TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 53: Đồng hành

Hoàn cảnh khó khăn?

Điển Vi ngây người!

Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan đều đã đoán ra sự tình, bất chợt biến sắc mặt.

Khụ khụ khụ…

Cơn ho dữ dội của Tào Bằng, trên gương mặt trắng bệch đó có vệt đỏ bừng bừng như bị bệnh. Ngồi nói chuyện một lát khiến hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vậy nên hắn bèn đổi tư thế, đầu gối lên cột, lưng treo trên không.

"Hắc đại, những điều các ngươi nói ban nãy, ta đều nghe rồi. Hạ Hầu cũng nói, hắn đã chém giết một đêm ở bờ phía tây, mấy lần định xông tới phòng tuyến của Dục Thủy nhưng đều không thành công. Điều đó chứng tỏ vấn đề gì? Trương Bá Loan đã khống chế được cục diện của Uyển thành! Có thể ngươi cho rằng, Tào Công sẽ đánh trả lại. Nhưng ta nói cho ngươi hay, Tào Công sẽ phản đòn, tuy nhiên chắc chắn không phải bây giờ. Hào cường ở Nam Dương sẽ không ngồi nhìn Tào Công tiếp tục tấn công Uyển thành… Nếu nói ban đầu bọn chúng sợ hãi vì thế lực lớn mạnh của Tào Công. Còn hiện giờ, Trương Bá Loan đã nêu gương sáng cho bọn chúng. Nếu Tào Công tiếp tục chinh phạt Nam Dương, sẽ khó khăn hơn trước trăm lần."

Khuôn mặt đen xì của Điển Vi giật giật mấy lần không nói gì.

Hạ Hầu Lan ngồi yên không cử động, chỉ lặng lẽ nghe.

Trước đây, hắn còn cho rằng Tào Bằng có quan hệ gì đó với Điển Vi, thậm chí có thể là người phía Tào Tháo nên trong lòng sợ hãi. Nhưng sợ là sợ, muốn nói kính phục lại là điều không thể. Tuy nhiên hiện giờ, Hạ Hầu Lan đã biết Tào Bằng chẳng hề liên quan gì tới Điển Vi.

Nhưng trong lòng lại kính trọng hắn hơn…

Cậu bé này, không đơn giản!

Ngụy Diên càng không thể mở miệng, vì hắn biết, Tào Bằng rất biết phán đoán đại cục.

"Nếu chỉ là hào cường Nam Dương, Tào Công đánh thì cũng đã đánh rồi. Vấn đề ở chỗ, chư hầu phương bắc rất nhiều, những người khác sao có thể để mặc Tào Công thoải mái?

Vẻ mặt Điển Vi khá nghiêm trọng, "ý ngươi là…"

"Viên Thuật ở Hoài Nam, Viên Thiệu ở Hà Bắc, còn cả Lưu Biểu ở Kinh Châu… Đặc biệt là Lưu Biểu, tuyệt nhiên sẽ không ngồi nhìn Uyển thành bị lấy mất. Nếu như thế, cánh cửa của Kinh Tương rộng mở, thế lực Kinh châu bị uy hiếp. Tào Công nghênh phụng Thiên tử, chiếm được đại nghĩa, đã khiến người khác khiếp sợ. Nếu lúc này Tào Công cưỡng chế chinh phạt, chắc chắn sẽ bị người khác thù địch. Lưu Biểu dù sao cũng là tôn thân nhà Hán, có thể liên hợp với Viên Thuật, Viên Thiệu, thậm chí cả Lã Bố ở Từ châu. Tào Công để tránh khỏi thù địch bốn phía, duy chỉ có cách lui binh mà thôi."

Tào Bằng thủng thẳng đáp.

Hắn dựa vào cột, cơ thể mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch, lúc này lại toát lên khí thế khiến người khác không dám coi thường.

Điển Vi lần đầu tiên trịnh trọng nói: "A Phúc, hoàn cảnh khó khăn mà ngươi nói ban nãy là gì?"

"Tới giờ Trương Bá Loan cố thủ ở Dục Thủy là để phòng ngự Tào Công. Một khi Tào Công rút đi, bước tiếp theo Trương Bá Loan sẽ dọn sạch sào huyệt, dẹp loạn binh. Tới khi đó, hào tộc các vùng ở Nam Dương đều phối hợp lại. Hắc đại, huynh cho rằng chúng ta nên làm thế nào mới thoát khỏi Thiên la địa võng?"

