Tào Bằng chạy theo sau hắn nói:
-Vệ tiên sinh, ta có một câu nói tặng ngươi. "Tài vô phân đại tiểu, năng lợi quốc lợi dân, tiện thị tài" (tài năng không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần giúp ích cho nước cho dân thì đó mới là tài). Triệu Quát (1) tài hoa xuất chúng, có thể bình yên chiến tranh, làm cho quân tinh nhuệ của Triệu quốcphải chôn thây. Tỷ phu của ta tuy là tàn phế, nhưng chí không tàn. Chí ít đến bây giờ, tất cả những gì mà hắn làm cũng vì suy nghĩ cho bách tính ở Hải Tây, vì đất đai lãnh thổ Đại Hán, vì triều đình tôn nghiêm mà thôi. Làm nhục người thì có ngày người làm nhục ngươi. Ngày hôm nay ngươi ra khỏi cánh cổng này, ta còn muốn ngươi nhớ một điều: không kính trọng kẻ khác, cả đời cũng đừng nghĩ là nhận được người khác kính trọng.
-Tên tiểu tử thận là nói bậy.
Tào Bằng lập tức phản bác lại:
-Tỉnh oa bất khả dĩ ngữ vu hải giả, câu vu hư dã. Hạ trùng bất khả dĩ ngữ vu băng giả, câu vu thì dã. Khúc sĩ bất khả dĩ ngữ vu đạo giả, thúc vu giáo dã. (Con ếch ngồi đáy giếng chẳng thể nói đến biển cả vì nó bị hạn cuộc vào chỗ hẹp hòi. Loài trùng chỉ sống trong mùa hạ chẳng thể nói đến băng do bị thời gian hạn chế. Với kẻ hiểu biết lệch lạc, chẳng thể nói đến đạo vì hắn bị trói buộc bởi những giáo điều.)
Đây là một câu nói trong « Trang Tử- Thu Thủy". Bây giờ làm một vũ khí phản đòn lợi hại của Tào Bằng. Vệ Tinh đứng ngoài cửa, hai gò má co giật dữ dội, hung hăng nhún chân, phất tay áo rời đi.
-A Phúc, sao ngươi có thể vô lễ như vậy?
-Hắn vô lễ trước, làm sao có thể trách ta.
Tào Bằng nhìn Đặng Tắc, lớn tiếng phản bác. Bộ Chất nhìn Tào Bằng, trong mắt có chút kỳ dị.
-Thúc tôn, coi như hết. - Bộc Dương Khải đứng ra nói:
-Tử Kỳ tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi cao ngạo. Ban đầu thấy hắn, ta cũng đã biết hắn không muốn theo. Sở dĩ hắn đến đây thực ra cũng là nể mặt Tử Sơn mà thôi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, người hữu chí thì cần gì phải gò ép? Tử Sơn ngươi nếu như không muốn lưu lại, cũng có thể ra đi. Những gì mà Hữu Học nói vừa nãy tuy rằng vô lễ nhưng cũng không sai. Con người xem tài giỏi thế nào thì không cần xem tuổi tác, phải xem những chuyện hắn làm, chí ít là công việc hiện tại.
Bộ Chất lúc này cũng rất do dự. Hắn cùng Vệ Tinh có quan hệ tốt. Nhưng về phương diện khác, hắn có thể cảm nhận được tấm lòng thành của Đặng Tắc. Tào Bằng nói hoàn toàn trúng với tâm ý của hắn. Người luận về tài hoa cao thấp thì không chấp lớn bé, chỉ nhìn vào chuyện hắn làm. Tài hoa của Vệ Tinh không nghi ngờ gì. Nhưng nói thật, hắn có phần tâm cao khí ngạo, nói khó nghe một chút, chính là nhìn quá cao xa. Bộ Chât ngược lại thực sự muốn làm.
Hắn đang do dự thì thấy Tào Bằng lấy ra một quyển thẻ tre.
