Vương Mãi cùng Điển Mãn còn đang muốn tranh cãi, nhưng cuối cùng cũng phải tuân lệnh. Ba người Tào Bằng nhìn nhau, lách mình chạy ra khỏi thạch thất. Vương Mãi cùng Điển Mãn lập tức chiếm ngữ hai bên cổng chính, hướng ra ngoài quan sát.
- Lão Thất, A Phúc đi làm cái quỷ gì?
Điển Mãn có phần mất hứng. Khó khăn lắm mới gặp được chiến sự, nhưng lại rõ ràng không có cơ hội thi thố tài nghệ. Những kẻ tặc nhân kia quá yếu, khiến hắn không có chút hứng thú nào. Vương Mãi lắc đầu:
- Ta không biết. Nhưng mà A Phúc luôn luôn có mưu tính. Nếu hắn nói như vậy thì khẳng định là có nguyên do đặc biệt.
- Nếu không thì chúng ta lén đi cùng?
- Không được. Vương Mãi vội xua tay. Không phải A Phúc đã nói chúng ta có nhiều người dễ hỏng chuyện sao.
- Nhưng mà…
- Tam ca, nếu chúng ta đã đồng ý nghe theo lời A Phúc thì không được làm bậy. Tính tình của A Phúc khó mà có thể lý giải được. Biểu hiện nhìn có vẻ nhu nhược nhưng mà bên trong lại như một mãnh hổ. Nếu như vì chuyện này mà chọc giận hắn, hắn dám trở mặt với ngươi, thậm chí tống ngươi về Hứa đô. Ngươi đừng cười, là ta nói thật. Trước kia khi ở trấn Dương Sách, thân thể hắn thua xa bây giờ. Nhưng mà vì có người bắt nạt mẫu thân hắn, hắn dẫn ta cùng đám gia nhân đi vòng vo thật lâu, ta hỏi hắn xảy ra chuyện gì hắn quyết không chịu nói. Kết quả, đêm đó hắn mò vào trong gia đình đó giết chết kẻ kia.
Điển mãn không khỏi im lặng. Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói:
- Bên ngoài tặc nhân nhiều như vậy… Ta lo lắng bọn A Phúc không thể lấy ít địch nhiều.
- Việc này…
Vương Mãi nghe xong cũng lộ ra vẻ trầm ngâm.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
- Chúng ta lén theo hắn!
Điển Mãn ngoảnh đầu nhìn lại Hồ Ban cùng những người tùy tùng, hạ giọng nói:
- Hai người chúng ta đi, đừng để cho bọn A Phúc biết. Nếu như bọn A Phúc không có chuyện thì chúng ta sẽ không lộ diện. Ngộ nhỡ… chúng ta cũng có thể giúp đỡ được.
Vương Mãi không thể không bị động lòng! Hắn cũng có chút lo lắng. Chẳng qua lúc nãy nhìn sắc mặt của Tào Bằng, Vương Mãi thành thói quen gật đầu nhận lời. Nhưng điển mãn nói cũng rất có lý. Nhỡ ra bọn A Phúc gặp phải nguy hiểm thì sẽ là ngoài ý muốn. Chính bản thân hắn làm sao mà quay về ăn nói với vợ chồng Tào Cấp cùng vợ chồng Đặng Tắc chứ?
- Chúng ta chỉ đi theo, không vạn bất đắc dĩ thì không được động thủ.
Điển Mãn lập tức nở nụ cười lớn:
- Đó là đương nhiên, ta cũng sợ. Ta là tam ca hắn, ta không sợ thì ai sợ!
Tào Bằng, Chu Thương cùng Hạ Hầu Lan đi theo Lôi Tự vào trong sảnh lớn trong hang đá.
- Đại soái, quan quân đã tới gần, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một tên tặc khấu hoảng hốt hỏi. Lôi Tự lặng lẽ một hồi:
- Chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây.
- Vậy còn huynh đệ bên ngoài thì làm sao bây giờ?
- Lúc này, đối với bọn họ… để cho bọn họ ngăn cản quan quân cũng tốt, sẽ cho chúng ta có một chút thời gian tranh thủ. Mau thu thập một chút, mang mấy đồ này theo, những thứ đồ nào giá trị mang đi… Lôi Phương! mang mấy cái y giáp kia tới. Chúng ta hãy thay y giáp của quan quân, thừa dịp loạn lạc trốn ra ngoài! Tất cả mọi người nhanh lên một chút, nếu bị người khác phát hiện, chúng ta muốn chạy cũng không dễ dàng!
Mấy tên tùy tùng lập tức phân công nhau hành động. Lôi Phương dẫn theo hai tên tặc khấu, mang từ trong góc phòng ra đại sảnh một cái rương. Mở ra thì bên trong có áo giáp của quân quan. Chắc là Lôi Tự đã chuẩn bị trước. Lôi Phương lấy ra một bộ đưa cho Lôi Tự. Lôi Tự cũng không khước từ, lập tức thay y giáp. Sau đó hắn lấy từ trong thạch tháp ra một cái hộp, dùng vải bố gói lại, làm thành cái túi đeo trên vai.
