Kim Chính Thiện cũng chỉ thuận miệng hỏi, chủ tịch Vương dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Nói ra thì người kia sau này sẽ quen thuộc với anh hơn với tôi, chính là chủ tịch Vương mà anh cần phải hợp tác.
Kim Chính Thiện chợt sững sờ, hắn căn bản cũng có nghe qua ân oán giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ không khỏi nghi hoặc vì Vương Tử Quân mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc.
Chủ tịch Vương vì sao lại phải mời cơm Nguyễn Chấn Nhạc, chẳng lẽ trong sự việc này...
Kim Chính Thiện căn bản không thích hợp tác với Nguyễn Chấn Nhạc, nếu so sánh với Hải Bác thì Nguyễn Chấn Nhạc ngoài phương diện có cái giá lớn, căn bản giống như một người chỉ gặp thoáng qua khi đi đường, không có điểm nào hơn người. Nhưng bất đắc dĩ là Kim Chính Thiện căn bản không thể tự quyết định người nào hợp tác với mình, nếu không hắn sẽ kiên quyết cho Nguyễn Chấn Nhạc đứng ngoài cánh cổng thành phố Rừng Mật.
Có một câu nói như thế này, anh không có năng lực thay đổi thế giới, thế thì lựa chọn sáng suốt nhất là để cho thế giới tự thay đổi. Kim Chính Thiện rất đồng ý với câu nói này, thế cho nên tuy hắn không thích Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn vẫn phải nhìn vào Nguyễn Chấn Nhạc. Dù thế nào thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng ngồi trên vị trí chủ tịch thành phố Rừng Mật, nếu như có được sự giúp đỡ của một nhân vật có lực lượng mạnh mẽ như Vương Tử Quân, người này hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với mình.
Chẳng lẽ chủ tịch Vương có gì bất mãn với công tác của mình?
Khi Kim Chính Thiện đang suy nghĩ miên man, lúc này chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Vợ của Nguyễn Chấn Nhạc là bạn học thời tiểu học của Tiểu Bắc.
"Bạn học thời tiểu học?" Kim Chính Thiện cảm thấy chóng mặt, hắn từng gặp qua vợ của Nguyễn Chấn Nhạc, người phụ nữ kia có khí chất, nhưng lại có vài phần kiêu ngạo.
- Những ngày qua vợ của chủ tịch Nguyễn thường đến tìm Tiểu Bắc, vì tình nghĩa bạn học cũ, thế nên tôi không thể không ra mặt mời bọn họ dùng cơm. Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ gõ lên bàn: - Bí thư Kim, anh là người nắm chặt phương hướng phát triển của thành phố Rừng Mật, nhất định phải làm tốt công tác của người đi đầu.
Kim Chính Thiện nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu rõ vấn đề. Hắn là người đứng đầu thành phố Rừng Mật, dù sau lưng có xấu xa thế nào, vẫn phải biểu hiện bề ngoài cho thật tốt. Anh phải giữ được cục diện chính trị ổn định, ban ngành đoàn kết tốt.
Vương Tử Quân sao lại có chỉ thị như vậy? Kim Chính Thiện suy nghĩ về lời nói của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân bây giờ có sự khác biệt, ít nhất cũng phải biểu hiện là người sảng khoái bao dung.
- Mong chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của ngài thật sự đúng chỗ.
Sau khi uống xong một bình trà thì Kim Chính Thiện và Vương Tử Quân cùng rời đi. Kim Chính Thiện nhìn xe chậm rãi lăn bánh, tâm tư bắt đầu liên tục xoay chuyển.
Lúc này Vương Tử Quân ngay cả những việc nhỏ như thế này cũng phải để ý, ý nghĩa của nó là như thế nào? Chẳng lẽ sẽ có chuyện lớn gì phát sinh sao?
Kim Chính Thiện nghĩ như vậy mà tâm tư hoạt động mạnh mẽ nhanh nhạy hơn. Nếu thật sự là như vậy, tương lai không xa mình tiến lên một bước không phải là giấc mộng xa vời khó với đến.
Văn Thành Đồ nhìn thư ký đứng ở phía đối diện với mình, trong đầu nghĩ đến tình cảnh tối qua Nguyễn Chấn Nhạc và gia đình Vương Tử Quân cùng dùng cơm. Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc dùng cơm với nhau rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đi đến thì những cạnh tranh năm xưa với Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam bị người ta đào móc ra ngoài. Có người còn nói ra những câu ví dụ như năm xưa Nguyễn Chấn Nhạc từng đến cướp thành quả của Vương Tử Quân ở Sơn Nam.
Tất nhiên đám người thích nói ra những chuyện thế này thường tỏ ra cực kỳ vui thích giống như đó là sự việc của mình. Tình cảnh xấu hổ của Nguyễn Chấn Nhạc sau khi đi đến thành phố Rừng Mật lại càng là minh chứng cho những tin đồn kia thêm phát triển.
Vào tình cảnh mà mọi người đang thêm mắm dặm muối vào quan hệ giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, đúng lúc Vương Tử Quân lại mời vợ chồng Nguyễn Chấn Nhạc đến nhà dùng cơm, đây không phải là có ý nghĩa quá sâu xa sao?