-Tỷ phu, chợ phía Bắc Hải Tây đã chỉnh đổn rồi. Đám gian thương trước đó hiện tại nằm trong một phần kế hoạch của ta. Nếu thành công, Hải Tây chắc chắn sẽ thay đổi.
Bộ Chất chợt nghe lời hào ngôn tráng ngữ của Tào Bằng, lập tức cảm thấy hứng thú.
******
Tháng mười năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo chỉ huy quân tiến công đại phá quân Viên Thuật. Các tướng của Viên Thuật như Kiều Đình, Lý Phong, Lương Cương, Nhạc Tựu đều bị trảm, chỉ còn Trương Huân may mắn thoát nguy, hộ tống Viên Thuật trốn về Duy Nam.
Trong một năm, Viên Thuật trước bại Lữ Bố, sau bại Tào Tháo, mất Hoài Bắc, từ đó về sau thất bại hoàn toàn, không thể phục hưng rầm rộ như trước kia. Cùng lúc đó, nhưng gia tộc vùng trung tâm Hoài Nam trung thành với Hán thất cũng dần dần bất hòa với Viên Thuật.
Trong chớp mắt đã mười tuần trăng trôi qua. Tính toán thời gian thì Đặng Tắc đến huyện Hải Tây đã hơn nửa tháng!
Trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Đặng Tắc làm rất nhiều chuyện tình. Trước tiên hắn diệt trừ một tên đầu sỏ Hải Tây là Trần Thăng, sau đó lại bình ổn giá cả ở Hải Tây. Có thể nói bước đầu hắn đã đứng vững ở Hải Tây. Người ở Hải Tây cũng cảm thấy vị Đặng huyện lệnh này dường như không có hứng thú với với những chuyện giết chóc. Sau khi triệu hồi một trăm tuần binh thì không có tin tức gì. Ngoại trừ bái kiến thái thú quận Quảng Lăng Trần Đăng, chỉnh đốn huyện nha, tu sửa tường thành Hải Tây. Nhiều năm trôi qua, tường thành Hải Tây sớm đã bị đổ nát, cũng đến lúc phải tu sửa.
Trước đây Đặng Tắc không có thực lực. Bây giờ hắn diệt trừ Trần Thăng, đem những tài sản của Trần Thăng nạp vào ngân khố. Gia sản của Trần Thăng thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Kiểm tra ban đầu, thì ngoài những nô bộc đầy tớ, hắn còn có thương phẩm hàng hóa từ trong kho ra ngoài đồng, cũng đến hàng nghìn vạn. Đây là còn chưa nói tới trước đó y đã mua vào mấy nghìn tạ lương thực. Tính toàn bộ đã là một đống tiền!
Ngay cả Tào Bằng cũng cảm thấy Trần Thăng thực sự là một cao thủ vơ vét. Mười năm gian ác, tài sản cả nghìn vạn. Chả trách hắn có thể xưng vương xưng bá ở Hải Tây, tài sản của cải gần như có thể sánh ngang với những nhà thế gia quyền thế. Khi Bộ Chí kiểm kê tài sản của Trần Thăng cũng không nhịn được mà cảm thán, tiền bạc nhiều như vậy có thể đủ cho Hải Tây trong ba năm không cần phải thu thuế.
Nhưng có điều tài sản nhiều như vậy thì huyện Hải Tây cũng không thể thu gom hết được. Khi kiểm kê tài sản của Trần Thăng, trừ những lương thực vật tư ra, ngoài ra tất cả mọi đồ vật quý giá đều được đem đến Quảng Lăng. Đây cũng là đề nghị của Tào Bằng với Đặng Tắc. Cái này gọi là cùng chung lợi ích!
