười của Loan Quách Quân, hắn không khỏi cảm thấy mình nên học tập thêm nhiều thứ. Mặc dù mình mãi không phục Loan Quách Quân, thế nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, đối phương căn bản không có năng lực mạnh như mình, thế nhưng phương diện xử lý khôn khéo thì lại cao minh hơn.
Dương Vũ Mạt chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn cũng không cãi lại mà cười nói: - Tôi nghe theo lời của giám đốc, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi cái đã.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi bầu trời sắp tối thì nhóm người Loan Quách Quân và Dương Vũ Mạt đi về khách sạn. Vừa mới vào khách sạn thì Vương Tử Quân nhanh chóng đi về phía phòng của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, tôi vừa đi đến bộ nông nghiệp một chuyến, có gặp mặt vài vị lãnh đạo tương quan. Loan Quách Quân ngồi xuống ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng mở miệng báo cáo.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi yêu cầu Triệu Hiểu Bạch châm thêm nước, Loan Quách Quân ở bên cạnh vừa nhận trà của Triệu Hiểu Bạch vừa nói: - Tôi đã bàn với vài vị lãnh đạo bộ nông nghiệp, các vị lãnh đạo kia đều nói hạng mục mà chúng ta đang tranh thủ có nhiều khó khăn, đặc biệt là thượng cấp rất coi trọng tỉnh Tây Tường, đã đặt kỳ vọng rất cao vào nơi này.
- Chúng ta đến là tranh thủ hạng mục. Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi thản nhiên nói: - Cho dù không thành công thì cũng không có vấn đề, dù sao thì chúng ta đã cố gắng hết sức.
- Chủ tịch nói đúng, nếu không tranh thủ được cũng không là vấn đề; thế nhưng không đi đến tranh thủ lại liên quan đến vấn đề thái độ. Loan Quách Quân nói rồi cười với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi không được gặp mặt bộ trưởng Mễ, tôi chỉ gọi điện thoại cho anh ấy, có nói ra vài ý kiến của ngài, bộ trưởng Mễ nói hôm nay thật sự hơi bận, thế nên không thoát thân được.
- Anh gọi điện thoại cho bộ trưởng Mễ khi nào? Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý hỏi Loan Quách Quân.
Loan Quách Quân không ngờ Vương Tử Quân sẽ có tính toán chi li với cuộc điện thoại của mình với bộ trưởng Mễ như vậy, thế là không khỏi có chút sững sốt, lại thành thật nói: - Chủ tịch Vương, tôi gọi điện thoại vào lúc năm giờ chiều.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, lúc này trái tim của Loan Quách Quân đập lên rất mạnh, thầm cám ơn trời đất, cuối cùng cũng làm xong công tác qua loa. Sau này nếu gặp phải tình huống như hiện tại, nhấ định phải suy xét đến tất cả dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Loan Quách Quân có thể lên đến vị trí hiện tại thì căn bản là cao thủ điều tiết tâm tình, dù hắn có chút không yên thế nhưng phương diện lời nói vẫn cực kỳ bình thản: - Chủ tịch Vương, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi đến văn phòng bộ nông nghiệp, tôi tin tưởng nhất định bộ trưởng Mễ sẽ có mặt ở đơn vị.
- Giám đốc Loan, các anh đã bận rộn một ngày rồi, các anh nghỉ ngơi cho tốt đi, nửa giờ sau chúng ta cùng mời khách dùng cơm. Vương Tử Quân nói rồi đứng lên khỏi ghế.
Vương Tử Quân đứng lên thì Loan Quách Quân căn bản không thể ngồi được nữa, hắn cười cười với Vương Tử Quân, sau đó cùng Vương Tử Quân rời khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng thì một cơn gió thổi qua làm cho hắn cảm thấy rùng mình, sau lưng ươn ướt, lúc này mới ý thức được chính mình vã mồ hôi.
Chủ tịch Vương này căn bản là không dễ hầu hạ. Loan Quách Quân thầm nghĩ như vậy, hắn vừa đi ra ngoài vừa thầm oán giận nói.
Khi hắn quay về phòng thì thấy Triệu Hiểu Bạch đi đến. Hắn nghĩ đến phương diện Vương Tử Quân sắp tiếp đãi khách, thế là không khỏi nói với Triệu Hiểu Bạch: - Trưởng ban Triệu, vừa rồi chủ tịch Vương yêu cầu tôi cùng tham gia tiếp khách với anh ấy, ngài có biết đó là vị khách nào không?
- Là bộ trưởng Mễ. Triệu Hiểu Bạch không suy nghĩ nhiều mà dùng giọng chi tiết nói.
