Gió thu thổi làm lá rụng nhiều, đường lớn ngõ nhỏ có thêm nhiều cô gái mặc áo quần bó sát, hương vị mùa thu ngày càng nồng đậm.
Vương Tử Quân công tác càng thêm bận rộn, tuy lúc này có nhiều chuyện đã được ủy quyền, thế nhưng vẫn có nhiều công tác đang chờ hắn quyết định.
Cũng may Vương Tử Quân có thể nắm chắc cuộc sống của mình, về đến nhà hắn căn bản rất ít khi bàn đến chuyện công tác.
- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân đang chơi cờ với con, điện thoại trong nhà chợt vang lên. Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi điện thoại đến là Thạch Kiên Quân. Khi vị trí của hắn ngày càng tiếp cận Thạch Kiên Quân, đối thoại giữa hai người dần trở nên ngang hàng.
Thạch Kiên Quân gần đây bận rộn cái gì thì Vương Tử Quân căn bản không hỏi thế nhưng lại biết rõ ràng. Khi thế cục dần biến hóa, Thạch Kiên Quân bắt đầu đi sâu vào phương diện tiến thêm một bước. Lúc này Thạch Kiên Quân và Sầm Vật Cương căn bản có tồn tại cạnh tranh với nhau.
- Chào bí thư Thạch. Khi nối thông điện thoại, Vương Tử Quân nở nụ cười thăm hỏi Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân ở đầu dây bên kia cũng đang cười, sau đó dùng giọng quan tâm hỏi: - Chủ tịch Tử Quân, tôi nghe nói gần đây anh công tác rất bận rộn có phải không?
- Cũng so ra kém hơn bí thư Thạch rất nhiều. Vương Tử Quân vừa nhìn bàn cờ vừa cười nói với Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân cười cười, ngoài miệng lại không chịu buông tha: - Anh nói như vậy giống như tôi công tác đang cố gắng dùng mánh lới vậy.
Vương Tử Quân cười hì hì, thế nhưng lại không cho ra những câu nói đùa. Gần đây tỉnh Sơn Nam đang tiến hành điều chỉnh nhân sự vào thời điểm mấu chốt này thì Vương Tử Quân không gọi điện thoại cho Thạch Kiên Quân, thế nhưng căn cứ vào những tin tức nhận được, Thạch Kiên Quân căn bản đối xử không tệ với cán bộ thành phố La Nam.
Khi nhân sự tỉnh Sơn Nam được điều chỉnh, có ba vị cán bộ từ La Nam ra ngoài tiến lên cấp chính sở, hai vị bí thư thị ủy tiềm nhiệm của thành phố La Nam càng có vị trí lãnh đạo cao nhất ở những đơn vị quan trọng.
Tuy cán bộ thành phố La Nam có năng lực mạnh mẽ, thế nhưng ở nhiều chuyện thì không phải là anh có năng lực mạnh sẽ tiến lên được. Biết đâu người ta có năng lực không bằng anh, thế nhưng bọn họ thông qua quan hệ hoặc là có quan hệ vượt qua anh, như vậy sẽ có kết quả tốt hơn. Không phải như vậy thì nào có những người cảm thán vì có tài không gặp thời?
Cán bộ thành phố La Nam sở dĩ có được trạng thái như vậy tất nhiên không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tỉnh Sơn Nam những năm qua phát triển khá nhanh và có địa vị vững chắc, điều này căn bản không tách rời khỏi sự phát triển mạnh mẽ của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười mà không nói, Thạch Kiên Quân ở đầu dây bên kia căn bản không tiếp tục dây dưa ở phương diện này. Đối với những người như bọn họ, chủ đề nhỏ như thế này chủ yếu là để tăng cường tình cảm lẫn nhau, nếu như lãng phí thời gian ở những sự kiện thế này, đây căn bản là một hành vi khó thể tha thứ được.
- Tử Quân, anh có hứng thú đến Sơn Nam không? Thạch Kiên Quân hỏi một câu căn bản là có ý nghĩa quá lớn.
Mời mình đến tỉnh Sơn Nam, khoảnh khắc này Vương Tử Quân xem như hiểu ý của Thạch Kiên Quân. Có câu một núi không nên có hai hổ, mặc dù mình và Thạch Kiên Quân có quan hệ tốt, thế nhưng dù là chính mình hay Thạch Kiên Quân cũng hiểu rõ, hai bên không nên ở cùng một địa phương.
Hai bên ở cùng một chỗ căn bản phải có người chủ đạo, khi hai người căn bản không phân biệt rõ mạnh yếu, như vậy sẽ phát sinh tình huống xấu xa.