Câu này của Tào Bằng khiến Điển Vi biến sắc.

Hắn gật đầu nhè nhẹ, trong lòng lo lắng…

Đánh nhau, giết người!

Điển Vi chưa bao giờ từng sợ hãi. Thế nhưng điều này không đồng nghĩa hắn có thể trở lại Hứa đô. Đừng thấy hắn trông to lớn vạm vỡ thế nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Nghe lời này của Tào Bằng, Điển Vi cũng không khỏi căng thẳng.

"A Phúc, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào?"

Tào Bằng vừa ho vừa gượng cười: "Nếu ta biết nên làm thế nào đã tốt… Trong lúc cấp bách, phải nhân lúc Lưu Biểu và Trương Tú còn chưa khôi phục mối quan hệ để nhảy ra khỏi Uyển thành. Điều ta nghĩ được cũng chỉ có vậy, nhảy ra thế nào, các ngươi tự bàn bạc.

Dù thế nào, sau khi sức khỏe hồi phục lại, ta sẽ về nhà thăm cha mẹ. Các ngươi làm thế nào, ta thật sự không nghĩ ra được ý nào hay…"

Ba người Điển Vi đều trầm ngâm!

Tào Bằng quả thực hơi sợ, vì hắn biết, Trương Tú không đáng sợ, nhưng đáng sợ là một người khác đứng sau Trương Tú: Giả Hủ!

Lần này Trương Tú phản bội, chắc cũng xuất phát từ thủ đoạn của Giả Hủ.

Chỉ cần nhìn từng đòn tấn công nối tiếp của hắn, Tào Bằng đã hiểu được điểm đáng sợ của Giả Hủ.

Tóm lại, hắn không hề muốn gây thù địch với Giả Hủ…

"Ta đói bụng rồi!" Tào Bằng nói.

"Ăn gì đó trước đi, ăn đi đã… ăn no mới có tinh thần lập mưu."

Điển Vi vội hô to, Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên lần lượt xắn tay áo. Ngụy Diên xé một chiếc đùi thỏ, Hạ Hầu Lan bê cho Tào Bằng một bát canh xương thỏ, trong có cả mì, mùi thịt thơm lừng.Tào Bằng cũng không khách khí, ngoạm lấy chiếc đùi thỏ rồi uống hai bát canh xương với mì. Cái bụng đói cồn cào chốc lát đã thoải mái hơn. Ban nãy hắn nói một thôi một hồi, cảm thấy rất mệt liền nằm trên đống cỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đồng thời hắn lặng lẽ luyện tập Thập nhị đoạn cẩm tĩnh công trong Bạch Viên thông bối. Dù không thể phối hợp với chân ngôn tám chữ nhưng đối với tình hình sức khỏe của hắn hiện tại, Thập nhị đoạn cẩm tĩnh công là phù hợp nhất.

"Điển Hiệu Úy, chúng ta nên làm thế nào?"

Hạ Hầu Lan uống một bát canh, buông lời hỏi.

Điển Vi vò đầu cũng không nghĩ ra cách gì… bảo hắn động thủ thì được, nhưng bảo hắn động não thì đúng là làm khó hắn.

"Văn Trường, huynh nói sao đi?"

Ngụy Diên cũng vò đầu, nói nhỏ: "Ở phía bắc Uyển Thành là huyện Nam Ngạc và Đông Vũ Đình. Từ Uyển thành đi thẳng về phía bắc, mặt sông Dục Thủy rất rộng. Mùa xuân sắp đến, nước sông chảy siết. Duy chỉ có từ Đông Vũ Đình vượt sông mới đến thẳng Trĩ huyện. Nhìn từ tình hình hiện tại, đây là con đường thuận tiện nhất. Ta nhớ Trĩ huyện cũng đã đầu hàng Tào Công, chúng ta đi như thế sẽ mất khoảng hai ngày."

"Vậy chúng ta hãy đi tới Đông Vũ Đình!"

