TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2480: Đi qua biển (1)

Khi Lữ Nhạc Ngũ cảm thấy cực kỳ chờ mong thì điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến rồi trầm giọng nói: - Chào thư ký trưởng Phương, tôi là Lữ Nhạc Ngũ.

- Chào chủ tịch Lữ, bây giờ anh về tỉnh một chuyến, một giờ sau đến phòng làm việc của bí thư Sầm. Giọng điệu của Phương Anh Hồ cũng không có chút cảm tình gì, Lữ Nhạc Ngũ nghe mà cảm thấy có chút khó chịu.

Lữ Nhạc Ngũ đặt điện thoại xuống rồi dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Triệu Quốc Đống, sau một lúc lâu mới nói: - Hội nghị thường ủy không phải được bắt đầu rồi sao? Vì sao bây giờ thư ký trưởng lại gọi điện thoại đến?

Triệu Quốc Đống có chút nghi hoặc, hắn mặc dù chưa từng tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cũng biết những hội nghị liên quan đến nhân sự như thế này nếu như không mất hai ba giờ thì khó xong được.

Nhưng hôm nay là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Lữ Nhạc Ngũ lại được gọi đi nhanh như vậy?

- Biết đâu có được tin tức tốt? Triệu Quốc Đống lúc này chỉ có thể an ủi Lữ Nhạc Ngũ mà thôi.

Lữ Nhạc Ngũ cũng không phải người cần được an ủi, rất nhiều phương diện hắn có lực phán đoán nhạy cảm của mình. Hắn cau mày rồi cười khổ nói: - tôi cũng đã sớm không nghĩ đến tin tức tốt rồi.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Triệu Quốc Đống, hắn nhìn thoáng qua điện thoại rồi trầm giọng nói: - Chào anh, tôi là Triệu Quốc Đống.

Chợt nghe bên kia có người nói: - Chào anh Quốc Đống, tôi là Phương Anh Hồ, một giờ sau anh đến phòng làm việc của bí thư Sầm.

- Chào thư ký trưởng, bí thư Sầm có phải có chuyện gì không? Triệu Quốc Đống hỏi xong có chút hối hận, dù sao thì vị trí của hắn cũng quyết định hắn lên tiếng như vậy là không hay.

Nhưng bên kia cũng không phải vì câu hỏi như vậy mà mất vui, sau khi trầm ngâm giây lát thì Phương Anh Hồ nói: - Không phải là chuyện xấu.

Tuy Triệu Quốc Đống còn muốn hỏi thêm hai câu, thế nhưng hắn biết lúc này không nên hỏi lại, Phương Anh Hồ bên kia lại cúp điện thoại.

- Là điện thoại của thư ký trưởng Phương sao? Lữ Nhạc Ngũ trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói: - Thư ký trưởng yêu cầu tôi một giờ sau đến phòng làm việc của bí thư Sầm.

Lữ Nhạc Ngũ có chút sững sốt, hắn thật sự nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Triệu Quốc Đống lại phải đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Thế nhưng hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Vậy chúng ta cùng đi.

- Chủ tịch Lữ, anh nói xem vì sao lần này bí thư Sầm lại muốn gặp tôi? Triệu Quốc Đống có chút do dự, sau đó mở miệng hỏi Lữ Nhạc Ngũ.

Lữ Nhạc Ngũ cũng không hiểu vì sao, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết Triệu Quốc Đống đi đến gặp bí thư Sầm biết đâu không phải là chuyện gì xấu, biết đâu tuyến trên có ý nghĩ đề bạt Triệu Quốc Đống.

Lữ Nhạc Ngũ nghĩ đến đây thì có chút đố kỵ, mặc dù hắn có quan hệ không tệ với Triệu Quốc Đống, hơn nữa nếu như Triệu Quốc Đống tiếp nhận vị trí của hắn, như vậy sẽ giúp đỡ những người của mình còn ở lại thành phố Kim Hà, thế nhưng sắp xếp này không khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút ê ẩm.

Với lực ảnh hưởng hiện tại của chủ tịch Vương, có thể tranh thủ cho Triệu Quốc Đống được không? Lữ Nhạc Ngũ không thể xác định được điều này, hắn nhìn vẻ mặt của Triệu Quốc Đống rồi trầm giọng cười nói: - Có lẽ không phải chuyện xấu.

Hai người Lữ Nhạc Ngũ và Triệu Quốc Đống vừa xuống lầu lên xe thì thấy Lý Hanh Dư bên kia cũng leo lên xe chạy đi. Lý Hanh Dư tuy thấy hai người bọn họ thế nhưng cũng không có ý nghĩ dừng lại, xe của hắn chạy đi nhanh như gió.