Một người Đặng Tắc căn bản không thể ăn hết từng đó tiền bạc. Để cho người khác đố kỵ, chi bằng thẳng thắn một chút, giao hảo chia cho người khác. Trần thị ở Quảng Lăng nể mặt Đặng Tắc, cũng là nể mặt thể diện triều đình, nể mặt Tào Tháo. Vậy nên có qua có lại, Đặng Tắc cũng phải báo đáp một ít lợi ích. Có thể giành được sự ủng hộ của Trần thị ở Quảng Lăng còn quan trọng hơn mấy vạn quan tiền. Vậy nên Đặng Tắc cũng có ý tán thành.
Việc kiểm tra vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều là người kiểm tra đã được đổi thành Bộ Chất.
Vì Vệ Tinh không hề lưu lại nên những người giúp cho Đặng Tắc dường như vẫn như cũ. Đối mặt với gia sản khổng lồ của Trần Thăng cùng với chuyện lộn xộn ở huyện Hải Tây, chỉ nhờ vào một người Bộ Chất thì cũng như trứng chọi đá. Chính vì trong tình hình như vậy, với sự quen thuộc về Quảng Lăng, Bộ Chất tiến cử một người cho Đặng Tắc, tên là Đái Kiền, tự Mậu Tằng, là người Đan Dương. Người này vốn là trường lại của Hán thất, tính tình cẩn thận, làm việc tỉ mỉ. Theo ý kiến của Bộ Chất, nếu như có thể mời người này làm việc, nhất định có thể giúp đỡ Đặng Tắc quản lý Hải Tây.
Thực ra huyện Hải Tây cũng không phải là không có nhân tài. Ví dụ như Từ Tuyên làm cương kỷ ở Quảng Lăng là người sinh trưởng ở Hải Tây. Có điều, xuất thân của Từ Tuyên không tầm thường, không những là con nhà quan mà còn rất tiếng tăm. Có vẻ như trong tình hình hiện nay, Đặng Tắc cũng khó mời những nhân vật như vậy. Họ đều là những người có chút tài cán nhưng lại không thành công, có thể bổ nhiệm công việc. Nhưng những người như vậy nhất thiết phải suy tính một cách cẩn thận.
Nghĩ đến những tác phẩm thời hậu thế, những nhân vật chính thường tạo ra chấn động một thời, bốn phương rầm rộ kéo đến mà Tào Bằng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ..
Đái Kiền? Lại là một cái tên xa lạ. Nhưng nếu đã là người Bộ Chất đề cử, chắc chắn sẽ không quá kém.
Những năm cuối thời Đông Hán, có rất nhiều cách để mời nhân tài.Ví dụ như tuyển chọn hoặc tiến cử. Nhưng với Đặng Tắc mà nói, tuyển chọn cũng tốt mà tiến cử cũng được, miễn là hợp. Cũng như Tào Bằng thích nói với hắn:
-Với tình hình của chúng ta hiện tại, nếu đi tuyển chọn cũng sẽ không có người nào tự nguyện đến tự để cử. Muốn thu hút nhân tài, nhất định phải xuất phát từ thành ý của chúng ta. Giống như trước kia huynh đến nhà mời Bộc Dương Khải, bây giờ cũng có thể đến nhà mời Đái Kiền. Chỉ có như vậy thì mới thể hiện ý muốn cầu người tài của huynh, mới có thể khiến những nhân tài ở Quảng Lăng cảm động.
Đặng Tắc cảm thấy rằng ý kiến này của Tào Bằng rất đúng đắn, liền quyết định tự mình đi Hoài Lăng, mời Đái Kiền. Có điều trước khi xuất phát, Đặng Tắc còn muốn làm một chuyện.
Trước khi xuất phát một ngày, hắn cho triệu tập bốn người lý trưởng lại. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Đặng Tắc nhậm chức cho triệu kiến những quan viên của huyện Hải Tây. Lý trưởng là người dân bản xứ được tuyển vào trong huyện nha, giữ nhiệm vụ làm cầu nối giữa quan phủ và dân chúng, đốc thúc thuế khóa lao dịch, nghe phân công của huyện nha. Hiện bốn người lý trưởng đương nhiệm của huyện Hải Tây vẫn là những người mà huyện lệnh trước ủy nhiệm. Sau khi Hải Tây rơi vào hỗn loạn thì không ai quản lý họ nữa.