Dù sao hôm nay Nguyễn Chấn Nhạc đi làm với gương mặt rất tươi sáng, hơn nữa sau khi đi làm còn cùng Kim Chính Thiện đi thị sát công tác xây dựng ở thành phố Rừng Mật.
Trong lúc thị sát thì Kim Chính Thiện và Nguyễn Chấn Nhạc liên tục to nhỏ với nhau, khi thì Kim Chính Thiện cùng Nguyễn Chấn Nhạc chỉ trỏ vào những trang thiết bị của nhà xưởng, bộ dạng vui vẻ hòa thuận, ý nghĩa của nó là không giống tầm thường. Sự việc này phát ra một loại tín hiệu mà dù bất kỳ người nào cũng không dám bỏ qua.
Chẳng lẽ Nguyễn Chấn Nhạc thật sự chạy sang phía Vương Tử Quân, hay là Vương Tử Quân muốn mượn cơ hội này làm chuyện gì khác? Đầu óc Văn Thành Đồ xoay chuyển rất nhanh, chỉ một lát sau đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân kết quả sự việc.
Nguyễn Chấn Nhạc bị chèn ép quá mạnh, điều này là thứ mà Văn Thành Đồ căn bản rất thích nghe ngóng. Tuy hắn có thể mang đến cho Nguyễn Chấn Nhạc chút trợ giúp, thế nhưng hắn cũng không có tâm tư quá chủ động. Nguyễn Chấn Nhạc đi về phía Vương Tử Quân, điều này làm hắn cảm thấy rất bình thường, nhưng Vương Tử Quân ra tay trước lại làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, vì người này quá khoan hồng độ lượng rồi.
- Bí thư, trưởng phòng Uông phòng tổ chức nói có chuyện cần liên hệ với ngài. Thư ký thấy lãnh đạo của mình phục hồi tinh thần lại trong tình huống trầm tư, thế là không khỏi tranh thủ thời gian báo cáo.
Uông Thanh Minh tìm mình muốn nói chuyện gì? Văn Thành Đồ là phó bí thư nắm công tác nhân sự, khi công tác rõ ràng là thượng cấp của Uông Thanh Minh. Nhưng vì cấp bậc của hai người quá gần nhau, thế cho nên ở nhiều phương diện Văn Thành Đồ căn bản không thể nào cản tay của Uông Thanh Minh.
Nếu không cản tay được thì phải tìm cách xen vào, nhưng như vậy cũng không dễ dàng gì. Văn Thành Đồ trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Cậu liên lạc với trưởng phòng Uông, hỏi xem khi nào anh ấy đến.
Văn Thành Đồ nhìn thư ký rời khỏi phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chủ tịch Chấn Nhạc, gần đây anh công tác thế nào rồi? Sau khi điện thoại nối thông thì Văn Thành Đồ cười tủm tỉm nói.
- Chào bí thư Văn, gần đây tôi chủ yếu là học tập làm quen tình huống, dưới sự giúp đỡ của bí thư Kim và các đồng chí khác, bây giờ tôi cơ bản đã biết đại khái tình huống của thành phố Rừng Mật. Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng vui vẻ nói.
- À, vậy thì tốt rồi. Chủ tịch Chấn Nhạc, bây giờ công tác chủ yếu của anh phải nắm chặt một điểm: Nhanh chóng làm quen tình huống và tiến vào vị trí của mình. Anh mới đến cũng chưa quá quen thuộc, anh có thể dựa theo tình huống cụ thể để cho ra những phương thức triển khai mở rộng công tác phù hợp. Trong xu thế phát triển của thành phố Rừng Mật, anh nên chú trọng nghe theo ý kiến của các cán bộ lão thành, chú ý phương pháp làm việc.
Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc đi vào thành phố Rừng Mật thì cảm thấy thái độ của Văn Thành Đồ có gì đó là lạ, giống như chỉ khi mình nắm chặt Văn Thành Đồ, như vậy mình mới có thể tiếp tục phát triển trong Mật Đông. Nguyễn Chấn Nhạc là một người cao ngạo, điều này làm hắn cảm thấy không thoải mái, dựa vào cái gì mà Văn Thành Đồ anh cho rằng mình là đấng cứu thế của tôi?
Nếu như hai ngày trước Văn Thành Đồ nói ra những lời như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc căn bản sẽ rất cảm kích, thế nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không có tâm tình như vậy. Dù cả thành phố Rừng Mật đối nghịch với mình thì có quan hệ gì? Chỉ cần Vương Tử Quân tin tưởng mình, chính mình sẽ xử lý dể dàng tất cả mâu thuẫn, hoặc là căn bản không cần quan tâm. Trước đó Vương Tử Quân mở tiệc chào đón mình, thậm chí còn có cả bí thư Kim Chính Thiện là người tiếp khách.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2725: Nắm chặt giang sơn không buông lỏng (1)
Chương 2725: Nắm chặt giang sơn không buông lỏng (1)