Nếu như mình là một người cấp phó, Thạch Kiên Quân rời đi và mình tiếp nhận vị trí chính ở Sơn Nam, Vương Tử Quân cảm thấy như vậy là bình thường. Nhưng với vị trí của mình hiện tại, Thạch Kiên Quân mời mình đi nhận chức, đây cũng không phải là chuyện bình thường.
Đầu óc Vương Tử Quân xoay chuyển rất nhanh, hắn cười ha hả nói: - Bí thư Thạch, chúc mừng, chúc mừng.
- Cậu Tử Quân, tôi cũng không gạt anh, nói thật, lần này có thể tiến thêm một bước, cũng may có cậu hỗ trợ. Nếu không thì anh Dương biết đâu sẽ còn ở lại thêm một thời gian nữa. Thạch Kiên Quân nói đến hai chữ anh Dương, âm thanh có vài phần biến đổi.
Giọng điệu này người thường nghe mà không hiểu ra vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào nó để cảm ứng được thái độ của Thạch Kiên Quân với Dương Độ Lục.
Thạch Kiên Quân thật sự là đi lên.
Vương Tử Quân nghĩ đến kết quả này mà không khỏi nóng lòng. Thạch Kiên Quân nói như vậy thì hắn hiểu rõ ràng, đó chính là tối thiểu khi mình gặp mặt bí thư Lâm cũng nên đề cử Thạch Kiên Quân.
Nhưng Thạch Kiên Quân có năng lực của mình, nếu không sẽ chẳng thuận lợi như vậy.
- Chúc mừng, chúc mừng trưởng ban Thạch, sau này có sự giúp đỡ của anh, tôi căn bản sẽ dễ dàng triển khai mở rộng công tác hơn. Vương Tử Quân nói những lời này thì tràn đầy thành ý, Thạch Kiên Quân tiếp nhận vị trí của Dương Độ Lục, đây căn bản là một sự kiện không thể nào tốt hơn.
Tiếng cười của Thạch Kiên Quân cũng cực kỳ vui vẻ, căn bản là nụ cười không chút giấu diếm. Vương Tử Quân có thể cảm nhận được niềm vui lớn của Thạch Kiên Quân.
Không vui được sao?
Điều này không những có ý nghĩa rằng Thạch Kiên Quân sẽ tiến lên một bước, còn đại biểu cho phương diện Thạch Kiên Quân tiến lên một bậc quyền uy mới, đây là mục tiêu phấn đấu cả đời của Thạch Kiên Quân.
- Được rồi, chúng ta không nói về điều này nữa, anh nghĩ thế nào về vấn đề vừa rồi? Thạch Kiên Quân dùng giọng bình thản nói.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Để tôi đi đến tỉnh Sơn Nam, tất nhiên là tôi đồng ý, thế nhưng chỉ sợ là không dễ dàng.
Thạch Kiên Quân trầm mặc giây lát rồi mới nói: - Việc là do người làm.
Thạch Kiên Quân nói có vài phần lo nghĩ, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy mình không nên quay về. Một là lực ảnh hưởng của mình ở Sơn Nam là rất lớn, quay về làm bí thư tỉnh ủy thì chỉ sợ tuyến trên không thông qua. Nhưng thật lòng thì hắn cũng không muốn quay về Sơn Nam.
Hắn có quan hệ tốt đẹp với Thạch Kiên Quân, lý do chủ yếu là hai người căn bản không có xung đột lợi ích gì lớn. Thạch Kiên Quân là người kinh doanh ở Sơn Nam nhiều năm, căn bản có nhân mã của mình, nếu như mình đi qua, chỉ sợ sẽ làm cho quan hệ giữa hai người từ gần thành xa.
Vương Tử Quân không muốn quay về để rồi quan hệ giữa hai bên sẽ lạnh nhạt, dù sao thì như vậy sẽ là được không bù mất.
- Vậy thì làm phiền bí thư Thạch. Vương Tử Quân tuy hạ quyết tâm nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả nói với Thạch Kiên Quân.
- Như vậy là được rồi, gần đây tỉnh Sơn Nam phát triển rất tốt, nếu Tử Quân anh quay về, tất cả sẽ thuận buồm xuôi gió, có thể nói là có tương lai phát triển cực mạnh.
Vương Tử Quân bàn vài vấn đề ở tỉnh Sơn Nam với Thạch Kiên Quân, sau đó Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề: - Tử Quân, hai ngày trước tôi quay về thủ đô có gặp Chân Đông Chính, anh ấy đánh giá anh rất cao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2667: Hai bút cùng vẽ biết thời biết thế. (1)
Chương 2667: Hai bút cùng vẽ biết thời biết thế. (1)