Theo lý thuyết thì bổng lộc của lý trường là do huyện lệnh cấp cho. Nhưng những năm gần đây, quan viên của Hải Tây thay đổi luân phiên nên cũng không có bổng lộc chính thức. Trong mấy năm Trần Thăng ở Hải Tây, các lý trường đã sớm bỏ bê trách nhiệm. Nếu như không phải do Đặng Tắc triệu kiến, bọn họ thậm chí cũng không nhớ mình là một lý trưởng.
Nhưng nghĩ đến thì đám lý trưởng này có phần sợ hãi. Vì sao chứ? Lý trưởng to thế nào cũng là cấp dưới của huyện nha. Tân huyện lệnh nhậm chức, lý trưởng phải đi trước ba dặm nghênh tiếp. Nhưng cho đến nay thì Đặng Tắc đã nhậm chức được hơn hai mươi ngày, nhưng đám lý trưởng đó không hề bước một bước đến nha môn.
Họ ít nhất cũng có hai tội. Một là bỏ bê nhiệm vụ, hai là thất lễ với thượng quan. Hai tội ấy cũng đủ khiến cho bốn vị lý trưởng lo sợ.
Không ngoài dự đoán, bốn vị lý trưởng bị Đặng Tắc mắng cho mất mặt. Có điều khi họ kinh hồn bạt vía chuẩn bị ra khỏi huyện nha thì lại bị Bộ Chất gọi lại.
-Bốn vị tôn ông, sở dĩ hôm nay Huyện lệnh nổi giận không phải vì các vị thất kính không ra nghênh tiếp, cũng càng không phải vì các vị chưa hề đến đây. Huyện lệnh tức giận các người vì thân là lại mục của triều đình nhưng lại không có hành lộng lời nói nào với triều đình, để tên cường đạo tùy ý làm loạn xưng bá ở Hải Tây, làm mất uy tín của triều đình. Những năm gần đây, sở dĩ Hải Tây xuất hiện tình trạng như vậy, bốn vị cũng phải có trách nhiệm. Huyện lệnh cũng hiểu rõ là các người có nỗi khổ tâm. Hôm nay gọi các ngươi lại, thứ nhất là trách mắng, nhưng một chuyện khác là muốn các người đến nhận ba năm lương bổng. Theo luật lệ triều đình, mỗi năm lương bổng mỗi người có bốn mươi thạch, ba năm nợ lại là một trăm hai mươi thạch. Ở đây có tổng cộng có mười miếng lệnh bài, các ngươi cầm lấy lệnh bài đi tìm Hồ Ban mà nhận lương. Còn thừa ra hai mươi thạch là tiền bồi thường cho bốn người các ngươi.
Bốn vị lý trưởng cảm thấy như tỉnh mộng! Ba năm lại có lương bổng? Bọn họ nhận lệnh bài, lảo đảo đi ra phía sau huyện nha, đứng trên đường cái nhìn nhau một hồi lâu, đột nhiên cất tiếng khóc lớn.
Ba năm qua, họ đã có rất nhiều uất ức. Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng cảm nhận được sự trở về của quan địa phương. Có lẽ từ giờ trở đi, Hải Tây sẽ thay đổi! Bốn vị lý trưởng bị Đặng Tắc trách mắng nhưng đồng thời lại được nhận ba năm lương bổng.
Huyện nha vừa mới sửa chữa. Trong mắt người Hải Tây bỗng nhiên lại có vẻ uy nghiêm đã bị mất đi nhiều năm.
