Đối với Văn Ngư Nhi thì Văn Thành Đồ luôn có tư tưởng yêu thương ngậm trong miệng sợ tan chảy nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, bây giờ nghe con gái tranh luận như vậy cảm thấy rất tức giận thế nhưng không thể làm gì được.
Dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng không còn là một cô bé, không nên đối xử như với một cô bé, như vậy là phí công vô dụng. Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định nói rõ với con gái. Tiểu Ngư Nhi từ nhỏ đã hiểu lễ nghĩa, hắn tin con gái có thể hiểu được mình.
- Tiểu Ngư Nhi, bố biết rõ con làm việc quang minh chính đại, không có gì ngăn cản được, thế nhưng con người vẫn có thuộc tính xã hội. Nếu như con đi vẫn đi làm việc mà không quan tâm đến cảm nhận của bố, con có nghĩ việc làm của mình gây ra ảnh hưởng gì với bố không? Văn Thành Đồ cố gắng làm cho giọng điệu mình ôn hòa uyển chuyển, biết đâu con gái sẽ hiểu được ý mình. Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của con gái, không ngờ Văn Ngư Nhi trừng mắt nhìn mình, sau đó càng ngẩng đầu lên cao, nhìn bộ dạng kia thì hắn biết dù có khuyên can cũng vô ích.
Nhưng Văn Thành Đồ không phải là người có thể đơn giản vứt bỏ ý đồ của mình. Hắn cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, hắn là một vị phó bí thư tỉnh ủy, ngay cả con gái mình cũng không thuyết phục được, như vậy không phải là quá mất mặt sao?
- Ngư Nhi, con là người tâm khí cao ngạo, cảm thấy người ta có nói gì cũng không sao. Văn Thành Đồ nhìn thoáng qua con gái của mình rồi nói tiếp: - Từ góc độc của bố, bố cũng biết những lời nghị luận kia là vô căn cứ.
Lúc này Văn Ngư Nhi mới nở nụ cười, nhưng nàng cũng không nói lời nào mà đứng lên khỏi ghế, sau đó lại nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế lãnh đạo của bí thư Văn.
Khi thấy con gái ngồi lên vị trí của mình và nhắm mắt dưỡng thần, Văn Thành Đồ nở nụ cười sủng ái nói: - Tiểu Ngư Nhi của chúng ta tài sắc vẹn toàn, lại là một cô gái thanh xuân, thật sự đã đến tuổi tìm đối tượng. Nếu như bây giờ có những lời đồn đãi không hay, như vậy sẽ không quá tốt, bố chỉ lo lắng cho con thôi.
- Hừ, bố à, con cảm thấy những này của bố có chút dối trá, rõ ràng là vì mình thế nhưng lại nói là vì con, quá mức đường hoàng, con cũng không nghe. Văn Ngư Nhi tuy che lỗ tai thế nhưng bộ dạng đã mềm lòng.
Văn Thành Đồ thấy thế thì cảm thấy mình đã "dụ địch xâm nhập", lão tiến thêm một bước khuyên nhủ: - Ngư Nhi, con không quan tâm đến những lời nói kia, thế nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ cho chủ tịch Vương chứ?
- Chủ tịch Vương sẽ quan tâm đến những lời này sao? Văn Ngư Nhi chợt đứng lên cố gắng cãi lời Văn Thành Đồ: - Con cảm thấy chủ tịch Vương sẽ không quan tâm đến những lời này, những người như anh ấy cần gì phải quan tâm đến những thứ như vậy?
- Bố biết chủ tịch Vương không quan tâm, thế nhưng anh ấy là lãnh đạo, còn có cả vợ con. Tấm hình kia chỉ là hiểu lầm, mọi người đều biết được, chỉ cần một thời gian sau thì vấn đề chậm rãi tan biến. Nhưng nếu con thường xuyên xuất hiện, thường xuyên đi qua bên này, làm cho người ta sinh ra suy nghĩ khác thường, như vậy sẽ không tốt.
- Vợ của chủ tịch Vương cũng sẽ không thể không sinh ra ý nghĩ gì khác, con nói xem có đúng không?
Văn Ngư Nhi do dự giây lát rồi mới nói: - Có nên đổi người đến phỏng vấn chủ tịch Vương không nhỉ?
- Đúng rồi, bố đã nói rồi mà, Văn Ngư Nhi nhà ta tuyệt đối là một cô gái lấy đại cục làm trọng. Con quay về tìm lãnh đạo của mình, đổi người khác đến phỏng vấn là được. Văn Thành Đồ thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng thuyết phục được con gái của mình.
Văn Ngư Nhi cầm bản phỏng vấn ra khỏi phòng làm việc của Văn Thành Đồ, thế nhưng sau đó lại quay ngược lại dùng giọng không yên hỏi bố: - Bố, chuyện này không tạo nên phiền toái gì cho chủ tịch Vương đấy chứ?
