TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2509: Việc nhân đức không nhường ai (2)

- Bí thư Sầm, tôi là người công tác cả đời ở thành phố Linh Long, có thể nói từ khi tham gia công tác đã ở thành phố Linh Long. Bây giờ tôi nhìn thấy thành phố Linh Long từ một địa phương có vài trăm ngàn dân phát triển thành trung tâm kinh tế của tỉnh, tôi thật sự rất cảm khái. Bí thư thị ủy tiền nhiệm của thành phố Linh Long ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương rồi nở nụ cười vui vẻ nói.

Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ tôn trọng những cán bộ lão thành thế này, lão cười nói: - Quan trọng là thành phố Linh Long có cơ sở tốt, bí thư Hà ngài đã cống hiến nửa đời người cho thành phố Linh Long, tôi tin tưởng cán bộ và nhân dân thành phố Linh Long sẽ không quên ngài.

- Bí thư Sầm, cám ơn ngài đã khẳng định công tác của tôi, thế nhưng tôi là người như mặt trời khuất núi, căn bản không còn gì khác nữa cả, tôi cũng không quá quan tâm, thế nhưng vẫn có chút đề nghị với thành phố Linh Long. Bí thư Hà lôi kéo cánh tay của bí thư Sầm, sau đó lão trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, bây giờ nhiều thành phố là trung tâm kinh tế ở các tỉnh ngoài không những có địa vị kinh tế nổi bật, còn có địa vị chính trị ngày càng tăng cao. Tôi cảm thấy thành phố Linh Long ở phương diện này cũng có thể theo chân các thành phố bên ngoài.

- Bí thư Hà nói rất đúng, tỉnh ủy đang suy xét ở phương diện này. Sầm Vật Cương cười cười rồi thản nhiên nói.

Bí thư Hà lên tiếng nói giúp vài lời, thật sự trước đó Đồ Phấn Đấu cũng không liên hệ với người này, bây giờ nghe những lời của anh Hà mà hắn không khỏi sinh ra cảm giác nửa vui nửa buồn. Hắn vui là vì nếu như sự việc này thật sự như lời của bí thư Sầm, hắn sẽ tiến lên một bậc thang phát triển mới; hắn buồn vì nếu như bí thư Sầm cho rằng Đồ Phấn Đấu mình có ý nghĩ phàn nàn, như vậy sẽ biến hay thành dở.

Đồ Phấn Đấu nhìn thoáng qua Miêu Dược Hổ đứng bên cạnh mình, trong lòng có chút bức bối. Vì hắn phát hiện Miêu Dược Hổ nghe những lời này mà hai mắt như tỏa sáng, cực kỳ hưng phấn. Hắn thầm nghĩ: "Dược Hổ ơi là Dược Hổ, mọi người đang cùng nhau ăn thịt, Đồ Phấn Đấu tôi có thể đi lên, nêu như theo thứ tự thì Miêu Dược Hổ anh có thể thuận tiện tiến lên tiếp nhận vị trí của tôi; thế nhưng nếu như sự việc không thành thì anh cũng không có tổn thất gì!"

Khi Đồ Phấn Đấu đang thầm oán Miêu Dược Hổ, lúc này nhân viên công tác vừa rồi đã quay lại, hắn đi đến bên cạnh Miêu Dược Hổ rồi nói: - Chủ tịch Miêu, vừa rồi người bên phía thành phố Rừng Mật gọi điện thoại đến, nói là thấy xe của bí thư Lý đi vào trong hội trường.

"Bí thư Lý sao? Như vậy có nghĩa là bên kia cũng có năm vị thường ủy tỉnh ủy. Tuy con số của phía thành phố Rừng Mật còn kém Linh Long hai vị thường ủy, thế nhưng hai và ba vị thường ủy cũng không phải là khác biệt nhỏ.

Đồ Phấn Đấu chợt nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua Miêu Dược Hổ, biết rõ Miêu Dược Hổ cũng có ý nghĩ như mình. Hắn cũng không quan tâm đến những thứ khác mà nở nụ cười miễn cưỡng nói: - Bí thư Lý là người thích tham gia náo nhiệt, hơn hay ít đi một người cũng không là vấn đề, thôi bỏ đi.

Miêu Dược Hổ khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng: - Bí thư Đồ nói rất đúng.

Thời gian dần trôi qua trong sự chờ đợi của mọi người, khi đến thời gian khai mạc tết Kim Hoa, các vị khách quý đến tham gia cùng đi với nhóm lãnh đạo tỉnh ủy Sầm Vật Cương tiến về phía đài chủ tịch Lúc này hội trường ở thành phố Linh Long cờ bay phấp phới, hoa tươi khoe sắc, giống như biến không gian thành một biển cờ đầy hương hoa.