________________________
Chú thích dịch giả:
(1) Triệu Quát là con trai của Triệu Xa – một danh tướng thời Chiến Quốc – thời trai trẻ từng đọc rất nhiều binh thư. Là một người khá thông minh, thích nói về quân sự, người khác không nói lại được, cha anh là Triệu Xa đôi khi cũng không tranh luận nổi với anh. Do đó, anh tỏ ra kiêu ngạo, tự cho mình là giỏi nhất thiên hạ.
Tuy nhiên, Triệu Xa lại rất lo lắng cho con mình, ông cho rằng Triệu Quát chẳng qua chỉ "nói phét". Ông còn nói: "Sau này nước Triệu không nên dùng nó, kẻo nó sẽ làm cho quân Triệu đại bại".
Quả thật, khi quân Tần sang xâm lược, vua Triệu quyết định cử Triệu Quát thay thế Liêm Pha. Lạn Tương Như đang bệnh cũng phản đối: "Triệu Quát chẳng qua chỉ là đọc được một số sách binh thư của cha mình, căn bản không biết vận dụng thế nào, không thể cử hắn làm tướng được". Mẹ của Triệu Quát cũng đến gặp vua Triệu nói rằng con mình không thể làm đại tướng.
Nhưng vua Triệu không nghe, vẫn cử Triệu Quát ra tiền tuyến nghênh địch, hậu quả là 40 vạn quân Triệu chỉ trong chốc lát đã bị tiêu diệt hoàn toàn, bản thân Triệu Quát cũng tử trận thê thảm.
-Vương tiên sinh, Đặng huyện lệnh trở về, đến bây giờ vẫn không chịu triệu kiến chúng ta. Cuối cùng thì nên tính toán thế nào hả!
Các thương nhân lại một lần nữa cảm nhận được áp lực vô hình từ phía huyện nha. Hành động Đặng Tắc triệu kiến các lý trưởng để lộ cho mọi người một tin: từ giờ trở đi, huyện Hải Tây đặt trong sự cai quản của huyện nha. Toàn bộ mọi công việc hành chính đều do huyện nha quyết định.
Vậy Đặng Tắc sẽ đối phó với những người thương nhân trước kia đối đầu với hắn thế nào? Tấm gương Trần Thăng vẫn còn rành rành đó. Hơn mười cái đầu vẫn còn treo lại đình lầu huyện nha. Một ngày Đặng Tắc không tỏ rõ thái độ, các thương nhân ở Hải Tây có một ngày bất an. Bọn họ bắt buộc phải thay phiên nhau đến nhà Vương Thành. Lúc này bọn họ có phần hoảng sợ.
-Đặng huyện lệnh vừa đi.
-Hả?
-Hôm qua ngài vừa dẫn người đi Hoài Lăng. Hôm nay không có trong huyện nha.
Vương Thành cũng bất đắc dĩ cười khổ với mọi người, nói:
-Thực không giấu diếm, sau tối dự tiệc rượu tại huyện nha, ta cũng chưa gặp lại Đặng huyện lệnh. Tất cả công vụ của huyện nha đều do hai người huyện thừa và chủ bộ phụ trách. Bộc Dương đại nhân bận việc phải xử lý công văn công vụ. Chủ bộ tiên sinh chủ yếu lo kiểm kê tài sản của Trần Thăng. Vì thế cũng khó rõ được ý kiến của Đặng huyện lệnh.
-Vậy Tào công tử đâu?
Bố Trang không nhịn được, mở miệng hỏi. Hắn mấy ngày nay quả thực hao tốn không ít tâm tư, nghe ngóng được rất nhiều việc. Hắn hỏi:
-Ta nghe nói, Đặng huyện lệnh đối với người em vợ có thể nói là nói gì nghe nấy. Tuy rằng hắn chỉ là binh tào, nhưng nếu bàn về vị trí, lại trên cả hai vị huyện thừa và huyện úy. Vương tiên sinh, chúng ta viếng thăm Tào công tử, thỉnh hắn đi uống rượu?
