- Lão lãnh đạo, tôi mong ngài chỉ giáo một chuyện, chủ tịch Vương... Khi Cổ Dương đang định lên tiếng, đúng lúc này có người trầm giọng nói: - Trưởng ban Cổ, có chủ tịch Vương ở trong phòng không?
Cổ Dương mới nói được một nửa và cảm thấy buồn bực, thế nhưng hắn vẫn thành thật nhìn sang phía bên kia. Khi hắn thấy người đang nói chuyện là phó chủ tịch thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh Ngô Điền Thịnh, thế là gương mặt lạnh lùng chợt biến mất.
- Bí thư Triệu, lãnh đạo tìm tôi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài. Cổ Dương nói rồi cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi bàn làm việc nói: - Chào chủ tịch Ngô, chủ tịch Vương đang ở trong phòng, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi vào báo cáo với lãnh đạo.
Ngô Điền Thịnh gật đầu nói với Cổ Dương: - Tiểu Cổ, chuyện của tôi cũng không vội, chủ tịch Vương nếu như có việc gấp thì tôi chờ một chút cũng được.
Cổ Dương gõ cửa đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thấy Văn Ngư Nhi đang quy củ ngồi trên ghế sa lông, khi thấy hắn đi vào thì ánh mắt có chút bực mình.
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Ngô của hội đồng nhân dân tỉnh đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Cổ Dương không quan tâm đến tư thái của Văn Ngư Nhi, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Văn Ngư Nhi rồi nói: - Được rồi, sự việc cứ như vậy, tôi còn phải đi gặp chủ tịch Ngô.
Vương Tử Quân nói rồi đi ra khỏi phòng làm việc của mình, Cổ Dương đang định nhanh chóng đi ra nói một tiếng với chủ tịch Ngô, thế nhưng Vương Tử Quân lại khoát tay cho dừng lại.
- Ha ha, chủ tịch Ngô, ngài rõ ràng là khách quý. Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Cổ Dương rồi nở nụ cười vui vẻ nói.
Khi thấy Vương Tử Quân tự mình đi ra đón thì Ngô Điền Thịnh cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Tuy nếu bàn về độ tuổi thì hắn lớn hơn, thế nhưng nói về cấp bậc thì Vương Tử Quân cao hơn hẳn. Hắn vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi đến là có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài.
- Đi thôi, mời anh vào phòng làm việc của tôi. Vương Tử Quân kéo tay Ngô Điền Thịnh rồi cười ha hả đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống ghế sa lông thì Ngô Điền Thịnh nhìn Cổ Dương đóng cửa lại đi ra, sau đó mới cười khổ nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi phụng mệnh mà đến, mong ngài hiểu cho công tác của tôi.
Ngô Điền Thịnh nói thì Vương Tử Quân biết có chuyện gì, sau khi nghe thấy Ngô Điền Thịnh nói như vậy thì Vương Tử Quân cười nói: - Chủ tịch Ngô, anh đến là vì công tác, điều này tôi hiểu rất rõ.
Vương Tử Quân hiểu làm cho Ngô Điền Thịnh không khỏi cảm động, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Vương ngài hiểu là quá tốt rồi, điều này...Chủ tịch Trương bên kia, ngài liên hệ trước với anh ấy, hay là để tôi đi tìm gặp anh ấy?
Vương Tử Quân đã nói hiểu rõ ràng thì Ngô Điền Thịnh cảm thấy mình cũng không cần nói quá rõ ràng, nếu như vì sự kiện này mà hắn bị kẹp vào giữa, căn bản cảm thấy rất khó khăn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xoa xoa tay của Ngô Điền Thịnh, hắn cười ha hả nói: - Chuyện này tôi đã liên hệ với chủ tịch Trương, anh ấy cũng hiểu rõ ràng. Chủ tịch Ngô, tôi thấy anh cũng nên đi thôi, dù sao có một số việc chúng ta cũng nên thực hiện theo nguyên tắc.
- Đúng vậy, làm theo nguyên tắc thì hay hơn. Ngô Điền Thịnh nâng ly lên uống một ngụm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch, có một số việc giống hệt như vậy, chỉ cần lùi một bước là trời cao biển rộng, ngài nói xem có đúng không?