- Chạy đi, vượt qua xe kia. Lữ Nhạc Ngũ nhìn về phía chiếc xe trước mặt, sau đó trầm giọng ra lệnh cho lái xe của mình.

Triệu Quốc Đống dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lữ Nhạc Ngũ. Trước nay Lữ Nhạc Ngũ căn bản có biểu hiện cực kỳ an phận, không muốn tranh chấp với Lý Hanh Dư, hôm nay làm sao vậy? Triệu Quốc Đống dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Lữ Nhạc Ngũ.

Lữ Nhạc Ngũ cũng hiểu ý của Triệu Quốc Đống, hắn cười cười nói: - Quốc Đống, thật ra tôi thích ngồi xe chạy nhanh.

Triệu Quốc Đống nhìn gương mặt tươi cười của Lữ Nhạc Ngũ, hắn căn bản hiểu rõ vấn đề, cái gì là thích chạy nhanh, căn bản là biểu hiện bất mãn với Lý Hanh Dư mà thôi. Triệu Quốc Đống nghĩ đến phương diện đến bây giờ mà Lữ Nhạc Ngũ còn tranh chấp chạy trước chạy sau với Lý Hanh Dư, thế là không khỏi có chút chán nản.

Lái xe của Lữ Nhạc Ngũ cũng không làm cho lãnh đạo thất vọng, sau khi chạy đến đường cao tốc thì vượt qua vài chục chiếc xe, cuối cùng vượt qua bên cạnh xe của Lý Hanh Dư.

Lý Hanh Dư ngồi trong xe tất nhiên thấy rõ xe của Lữ Nhạc Ngũ vượt qua xe của mình, thế nhưng hắn căn bản chỉ cười lạnh với hành vi mờ ám của đối phương mà thôi.

Lữ Nhạc Ngũ này căn bản càng ngày càng quá.

- Bí thư Lý, chúng ta có vượt qua không? Lái xe không quay đầu nhưng giọng điệu có vài phần kích động.

Lý Hanh Dư khoát tay áo nói: - Không cần phải tranh chấp với anh ta.

Lý Hanh Dư nói đến đây thì cười: - Dù gì cũng đã ngột ngạt cả năm, cũng nên cho người ta thoải mái một chút, nếu không lại có người bảo tôi không bao dung.

Thư ký quay đầu nhìn Lý Hanh Dư rồi cười cười, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói: - Bí thư Lý, ngài thật sự là khoan hồng độ lượng, nếu như việc này đặt lên người tôi, tôi đã sớm không nhịn được. Kỹ thuật lái xe của Tiểu Cổ rất tốt, vượt qua xe kia chỉ là nhấn chân ga mà thôi.

Lý Hanh Dư thầm cười trong lòng, thư ký nói ra những lời kia căn bản đã phát huy nghệ thuật lên tiếng đến mức cao độ. Một câu kia căn bản là nhất cữ lưỡng tiện, vừa nịnh nọt mình, vừa khoe mẽ tài năng của lái xe. Lý Hanh Dư khá thỏa mãn với vị thư ký tám mặt lung linh của mình, thế nên chỉ gật đầu cười mà không nói lời nào.

Lúc này trong đầu Lý Hanh Dư vẫn nghĩ đến cuộc điện thoại đột ngột kia.

Lý Hanh Dư công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, hắn chưa từng tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng căn bản hiểu rõ trình tự của nó. Dưới tình huống bình thường thì căn bản không nên xuất hiện tình huống này, dù sao thì hội nghị thường ủy tỉnh ủy mới tổ chức được nửa giờ mà thôi.

Lý Hanh Dư càng cảm thấy bất an với thái độ của Phương Anh Hồ, tuy trước nay Phương Anh Hồ luôn biểu hiện là lãnh đạo trước mặt hắn, thế nhưng khi mở miệng thì dù sao cũng phải cho hắn thể diện.

Nhưng lần này Phương Anh Hồ căn bản không thèm nể mặt, mình hỏi có chuyện gì thì Phương Anh Hồ cũng không nói.

Không phải có chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?

Lý Hanh Dư chợt nghĩ như vậy, hắn không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình rõ ràng là lo nghĩ vô cớ. Làm gì có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, bí thư Sầm đã sớm quyết định sự việc, như thế nào lại phát triển khác đi được?

Xe chạy rất ổn định, năm mươi phút sau đã dừng lại ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Khi Lý Hanh Dư xuống xe thì vừa đúng lúc thấy Lữ Nhạc Ngũ và triệu quốc đống đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy

Đọc truyện chữ Full