"Nhưng vấn đề là, nếu những điều A Phúc nói ban nãy đều là thật, đừng nói đến đường tới Đông Vũ Đình có gặp đám người của Trương Bá Loan hay không, mà Đông Vũ Đình, Trương Bá Loan chắc chắn sẽ huy động đội quân hùng mạnh phòng thủ. Hơn nữa, phía Trĩ huyện liệu có giống như A Phúc đã nói hay không, hào tộc địa phương tạo phản… nếu xuất hiện tình hình này, chúng ta tới Đông Vũ Đình chính là tới chỗ chết." Ngụy Diên nhìn Điển Vi khẽ nói.

Điển Vi lắng nghe rồi cũng nhíu mày lại.

Hạ Hầu Lan buột miệng: "Có thể A… Tào công tử chỉ suy đoán thôi? Nói không chừng Trương Bá Loan không đóng quân ở Đông Vũ Đình đâu?"

Ngụy Diên cười nhạt: "Ngươi không hiểu A Phúc rồi.

Hắn khác với những đứa trẻ bình thường, anh rể Đặng Tắc của hắn lúc sinh thời từng nói với ta: A Phúc hiểu đại cục vô song. Nếu không nắm chắc, hắn tuyệt đối không nói ra. Nhưng đã nói rồi thì sẽ có tám chín phần mười sẽ diễn ra như những gì hắn nói. Về điểm này, ta tin hắn!"

Vẻ mặt "ngươi không hiểu thì bớt lời đi" hiển hiện trên mặt Ngụy Diên khiến Hạ Hầu Lan đần mặt ra, không biết nên nói thế nào.

Hạ Hầu Lan còn muốn đôi co, nhưng Điển Vi đã nói: "Ta và A Phúc chưa tiếp xúc bao lâu nhưng ta có thể cảm nhận thấy, hắn khác với những đứa trẻ bình thường."

Điển Vi khẽ nhíu huyệt thái dương, ngẩng đầu nói: "Ta tin A Phúc."

Ngay cả Điển Vi cũng nói thế, kể cả Hạ Hầu Lan có rất nhiều ý kiến, cũng đành phải ngậm miệng lại.

Ngụy Diên nói: "Còn có một con đường, đó là đi về phía Nam."

"Hả?"

"Chúng ta đi từ chỗ của Lưu Biểu cũng có thể về chỗ Tào Công.

Tuy nhiên tình hình trước mắt là, Trương Bá Loan rất có thể sẽ phong tỏa yếu đạo Nam Bắc. Trước khi chưa kết minh lại với Lưu Biểu, hắn ta sẽ không mất cảnh giác.

Vì thế, đi thẳng xuống phía nam, cũng không ổn…"

Hạ Hầu Lan sốt ruột, "xuống phía nam không được, lên phía bắc cũng không xong, lẽ nào đi về phía tây?" nguồn TruyenFull.vn

Phía tây Uyển thành là nơi chỉ mình Trương Tú thống lĩnh.

Ngụy Diên suy nghĩ một lát, "đi về phía tây lại là chủ ý hay."

"Nói thế là sao?"

Ngụy Diên uống một hụm canh, nghiêm giọng nói: "Tào Công và Trương Bá Loan, hiện đang tập trung ở ven bờ Dục Thủy. Thực ra đi về phía tây, dù nói là địa bàn của Trương Tú nhưng không chịu ảnh hưởng của chiến sự. Vấn đề phòng ngự tất sẽ được nới lỏng hơn rất nhiều."

Nói rồi, hắn cầm đoản kiếm, nhanh tay vạch một tấm bản đồ sơ lược trên mặt đất.

"Các ngươi xem, đây là Uyển thành, đây là Dục Thủy. Đi về phía bắc là Đông Vũ Đình, về phía nam là Cức Dương… Ta đề nghị, chúng ta đi về phía tây. Khoảng một ngày là tới được Thoan Thủy. Sau đó chúng ta từ Thoan Thủy đi xuống phía nam, qua Trĩ huyện là tới An Chúng. Tới An Chúng là thuộc sự thống lĩnh của Lưu Biểu. Ở đây chắc chắn sẽ không có bất kỳ phòng ngự nào. Từ An Chúng chúng ta băng qua Cức Thủy, theo dòng nước đi về phía đông, qua Quả Sơn chính là quận Nhữ Nam. Quận Nhữ Nam do Tào Công thống lĩnh, tới Nhữ Nam, chẳng phải chúng ta sẽ an toàn sao?"

Đọc truyện chữ Full