-Đúng vậy, đúng vậy!
Nếu không gặp được Đặng Tắc, cũng có thể tạo quan hệ với Tào công tử.
-Mời Tào công tử đến Hà Hoa phường. xem tại TruyenFull.vn
-Hứ, bây giờ đang là mùa đông, không có bông hoa sen nào, ngươi mời Tào công tử đi uống gió lạnh à? Nên đến Cửu Phẩm Thang Trì của tại hạ.
-Ngươi chớ nói bậy, bể cửu phẩm Thang Trì của ngươi làm sao có thể so với Hà Hoa phường của ta?Cô nương ở Hà Hoa phường, mỗi người đều như nước trong veo, là quốc sắc thiên hương. Cửu Phẩm Thang Trì làm sao có thể mời Tào Công tử đại giá quang lâm?
Thoạt nhìn, Hà Hoa phường và Cửu Phẩm Thang trì đều là các thanh lâu. Vương Thành dở khóc dở cười đứng dậy quát ngưng lại.
- Mọi người! Mọi người nghe ta nói một lời. Chuyện mời Tào công tử, ta còn chưa biết có thể giúp được hay không. Nhưng mà Tào công tử là người thanh lịch tao nhã, năm đó được thượng thư Tương Dương ở Lộc Môn Sơn xem trọng, suýt nữa trở thành đệ tử Lộc Môn Sơn. Các người nói những phường thanh lâu như thế thật không lịch sự thỏa đáng.
Còn nữa, Tào công tử năm nay mới mười bốn, chưa hề nghe nói hắn thích những chuyện đó. Nhưng trái lại, ta nghe được một tin đồn. Cha của Tào công tử cũng chính là nhạc phụ của Đặng huyện lệnh, là Ẩn Mặc Cự Tử. Ta nghĩ, đi thỉnh Tào Công tử đến các phường kia, chi bằng tìm một món đồ thật tinh xảo tặng Tào công tử thì còn có thể rất hữu dụng.
-Ách
Trong phòng có tiếng thở nhẹ.
-Thì ra phụ thân của Tào công tử chính là Ẩn Mặc Cự Tử!
-Vương tiên sinh không hổ danh là Vương tiên sinh, quả nhiên lợi hại.
Ông chủ Hoàng của Kim thị vỗ tay tán thưởng, cười với Vương Thành:
-Nói ra cũng khéo, nhà ta có đồ vật, không chừng Tào công tử sẽ thích.
-Chỉ nhà ngươi có báu vật, nhà của ta lại không có à?
- Hoàng chưởng quỹ nói vậy là thế nào? Vương tiên sinh suy nghĩ vì mọi người, tại sao ngươi lại định độc chiếm một mình?
Một đám người giận dữ chỉ vào ông chủ Hoàng mắng như tát nước khiến cho ông chủ Hoàng ngượng cả người. Trong mắt Vương Thành loe lên một tia sáng. Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, hắn nháy mắt, nhẹ giọng nói:
-Nhưng không biết trong nhà mọi người có bảo vật gì?
********
Một đêm gió đông, nhiệt độ lại giảm xuống hơn nữa. Tào Bằng dậy sớm, đi ra khỏi phòng ngủ, vươn người thư giãn. Vương Mãi cùng Đặng Phạm đã ngủ dậy, đang luyện tập thương pháptrên bãi đất trông cạnh khóa viện.
Hai cây gậy gỗ, dưới động tác của hai người xuất hiện những rung động hòa với động tác của họ. Đứng một bên nhìn, Tào Bằng có thể cảm thấy khí huyết trong cơ thể hai người làm chấn động xung quanh. Hắn thầm gật đầu. Xem ra đầu hổ ca và Đại Hùng sắp đột phá rồi!