- Cám ơn chủ tịch Ngô, tôi căn bản có thể nghĩ thông suốt những phương diện này. Vương Tử Quân nhìn Ngô Điền Thịnh an ủi mình thì không khỏi cười ha hả nói.
Ngô Điền Thịnh nghe thấy tiếng cười của Vương Tử Quân thì thầm nghĩ chuyện này căn bản không liên quan đến tôi, thế là hắn cũng dùng giọng thả lỏng nói: - Chủ tịch Tử Quân nói đúng, ngài là người làm việc đại sự, mất đi một phần chuyện cũng không phải là gì đối với ngài.
- Ha ha ha! Vương Tử Quân cười cười, hắn lại không nói thêm câu nào tiếp theo.
- Chủ tịch, anh cứ bận rộn đi, tôi đi đến chỗ của chủ tịch Trương, làm xong chuyện rồi nói sau. Sau khi biết rõ chủ tịch Vương căn bản không muốn nói gì thêm, Ngô Điền Thịnh dùng giọng tri kỷ cáo từ Vương Tử Quân.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi, Ngô Điền Thịnh quay đầu nhìn bóng lưng của Vương Tử Quân, thế là không khỏi thầm nghĩ: "Sự kiện này làm cho chủ tịch Vương có vài phần vướng mắc, nhưng vướng mắc cũng không là vấn đề, chủ yếu là vướng mắc này không liên quan đến mình!"
Ngô Điền Thịnh là phó chủ tịch thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh, căn bản hiểu rõ rất nhiều chuyện. Biết rõ bí thư Sầm bị chủ tịch Vương làm cho mất mặt ở công tác nhiệm kỳ mới, thế nên lần này mượn ngọn gió đông đến từ sự kiện Chân lão về thăm quê, muốn nắm bắt phó chủ tịch Trương Bản Tiến.
Nếu như không liên quan đến Chân lão, chủ tịch Vương có thể sẽ ép cho bí thư Sầm không thể làm được. Thế nhưng sự việc liên quan đến Chân lão, chủ tịch Vương căn bản cũng không thể nào làm gì được. Dù sao thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như vì nó mà làm cho Chân lão mất hứng, cũng không phải là chuyện gì vui sướng.
Ba ngày sau đó Trương Bản Tiến dùng lý do công tác quá bận rộn để đưa ra thỉnh cầu rời bỏ vị trí phó chủ tịch tỉnh với hội đồng nhân dân tỉnh. Ngay sau đó hội đồng nhân dân tỉnh đã tổ chức hội nghị xem xét, đồng ý với lời thỉnh cầu của Trương Bản Tiến.
Sau khi Trương Bản Tiến từ chức, sự việc tiếp theo sau đó cũng không có vấn đề gì, tuyến thị ủy trung ương yêu cầu Mật Đông tìm nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch tỉnh, Mật Đông mở hội nghị thường ủy.
Trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức cung cấp hai đề cử, một người là giám đốc Sở Hồng Đạo của sở khoa học công nghệ, một người còn lại là thư ký trưởng Trương Tề Bảo của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Đối với hai người được đề cử này, hội nghị thường ủy trải qua thảo luân cho rằng giám đốc Sở Hồng Đạo công tác chăm chú, lấy được không ít thành tích, vì vậy quyết định đề cử Sở Hồng Đạo.
Hội nghị thường ủy bắt đầu và kết thúc rất nhanh, chỉ sau nửa giờ thì kết thúc. Sau khi kết thúc hội nghị thì vẻ mặt Sầm Vật Cương tràn đầy nụ cười, trong mắt người ngoài thì Vương Tử Quân ở bên cạnh cũng cực kỳ vui vẻ.
Sau khi quay lại phòng làm việc của mình, Sầm Vật Cương nói với trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh đi theo sau: - Trưởng phòng Thanh Minh, hội nghị thường ủy đã có kết quả, cac anh nên nhanh chóng thực hiện công tác của mình, tôi hy vọng trước ngày mùng năm sẽ có văn kiện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2672: Tôi cần ẩn dật. (1)
Chương 2672: Tôi cần ẩn dật. (1)