- Lôi Phương, đã chuẩn bị xong chưa?
- Đại soái, đều đã chuẩn bị xong!
- Chúng ta đi!
Lôi Tự hành động, tuyệt đối không dây dưa. Những tên tặc nhân thủ hạ, trong mắt hắn căn bản không đáng quan tâm. Đoàn người vội vã đi ra ngoài, Tào Bằng cùng Chu Thương, Hạ Hầu Lan liếc mắt một cái. Chu Thương và Hạ Hầu Lan không hẹn mà cùng gật đầu.
- Lôi Tự, ngươi thay trang phục khác, không phải là muốn lẩn vào trong quan quân đó chứ?
Chu Thương từ chỗ ẩn nấp hiện ra cản đường của Lôi Tự. Ban đầu Lôi Tự còn cả kinh, nhưng khi thấy rõ là Chu Thương thì trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn.
- Chu Thương! Hắn rống lên: Ta với ngươi xưa không oán, gần không cừu, vì sao hại ta?
Chu Thương cười ha hả:
- Lôi Tự, đại trượng phu sinh ra trên đời, xây dựng sự nghiệp bằng tay cầm đao, làm sao có thể cả đời theo giặc được.
- Ngươi có ý gì?
- Ta còn có ý gì? Chỉ thầm nghĩ là muốn mượn một thứ đồ của ngươi.
- Vật gì vậy?
Lôi Tự nhận rõ tình hình, cũng không muốn dây dưa lâu với Chu Thương. Chu Thương cười nói:
- Ta muốn mượn cái đầu ngươi, dâng cho công tử nhà ta.
Lôi Tự nghe được ngẩn ra. Nghe khẩu khí của Chu Thương, tựa như là quy phục một đại nhân vật! Nói không chừng là con cái của cao môn đại phiệt nào. Nhưng Lôi Tự cũng không để tâm đến những chuyện này, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Thương, dám coi thường ta? Đừng tưởng rằng Lôi Tự ta dễ dàng bị khi dễ.
- Có khi dễ hay không, đánh thì sẽ biết. Đem đầu ngươi nộp cho ta.
Chu Thương hét lên một tiếng, giẫm chân nhào đến. Lôi Tự lớn tiếng hét: "Giết hắn!"
Lôi Phương không nhiều lời, tung người bổ tới chém Chu Thương. Đúng lúc này từ trong chỗ tối hiện ra một bóng người, Hạ Hầu Lan vung thương trong tay, quay tròn, đâm về phía Lôi Phương. Lôi Phương không ngờ Chu Thương còn có người giúp đỡ. Bản lĩnh của Hồ Ban hắn cũng biết, nhưng không đủ, nên hắn không lưu ý là có người ngoài, vung đao bổ một cái.
- Lôi Phương!
Lôi Tự vôi vàng lên tiếng gọi, thế nhưng… Hắn hô lên đã chậm! Bản lĩnh của Hạ Hầu Lan bây giờ so với Chu Thương cũng chỉ kém một bậc mà thôi. Hơn nữa, thương của hắn dài, lực ra cũng mạnh. Cùng với đại đao trong tay Lôi Phương, giao nhau vang lên một tiếng thì đánh văng thanh đao của Lôi Phương sang một bên. Ngân thương ngừng một chút rồi đâm ra một nhát hung tàn. Lôi Phương không khỏi hoảng sợ, vội vã lùi về phía sau muốn né tránh.Đột nhiên cước bộ của Hạ Hầu Lan trở nên linh động, thình lình nhanh lên, đồng thời bước đến, vốn hai tay nắm chặt ngân thương, đột nhiên chuyển về một tay. Thân thể y lao về phía trước, một chân giẫm xuống đất, một chân đá lên khiến cho độ dài ngân thương cũng tăng lên. Nói thì chậm, nhưng tình hình rất nhanh. Lôi Phương muốn tránh cũng không kịp!
Chỉ nghe phù một tiếng, thanh đại thương xuyên qua ngực Lôi Phương. Hạ Hầu Lan không chút hoang mang, bước lướt tới, tay kia cầm cán thương. Hắn dùng hay tay vung thương, quăng xác của Lôi Phương sang bên. Cùng lúc này, Lôi Tự đột nhiên di chuyển. Hắn rút ra ngô câu, hai tay cầm kiếm, bước lên nửa bước với tốc độ rất bình thản.
- Trả mạng huynh đệ ta!
Lôi Tự vừa nói, thình lình ngô câu tung ra về phía Hạ Hầu Lan. Trong nháy mắt hắt xuất kiếm, ánh mắt chợt lóe lên, sát khí ớn lạnh từ phía sau cũng kéo theo…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 136: Mọi chuyện lộ rõ Ẩn tàng công và danh (2)
Chương 136: Mọi chuyện lộ rõ Ẩn tàng công và danh (2)