Vẻ mặt Loan Quách Quân có vài phần lúng túng, hắn chợt nhớ đến đoạn đối thoại với Vương Tử Quân, cái quái gì thế này...
Mình chỉ là có chút tiểu thông minh, không ngờ lại chọc ra lỗ hổng quá lớn.
Triệu Hiểu Bạch nhìn bộ dạng ngây cả người của Loan Quách Quân, hắn khẽ nói: - Trước khi chủ tịch Vương lên máy bay thì đã gọi điện thoại cho bộ trưởng Mễ, khi đó bộ trưởng Mễ quá bận rộn không thể quyết định được. Nhưng bốn giờ chiều bộ trưởng Mễ có gọi điện thoại đến, nói là muốn gặp mặt chủ tịch Vương.
Loan Quách Quân gật đầu một cách cực kỳ máy móc, căn bản không còn nhớ rõ bất kỳ điều gì khác.
Loan Quách Quân đi vào phòng mà đầu óc nổ lên ầm ầm, hắn tự cho rằng mình là người thông minh, chút việc nhỏ như vậy sao không chịu nói thật?
Sao mình lại đám cho ra trò đùa tiểu thông minh thế này? Không phải là mình cảm thấy chủ tịch Vương rời khỏi Mật Đông là thế cục đã định rồi sao? Nếu không dù mình có ba lá gan cũng không dám có tâm tư như vậy.
Chủ tịch Vương nhìn thấu suy nghĩ của mình nhưng lại giữ im lặng, chẳng lẽ lãnh đạo không so đo với mình?
Chủ tịch Vương không phải là người ra tay nhân từ, vậy mình phải làm sao bây giờ?
Loan Quách Quân nghĩ đến những hành vi của Vương Tử Quân sau khi tiến vào Mật Đông, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng như nổi trống. Ngàn vạn lần không nên giở trò tiểu thông minh trước mặt lãnh đạo, thử nghĩ mà xem, nếu như anh đứng cao nhìn xa hơn lãnh đạo, vì sao còn chưa ngồi lên đầu của lãnh đạo? Lúc này Loan Quách Quân cho ra một hành vi tiểu thông minh, căn bản là tự đánh vào mặt mình.
- Chủ tịch Vương, hôm nay tôi thật sự váng đầu, à...Tôi không gọi điện thoại cho bộ trưởng Mễ, lại sợ ngài trách phạt, thế cho nên mới nói bừa như vậy. Loan Quách Quân đứng đối diện với Vương Tử Quân dùng giọng lúng túng kiểm điểm.
Vương Tử Quân nhìn Loan Quách Quân cúi đầu nhận sai lầm, hắn dùng giọng hời hợt nói: - Giám đốc Loan, đây không phải là chuyện gì lớn, cũng không thể đảm bảo có thể trăm phần trăm hoàn thành những nhiệm vụ mà lãnh đạo phân công.
- Tôi chỉ cường điệu một chút, có sao nói vậy, cũng đừng lừa gạt tôi. Tuy Vương Tử Quân dùng giọng điệu nhàn nhạt nhưng vẫn làm cho Loan Quách Quân đỏ mặt tía tai, đầu óc nổ ầm ầm. Hắn nhìn bộ dạng ổn định như núi của Vương Tử Quân, thế là lên tiếng: - Chủ tịch Vương, tôi sẽ khắc ghi bài học này, lần sau căn bản không dám tái phạm, mong ngài tha thứ.
Vương Tử Quân khoát tay nhìn đồng hồ rồi nói: - Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.
Loan Quách Quân đi theo Vương Tử Quân xuống lầu mà cố gắng chú ý khống chế nhịp bước của mình. Tuy bây giờ hắn đã cảm thấy thoải mái hơn, thế nhưng lại có vài phần kính sợ Vương Tử Quân. Mãi đến bây giờ hắn vẫn không phân biệt được đây là trùng hợp hay là chủ tịch Vương đã có chuẩn bị từ trước.
- Bộ trưởng Mễ, hoan nghênh, hoan nghênh. Vương Tử Quân đi xuống dưới đại sảnh dưới lầu, chỉ ngồi trong chốc lát thì có hai người đi đến. Đi đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi có thân hình cao lớn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ có lực lượng.
Bộ trưởng Mễ thấy Vương Tử Quân thì tốc độ cũng nhanh hơn, sau khi bắt tay Vương Tử Quân thì cười nói: - Vì muốn tâm sự với anh mà tôi đã thoái thác vài việc khác, anh về thủ đô khi nào?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2417: Đại trí tuệ, tiểu thông minh (2)
Chương 2417: Đại trí tuệ, tiểu thông minh (2)