Vương Mãi sắp đạt đến trình độ dịch cân, còn Đặng Phạm cũng đạt đến đỉnh của dịch cốt. Trong khoảng thời gian dài, họ sắp trở thành hai cao thủ dịch cân.
-A Phúc, chúng ta đấu một chút.
Khi Tào Bằng nhìn hai người Vương Mãi luyện công, Điển Mãn cùng Hứa Nghi nhễ nhại mồ hôi cao hứng chạy đến.
-Đúng vậy. Từ khi rời Hứa đô, chúng ta chưa đọ sức lần nào.
Vẻ mặt Hứa Nghi có vẻ hưng phấn, cười ha hả nói với Tào Bằng. Hai người đã đạt đến trình độ dịch cân. Tuy nói sức lực cùng kinh nghiệm chưa thể so sánh với Chu Thương và Hạ Hầu Lan, nhưng so với lúc còn ở Hứa đô thì đã khác biệt một trời một vực.
Quả đúng là con nhà mãnh tướng, có gien trong người, không giống người thường. Vương Mãi tuy rằng có thời gian theo Tào Bằng luyện công lâu nhất, nhưng đến bây giờ còn chưa đột phá khỏi giai đoạn dịch cốt. Nhưng ngược lại, Điển Mãn và Hứa Nghi đã sớm thành công.
Tào Bằng cởi áo bào trên người. Đang chuẩn bị cùng Hứa Nghi đấu một phen thì hắn thấy Hồ Ban vội vã chạy tới.
-Công tử, Vương Thành cầu kiến!
Tào Bằng ngẩn người:
-Vương Thành? Không phải hôm qua hắn đã tới đây, bây giờ sao lại tới nữa? Ngươi cứ nói huyện lệnh chưa trở về, có chuyện gì thì trao đổi với huyện lệnh là được.
Hồ Ban vội vàng lắc đầu:
-Công tử, Vương Thành nói với ta là tìm người.
-Tìm ta?
Tào Bằng sửng sốt một chút rồi thoáng nở nụ cười!
-Thế nào, cuối cùng bọn họ cũng nhớ tới ta à?
-Ách
Hồ Ban không biết nên trả lời câu hỏi này của Tào Bằng thế nào. Cũng may là Tào Bằng cũng không nói tiếp, đột nhiên chuyển đề tài:
-Hồ Ban, ngươi nói với Vương Thành. Mục đích hắn đến là gì ta dĩ nhiên hiểu rõ. Ngươi bảo hắn về nói với họ, tối nay ta bày tiệc rượu tại Phi Dương các ở chợ Bắc. Bất cứ người nào cũng phải tới Còn có một câu, ngươi nói với hắn là ta không nói cho Đặng huyệnh lệnh biết đâu.
-Dạ!
Hồ Ban khom người, chợt nói:
-Vậy lễ vật của Vương Thành….
-Bọn họ muốn tặng thì giữ lại.
-Tiểu nhân hiểu rõ.
Hồ Ban nghe đươc, nở nụ cười, xoay người bỏ đi. Tào Bằng lại xoay người đi tới giữa sân, cười nói với Hứa Nghi:
-Nhị ca, chúng ta bắt đầu đi!
***********
-Tử Sơn, ngươi nói Hữu Học đi như vậy thì sẽ có tác dụng?
Trong nha đường, Bộc Dương Khải chau mày, hình như lo lắng không yên nhìn Bộ Chất.
Trong mắt hắn có một chút không vừa lòng, lại có một chút lo lắng. Bộ Chất uống một ngụm nước, lắc đầu:
-Việc này đúng là như vậy. Chợt nghe thì có vẻ rất hoang đường, nhưng ngẫm lại thì hình như cũng rất có lý. Ta không lo lắng việc này có hiệu quả hay không, chỉ lo việc này có tiến triển không. Nếu như có thể tiến triển, nói không chừng có thể phát huy tác dụng. Nhưng vấn đề quan trọng là những tên thương nhân ngu ngốc kia giải quyết thế nào? Hữu Học vẫn còn nhỏ tuổi, có thể trấn áp những người đó không, đây đúng là một vấn đề lớn!
