TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2607: Muốn hoa nở cũng phải chờ từng bước.​ (1)

- Ầm ầm. Khi Uông Thanh Minh chuẩn bị mở miệng thì tiếng sấm vang lên, dưới âm thanh khủng khiếp này, cơ thể của hắn không nhịn được phải có chút run lên.

- Sấm quá lớn. Uông Thanh Minh nhìn tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa sổ mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói.

- Đúng vậy, tiếng sấm quá lớn, những ngày tới sẽ có mưa lớn. Lát nữa tôi còn phải tham gia hội nghị phòng chống lụt bão, chuyện này không nên để xảy ra vấn đề. Nếu như có phát sinh tai nạn, chỉ sợ thành quả chúng ta vất vả phấn đấu sẽ đều bị hớ. Sầm Vật Cương tuy cười nói nhưng vẻ mặt có vài phần sầu lo.

Uông Thanh Minh nhìn một sợi tóc bạc đột nhiên thò ra trên đầu Sầm Vật Cương, hắn thầm cảm khái bí thư đã già rồi. Tất nhiên hắn không thể nói ra điều này, chỉ là nghĩ đến đây thì có vài phần đau thương khó hiểu.

- Có chuyện gì thì anh cứ nói, cần gì phải nhăn nhó như vậy? Sầm Vật Cương khoát tay áo với Uông Thanh Minh rồi nở nụ cười sáng lạn nói.

Uông Thanh Minh cắn răng nói: - Bí thư Sầm, tô có một ý nghĩ còn chưa thành thục, nếu như không đúng thì mong ngài chỉ giáo. Lúc này thượng cấp rất coi trọng công tác nhiệm kỳ mới của từng địa phương, tôi cho rằng chúng ta nên trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương ở phương diện này để đạt đến sự nhất trí, nhanh chóng hoàn thành công tác.

Uông Thanh Minh nói bằng giọng điệu rất ẩn giấu thế nhưng lại có vài phần đề nghị. Hắn nói xong thì không khỏi dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Sầm Vật Cương. Hắn biết rõ với tính cách bá đạo cường thế của bí thư Sầm, hắn nói ra những lời này là cực kỳ khó khăn.

Uông Thanh Minh bị kẹp vào giữa hai bên và sinh ra cảm giác như nhân bánh quy, thật sự rất khó chịu. Dựa theo lý thì nhiệm kỳ mới là thời cơ mà trưởng phòng tổ chức như hắn có thể thực hiện quyền uy, sau sự kiện này thì địa vị của mình càng thêm mạnh mẽ. Nhưng kết quả không được như ý, sau hai lần bị Vương Tử Quân mắng, hắn căn bản sinh ra tâm lý oán hận.

Sầm Vật Cương nghe xong lời đề nghị của Uông Thanh Minh thì trong lòng có vài phần tức giận, đồng thời có chút bi thương. Lão và Uông Thanh Minh căn bản là công tác với nhau khá lâu năm, lão hiểu rõ Uông Thanh Minh là hạng người gì, xưa nay luôn khăng khăng một mực với mình. Bây giờ Uông Thanh Minh nói ra những lời như vậy rõ ràng là tâm lý có vài phần dao động.

Tuy Sầm Vật Cương không tán thành ý nghĩ này, thế nhưng lão cũng không thể không quan tâm. Uông Thanh Minh không phải là người thường, rõ ràng là một trong những thủ hạ đắc lực của lão.

Sầm Vật Cương hít vào một hơi thật sâu rồi nói: - Trưởng phòng Uông, ý kiến của anh là rất tốt, công tác nhiệm kỳ mới là quan trọng, thượng cấp cũng rất coi trọng. Tôi tin tưởng chủ tịch Tử Quân sẽ lấy đại cục làm trọng.

Sầm Vật Cương nói làm cho Uông Thanh Minh mất tự nhiên, nhưng Sầm Vật Cương cũng không phê bình hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mỹ mãn.

- Được rồi, chuyện này có thời gian sẽ nói sau. Hội nghị phòng chống lụt bão sắp bắt đầu, anh có tham gia với tôi không? Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế sa lông rồi khẽ phất phất tay dùng giọng không quan tâm nói với Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh căn bản không có liên hệ gì với công tác phòng chống lụt bão, hơn nữa đến đó còn đụng mặt Vương Tử Quân, thế nên hắn khoát tay áo nói: - Bí thư, tôi sẽ không đi qua đó, vì phương án nhiệm kỳ mới có vài vấn đề cần tôi hoàn thiện.