Không, con cứ quản tốt chuyện của mình là được. Văn Thành Đồ vuốt mái tóc của Văn Ngư Nhi, sau đó phất tay cho con gái của mình rời đi.
"Đối phó với một cô gái nhỏ thế này là dư sức!" Văn Thành Đồ thầm nghĩ như vậy, thế nhưng khi con gái rời đi, hắn thầm nghĩ về Vương Tử Quân, lại cảm thấy có chút bực mình.
"Nếu như Cố Tắc Viêm nói đúng thì thế nào bây giờ?"
Lo lắng của Văn Thành Đồ cũng không phải là không có lý, Vương Tử Quân nhìn từ bề ngoài thì chỉ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, có phải giống như một người gần bốn mươi đâu? Cũng không quan tâm người này bao nhiêu tuổi, thế nhưng Văn Thành Đồ tuyệt đối không cho phép con gái cưng của mình có khúc mắc gì với một người đàn ông đã có vợ, hơn nữa người kia còn là đồng nghiệp của mình.
"Hay là mình điều động công tác của nó đi nơi khác?" Khi Văn Thành Đồ đang buồn rầu lo lắng, lúc này có người gõ cửa phòng. Văn Thành Đồ không vui đi ra mở cửa, đúng lúc này thư ký mở miệng thúc giục: - Bí thư, ngài mau đi xuống bên dưới đi, Tiểu Ngư Nhi đang mắng chủ tịch Cố.
Văn Thành Đồ nghe được những lời như vậy thì ngây cả người.
Lúc này gương mặt Cố Tắc Viêm đỏ bừng bừng, hôm nay hắn đến phòng làm việc của bí thư Sầm Vật Cương để báo cáo công tác, không ngờ vừa cùng bí thư Sầm đi xuống dưới lầu thì gặp ngay Văn Ngư Nhi ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.
Cố Tắc Viêm vừa mới đi xuống lầu thì gặp mặt Văn Ngư Nhi cũng đang hấp tấp đi xuống. Hắn căn bản có chút giật mình khi gặp mặt cô gái này, những lời nói của mình trước đó trong hội nghị dân chủ đã được truyền ra ngoài, bây giờ hắn thật sự hối hận, cũng vì miệng lưỡi của mình quá ti tiện, sao lại nói ra những lời như vậy?
Nếu là trước kia khi gặp mặt Văn Ngư Nhi thì Cố Tắc Viêm sẽ nhất định quan tâm theo đúng cách của một người trưởng bối, thế nhưng bây giờ hắn làm gì còn tâm tư như vậy? Khi hắn chuẩn bị làm ra vẻ như không thấy thì Sầm Vật Cương lại chào hỏi Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, cháu hấp tấp đi đâu vậy?
Văn Ngư Nhi thấy Sầm Vật Cương thì dừng lại ngay rồi cung kính chào hỏi: - Chào bác Sầm, đã nhiều ngày rồi không gặp bác.
- Tốt quá, tiểu nha đầu, cháu bây giờ đang bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương nhìn Văn Ngư Nhi tươi trẻ phấn chấn thì không khỏi dùng giọng từ ái nói.
Nhưng trong đầu Sầm Vật Cương lại lóe lên nội dung tấm ảnh kia: Cô gái nhào vào lòng Vương Tử Quân không nhờ lại là Văn Ngư Nhi, một cô gái mới lớn mà thôi.
- Cháu thì còn bận rộn gì khác nữa, chẳng qua chỉ là đi phỏng vấn mà thôi. Văn Ngư Nhi nói rồi đưa mắt nhìn Cố Tắc Viêm, nàng căn bản cũng nghe nói đến những lời của Cố Tắc Viêm trong hội nghị dân chủ, căn bản rất nổi giận.
Nếu như là trước đó thì Văn Ngư Nhi căn bản sẽ không nổi giận, thế nhưng hôm nay nàng lại bỏ lỡ một cuộc phỏng vấn vì những lời của bố mình, thế nên căn bản là nổi giận không chỗ phát tiết. Lúc này nàng cảm thấy Cố Tắc Viêm cực kỳ chán ghét.
Văn Ngư Nhi có quyết định của mình, nàng cười ha hả nói với Cố Tắc Viêm: - Chào chú Cố.
- Chào Ngư Nhi, ha ha. Cố Tắc Viêm thấy Văn Ngư Nhi chủ động chào hỏi mình, thế là không khỏi có chút xấu hổ. Hắn là người cực kỳ giỏi ăn nói, thế nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2539: Không quản miệng dễ sinh thị phi (1)
Chương 2539: Không quản miệng dễ sinh thị phi (1)