Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến tình cảnh của mình thì không khỏi cảm thấy khốn khổ. Khi đó mặc dù Dương Độ Lục nói không phải không có lý, thế nhưng niềm kiêu ngạo trong lòng vẫn làm cho hắn cảm thấy khó thể yên bình.
Vương Tử Quân căn bản không thể mãi một tay che trời ở Mật Đông, ít nhất bên trên còn có Sầm Vật Cương. Bí thư Sầm là một người cường thế, không những có năng lực công tác mạnh mẽ, hơn nữa có tính cách bá đạo, tác phong cứng nhắc, lại được lãnh đạo trung ương cực kỳ xem trọng.
Thậm chí sự việc Sầm Vật Cương tiến thêm một bước hầu như đã là ván đóng thuyền. Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ về Sầm Vật Cương, trong lòng chợt bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn tin tưởng tin tức trước kia mình và Vương Tử Quân căn bản không thoải mái với nhau được Sầm Vật Cương biết rõ, thậm chí sẽ được Sầm Vật Cương cho rằng đây là nước cờ hay.
Cũng vì suy đoán như vậy cho nên ngày hôm sau nhận chức Nguyễn Chấn Nhạc cũng không đi gặp Vương Tử Quân, lại đi tìm gặp bí thư Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương tỏ thái độ rất bình thản với Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như dùng một từ để miêu tả, rõ ràng là lơ là.
Điều này căn bản là kết quả cực kỳ thất vọng với một người tràn đầy lòng chờ mong như Nguyễn Chấn Nhạc. Trước tiên hắn chạy đến gặp Sầm Vật Cương không phải muốn tìm sự giúp đỡ sao? Thế nhưng Sầm Vật Cương lại không quan tâm, làm cho hắn cảm thấy nhói lòng.
Nguyễn Chấn Nhạc không hiểu vì sao Sầm Vật Cương lại phải làm như vậy? Thế nhưng quyền lợi này không nằm trong tay của hắn, thế nên hắn không có quyền lựa chọn.
Nhưng những ngày qua không phải là Nguyễn Chấn Nhạc không có thu hoạch gì, ít nhất thì thái độ của phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành Đồ với hắn là rất tốt, có một số việc rất quan tâm đến hắn. Lúc bắt đầu thì hắn còn tỏ ra vui sướng vì cành ô liu của Văn Thành Đồ, thế nhưng sau khi tìm hiểu rõ ràng tình thế chính trị ở Mật Đông, hắn hiểu rõ vị trí của Văn Thành Đồ, thế là cảm giác vui mừng giảm đi vài phần.
Văn Thành Đồ mặc dù là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng lực ảnh hưởng lại thấp hơn Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương, thậm chí có thể nói lực ảnh hưởng của bí thư Văn không hơn gì các vị thường ủy tỉnh ủy khác.
Văn Thành Đồ có thái độ tốt với mình, nếu nói là giúp đỡ, không bằng nói là hai người cùng lưu lạc chân trời góc biển phải kết nối với nhau, mà mối liên hệ này cũng không thể thay đổi tình cảnh xấu hổ của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc hiện tại.
Công tác của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là bị Kim Chính Thiện áp chế, dù là trong ủy ban nhân dân thành phố thì cũng bị vài vị phó chủ tịch xa lánh. Thậm chí sau đó hắn còn sinh ra cảm giác lời nói của mình không có lực bằng phó chủ tịch thường ủy.
Nếu như không thể cải thiện được cục diện bị động này, như vậy một người là chủ tịch như mình sẽ mất quyền lực, tình cảnh hiện tại người có thể thay đổi cục diện của mình ngoài Sầm Vật Cương ra thì chỉ còn lại Vương Tử Quân.
Nếu như Sầm Vật Cương nói lời giúp đỡ mình, chính mình ít nhất cũng có thể đứng vững bàn chân. Còn Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc căn bản hiểu rõ vị trí của Vương Tử Quân ở Mật Đông, nếu có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, tất cả mọi thứ sẽ không còn là vấn đề.
"Khi đó mình thật sự nên tham khảo ý kiến của trưởng ban Dương!" Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến những lời dạy bảo ân cần của trưởng ban Dương, hắn không khỏi có vài phần cảm khái.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi vào trong phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc. Tuy người phụ nữ này đã qua độ tuổi thanh xuân xinh đẹp, thế nhưng dù sao vẫn còn vài phần quyến rũ.