Đồ Phấn Đấu là và Miêu Dược Hổ là bí thư và chủ tịch thành phố, hai người đi theo sau nhóm lãnh đạo tỉnh ủy, cũng đi về phía đài chủ tịch. Khi Miêu Dược Hổ leo lên đài, hắn chợt thấy phó thư ký trưởng Chương Hoa Lý của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố nhanh chóng chạy đến.

Miêu Dược Hổ nhìn bộ dạng có chút hấp tấp của Chương Hoa Lý mà cảm thấy không vui. Phải biết rằng nghi lễ lần được truyền hình trực tiếp, còn có nhiều vị lãnh đạo tỉnh ủy quan trọng và khách quý có mặt ở đây, anh vội vàng như vậy không phải làm mất đi hình tượng của cán bộ thành phố Linh Long sao?

Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc mở miệng dạy bảo người khác, vì vậy Miêu Dược Hổ chuẩn bị ghi nhớ sự việc này. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Chương Hoa Lý, sau đó sải bước đi về phía đài chủ tịch.

Khi mọi người đứng vững trên đài chủ tịch, lúc này tiếng chuông vang lên ầm ầm, ngay sau đó là một cơn mưa hoa bao phủ cả quảng trường.

Miêu Dược Hổ đặt hết tâm tư lên người Sầm Vật Cương, khi hắn thấy bí thư Sầm hào hùng đứng trên đài chủ tịch, hắn cảm thấy tư tưởng căng cứng chợt thả lỏng.

Chỉ cần bí thư Sầm thỏa mãn là được.

Khi Miêu Dược Hổ cảm thấy đắc ý, lúc này gương mặt bí thư Sầm trở nên nghiêm túc làm cho hắn chợt sững sờ. Hắn thầm nghĩ có vấn đề gì xảy ra, thế là không khỏi đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện không có vấn đề gì.

Làm sao vậy?

Miêu Dược Hổ thầm nghĩ một câu, hắn chợt phát hiện đa số ánh mắt mọi người nhìn về phía màn hình điện tử lớn ở phía bên trái, thế là cũng nhìn qua, có vấn đề gì sao?

Mặt trời treo lên cao, ánh nắng vàng chiếu xuống giống như làm cho tất cả sự vật mặc lên người một chiếc áo màu vàng.

Tết Kim Hoa đã đến làm cho già trẻ nam nữ cảm thấy cực kỳ hưng phấn, mặc dù đi làm thì phải đi thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, thế nhưng dù là người đang đi làm hay những người làm nghề tự do, ai cũng đặt tâm tư lên sự kiện tết Kim Hoa.

Dù người khác có tâm tư vui mừng hớn hở như thế nào, thế nhưng Hải Bác làm chủ tịch thành phố Rừng Mật thì căn bản không thể làm loạn tâm tư của mình. Sáng sớm hắn đã đi làm, bây giờ đang cùng nhóm thuộc hạ tiến hành kiểm tra công tác trù bị cuối cùng.

- Chủ tịch, ngài cứ yên tâm, tôi biết rõ tết Kim Hoa lần này có liên quan đến danh dự của thành phố Rừng Mật chúng ta, thế nên tất cả các hạng mục công tác đều đã đúng chỗ, tôi là người tự mình chọn lựa tất cả những người chủ trì các hạng mục công tác, đảm bảo những người này sẽ không làm cho Rừng Mật mất mặt. phó chủ tịch Mã Vận Thành là người phụ trách công tác trù bị cho tết Kim Hoa lần này, hắn nở nụ cười vui vẻ đi bên cạnh Hải Bác, chỉ còn kém vỗ ngực nói chuyện mà thôi.

Hải Bác cười cười nói: - Chủ tịch Mã, anh làm việc thì tôi yên tâm, nhưng bây giờ là thời điểm đặc thù, dù đã chuẩn bị xong cũng không thể phớt lờ được, lúc này chúng ta không thể thua. Nói thật cũng không sợ anh cười, tôi và bí thư Kim đều sợ toát hết mồ hôi ra rồi.

- Chủ tịch, theo tôi thì chuyện này phải trách tuyến trên, vì sao thành phố Rừng Mật chúng ta lại phải chịu ước thúc, trong khi người ta lại được vung tay vung chân thích làm gì thì làm? Đây không phải là diệt đi khí thế của mình, phụ trợ uy phong của người khác sao? Hừ, tôi nghe nói người ta bên kia mời nhiều ngôi sao nổi tiếng, con gái tôi hôm nay cũng muốn đến thành phố Linh Long, giam lỏng một mình tôi ở nhà. Mã Vận Thành đứng bên cạnh Hải Bác dùng giọng bực bội nói.

Đọc truyện chữ Full