- Ừ, chúng ta đi thôi. Hai người Sầm Vật Cương vừa ra khỏi phòng thì tiếng sấm lớn vang lên, những tia chớp trắng xóa làm cho không gian như bừng sáng.

- Bí thư Sầm, xe đã chuẩn bị xong, khi nào thì xuất phát? Thư ký trưởng Phương Anh Hồ nhanh chóng chạy đến, hắn đưa mắt bắt chuyện với Uông Thanh Minh, sau đó nhanh chóng xin chỉ thị của Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương vừa đi xuống lầu vừa nói: - Đi thôi, bây giờ chúng ta đi.

Xe chạy trong không gian u ám, lần này Phương Anh Hồ ngồi cùng xe với Sầm Vật Cương. Hắn nhìn gương mặt lạnh lẽo của bí thư Sầm làm bầu không khí có vài phần áp bức, thế là không khỏi cười nói: - Bí thư Sầm, mưa lần này rõ ràng là đến quá nhanh.

- Mùa thu rối loạn. Sầm Vật Cương nhìn ra ngoài cửa sổ rồi dùng giọng cảm khái nói.

Lái xe của Sầm Vật Cương có xuất thân quân nhân, không có trình độ học vấn cao thế nhưng lại hiểu bốn mùa trong năm. Hắn vừa lái xe vừa thầm nghĩ, rõ ràng là mùa hè, sao lại là trời thu? Nhưng hắn không dám lên tiếng, hắn là lái xe của lãnh đạo, nhiệm vụ của hắn là chạy xe cho tốt, ngoài ra chỉ có thể là người câm điếc mà thôi.

Cảnh giới của lãnh đạo là thứ mà mình khó thể hiểu được.

Sầm Vật Cương tất nhiên không biết lái xe của mình đang nghĩ gì. Lúc này ánh mắt Phương Anh Hồ rơi lên người của Sầm Vật Cương, hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, có thể nói hắn là người hiểu rõ về Sầm Vật Cương.

Trong mắt của Phương Anh Hồ thì bí thư Sầm rõ ràng là một cán bộ lãnh đạo có tràn đầy tình cảm công tác và cực kỳ quyết tâm, cho dù trong công tác gặp vài trở lực nhỏ thế nhưng những gì đã được quyết định thì khó thể bỏ qua, nên làm gì sẽ làm như vậy. Nhưng hình như sự kiện lần này Sầm Vật Cương căn bản chưa có đủ quyết tâm thì phải?

Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm, một tỉnh lớn có vài chục triệu người thì khó tránh khỏi có vài người không hay. Cũng may xu thế phát triển của Mật Đông những năm qua là rất tốt, gần tiếp cận mục tiêu mà chúng ta đang phấn đấu, tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được thực hiện từng bước như hoa nở mà thôi.

- Cậu đấy, chỉ giỏi khuyên tôi. Sầm Vật Cương khoát tay áo với Phương Anh Hồ, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thư ký trưởng Anh Hồ, vừa rồi trưởng phòng Uông có cho tôi một lời đề nghị, đó là nên tranh thủ sự giúp đỡ của chủ tịch Vương trong phương án nhiệm kỳ mới lần này, cậu thấy thế nào?

Phương Anh Hồ làm thư ký trưởng mặc dù không tham gia vào quá trình bàn bạc cho nhiệm kỳ mới, thế nhưng hắn lại hiểu rõ ràng nội dung của nó. Trước đó Uông Thanh Minh bị Vương Tử Quân coi là bia ngắm, bị mắng xối xả, trong tỉnh có nhiều người biết chuyện này, hầu như cũng trở thành câu chuyện buồn cười trong số những cán bộ đi gần Vương Tử Quân.

"Uông Thanh Minh mà cũng biết chịu thua sao?" Phương Anh Hồ thầm cảm khái, sau đó hắn biết tâm lý của mình như vậy là không được, thế nên trầm ngâm giây lát rồi nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, trưởng phòng Uông có lẽ chỉ là nói như vậy rồi thôi.

- Anh Hồ, cậu cảm thấy anh ta chỉ nói rồi thôi sao? Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu nhân tâm của người đối diện.

Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát, biết rõ lúc này không phải thời điểm mình nói bâng quơ, hắn dùng giọng thành thật nói: - Bí thư Sầm, có lẽ bây giờ ý nghĩ của trưởng phòng Uông chính là ném củ khoai lang nóng ra ngoài, ngài cũng hiểu rõ điều này rồi.

- Trong mắt tôi thì những gì mà bí thư muốn làm căn bản đều phải kiên định, tất nhiên nếu như anh ta muốn thỏa hiệp, như vậy ngài cũng không nên thỏa hiệp.

Đọc truyện chữ Full