- Chào chủ tịch Nguyễn. Người phụ nữ dừng lại ở phía đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó khẽ mở miệng chào hỏi. Nguyễn Chấn Nhạc nhìn người phụ nữ này, hắn chợt nhớ đến thân phận của nàng: Là cục trưởng cục tiêu dùng Tiếu Y Lan. Vài ngày trước khi hắn tham gia hội nghị tuyên truyền của cục tiêu dùng, có nói qua vài câu với người phụ nữ này.
Nguyễn Chấn Nhạc khoát tay chặn lời Tiếu Y Lan: - Cục trưởng Tiếu, mời ngồi, chỗ này của tôi không cần đứng.
Tiếu Y Lan thoải mái ngồi xuống đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc, nàng dùng giọng ân cần hỏi thăm cuộc sống của Nguyễn Chấn Nhạc. Người phụ nữ này tuy đã đến tuổi trung niên thế nhưng lời nói phát ra khỏi miệng không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất thân thiết.
Nếu như bình thường một người phụ nữ làm cho người ta không thể chán ghét đến nói chuyện thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng tình nguyên lắng nghe. Thế nhưng bây giờ hắn không có tâm tư này. Sau khi Tiếu Y Lan nói khi nào có thời gian rảnh thì mời Nguyễn Chấn Nhạc đến đơn vị chỉ đạo công tác, Nguyễn Chấn Nhạc trầm giọng nói: - Chủ tịch Nguyễn, tôi đến đây không phải là muốn làm phiền ngài, thế nhưng phòng tài chính bên kia thật sự quá kỳ cục. Ngài đã phê chuẩn văn kiện, nhưng đến bây giờ bọn họ còn chưa giải quyết, thế cho nên tôi mới chạy đến cầu viện với ngài. Tiếu Y Lan nói rồi bày ra bộ dạng khó xử: - Vì đẩy mạnh chất lượng xử lý công của đơn vị, cục tiêu dùng chúng tôi luôn công tác theo sự chỉ đạo của ủy ban nhân dân thành phố, thế nhưng không bột đố gột nên hồ, nếu không có tài chính ủng hộ, chúng tôi cũng không thể làm gì được. Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị, thế nhưng chỉ thiếu tiền mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng uất ức của Tiếu Y Lan, lúc này hắn mới chợt nhớ trước đó tham gia hội nghị và từng thông qua văn kiện cho cục tiêu dùng một khoản kinh phí để mua các món xử lý công.
Nguyễn Chấn Nhạc là chủ tịch thành phố, khi đó cho ra chỉ thị thì nghĩ rằng vấn đề tài chính cũng không có gì là lớn, cho nên không suy nghĩ quá nhiều. Hắn thấy đây đều là việc nhỏ, phải sớm chứng thực mới đúng, nhưng bây giờ nhìn vào cục trưởng Tiếu, hắn cảm thấy tiền kia còn chưa được đưa xuống.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tiếu Y Lan. Dù sao hắn cũng là người đến Mật Đông từ đơn vị trung ương, thế nhưng hắn từng là bí thư thị ủy trong tỉnh Sơn Nam, hắn biết rõ phương pháp xử lý sự việc.
Quả nhiên dưới ánh mắt chằm chằm của Nguyễn Chấn Nhạc thì Tiếu Y Lan cảm thấy có chút quẫn bách, nửa phút sau nàng dùng giọng điệu dịu dàng và uất ức nói: - Phòng tài chính bên kia nói bây giờ tình hình tài chính khá căng, phải chờ một thời gian ngắn mới có thể chứng thực được.
- À, vậy thì chờ một lát. Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng hời hợt nói xong thì nâng ly trà lên uống một ngụm.
Tiếu Y Lan dù là phụ nữ nhưng dù sao cũng nhiều năm lăn lộn trong quan trường, căn bản có khả năng nhìn mặt nói chuyện, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của câu nói nâng trà tiễn khách. Nàng cũng không dám dây dưa quá lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc. Khi cửa phòng khép lại, gương mặt bình tĩnh của Nguyễn Chấn Nhạc trở nên cực kỳ khó coi.
Tiền tài chính thì lúc nào cũng luôn căng thẳng, thế nhưng cũng có câu tài chính như bầu sữa mẹ, chỉ cần tranh giành thì sẽ có. Bây giờ sở dĩ không có tiền, cũng không phải là không có tiền, mà là mình không tranh giành được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2715: Thấy mình ngắn cần nhìn người khác dài (1)
Chương 2715: Thấy mình ngắn cần nhìn người khác dài (1)