Bộc Dương Khải đứng dậy đi ra trước nhà. Hắn đứng ở cửa hiên, chắp tay nhìn ánh tà dương, chìm vào trầm tư.
Nơi chợ Bắc đèn hoa rực rỡ, trải qua những ngày tiêu điều hiu quạnh lại có thể khôi phục sức sống như ngày xưa. Phi Dương các là sản nghiệp của Trần Thăng trước kia, bây giờ thuộc quyền của quan phủ. Qua vài ngày chấn chỉnh, Phi Dương các lại được khai trương. Có điều, so với một Phi Dương các lộn xộn trước kia, Phi Dương các mới khai trương có sự khác biệt rõ rệt. Đầu tiên, sau khi sửa đổi bên trong đã rộng rãi hơn rất nhiều và còn rất yên tĩnh. Thức ăn được bày biện có trật tự, ngoài ra còn có một tấm bình phong mộc mạc ngăn ở giữa. Cho nên nếu như có người nói chuyện ầm ĩ cũng sẽ không ảnh hưởng đến thực khách.
Có thể nói là sự sắp xếp của Phi Dương các mới càng thêm hợp lý. Bây giờ nó không phải là một tửu lâu như trước kia mà người bình thường nào cũng có thể vào. Nó đã trở thành một chỗ thanh cao trang nhã.
Tất cả bồi bàn đều có một trang phục giống nhau, thể hiện một quy tắc nghiêm ngặt.
Đi vào Phi Dương các, đập vào mắt không phải là tiếng om sòm ầm ĩ, mà là một vẻ lịch sự tao nhã. Ở giữa hồ có một cái đình nghỉ mát, có các vũ nữ hát diễn, khiến cho những khách nhân có thể cảm thấy một bầu không khí nho nhã. Tổng thể mà nói, Phi Dương khác không sửa đổi gì nhiều nhưng so với trước đây thì hoàn toàn khác biệt. Ông chủ Hoàng của Kim thị không khỏi thốt lên:
-Mã công, đây mới là chỗ ta cần nên tới.
Ông chủ Mã cũng liên tục gật đầu:
-Chỗ này của Trần Thăng trước kia thực ra chỉ là một chỗ cho đám người thô tục. Bây giờ Phi Dương các có được nhân tài của Hải Tây giúp sức đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng ta đoán chừng là ăn uống chỗ này cũng tiêu tốn không ít tiền bạc.
Hắn nhìn về phía tên bồi bàn dẫn đường, thì đích thị là tên nô tài trong nhà Trần Thăng trước đây. Tên bồi bàn vội đáp:
- Bẩm Mã lão gia, Đặng huyện lệnh có lệnh, Phi Dương các không mở ra cho người ngoài, chỉ có hội viên bản địa mới có thể vào.
-Hội viên?
Đây là một thuật ngữ hoàn toàn mới. Tên bồi bàn nói:
-Đúng là vậy.
-Làm sao thành hội viên được? Cần bao nhiêu tiền? - Ông chủ Hoàng có phần chướng mắt, đi lên trước ông chủ Mã mà hỏi.
-Hội viên không phải là trả tiền mới được.
Đầu tiên, để trở thành hội viên, nhất định phải có thân phận và địa vị, nhất định phải qua trình báo của lý trưởng. Sau đó quan phủ phê duyệt thì mới có tư cách.
-A, như thế thật phiền phức.
Ông chủ Mã lắc đầu, tỏ vẻ chẳng thèm:
-Ai mà muốn rườm rà như thế.
-Đây là thân phận! - Tên bồi bàn giải thích. Tượng trưng cho thân phận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 151: Ai tán thành, ai phản đối
Chương 151: Ai tán thành, ai phản đối