"Tả tướng quân là ai?"
Bộ Chất nhìn Tào Bằng với ánh mắt kỳ lạ.
Tào Bằng đột nhiên hiểu ra, bỗng trợn trừng mắt, "Chẳng lẽ là Lã Ôn Hầu?"
"Đúng vậy!"
Cuối tháng tám, đầu tháng chín Lã Bố phụng theo chiếu lệnh thiên tử tới Hứa Đô trợ giúp Tào Tháo, chinh phạt Viên Thuật.
Loáng một cái, hai tháng đã trôi đi.
Viên Thuật đã bại trận, trốn khỏi Hoài Nam, thất bại hoàn toàn. Tính thời gian, Lã Bố quả thực đã trở về Hạ Bi rồi…..
Tuy nhiên! Cái đó có quan hệ gì với ta?
Bộ Chất thở dài, giải thích: "Ôn Hầu nhận chức Từ Châu mục, tuy không phải do triều đình bổ nhiệm, nhưng trên thực tế lại cai quản Hạ Bì và Quảng Lăng.
Lần này hắn giành thắng lợi trở về, chiếu theo quy định, quan viên các nơi phải tới Hạ Bi chúc mừng.
Ta vừa rồi đang bàn bạc với Bộc Dương tiên sinh chuyện này xem có nên đi tới Hạ Bi một chuyến. Nếu như đi thì lẽ ra Đặng huyện lệnh đích thân tới đó. Nhưng lúc này Đặng huyện lệnh lại không có ở đây, nếu chờ ngài trở về rồi mới đi, e rằng sẽ bỏ lỡ thời gian, đến lúc đó ngược lại sẽ bị trách cứ. Mà nếu không đi…. Ngươi cũng biết, tên Lã Bố có tính khí hung bạo, khó mà biết suy nghĩ. Nhỡ may đắc tội với hắn, có lẽ không có lợi gì cho Đặng huyện lệnh."
"Vậy đi thôi!"
Tào Bằng ngờ vực nhìn hai người, không rõ ở đây có điều gì khó xử.
Bộc Dương Khải nói: "Vấn đề ở chỗ! Ai đi? Ta và Tử Sơn đều là thuộc quan của Đặng huyện lệnh, nếu đi thì thân phận không đủ, khó tránh khỏi bị lép vế. Cho nên người đi Hạ Bi, nếu không phải là Đặng huyện lệnh... thì nhất định phải là người có thể đại diện cho Đặng huyện lệnh, hữu học hiểu chứ?"
Tào Bằng nghe thấy, không khỏi sững người.
"Bộc Dương tiên sinh, ý của người là muốn ta đi gặp Lã Bố?"
Lã Bố, chính là nhân vật được tranh luận nhiều nhất.
Nói tóm lại đời sau đánh giá Lã Bố xấu nhiều hơn là tốt. Bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa càng khiến cho Lã Bố được gọi với cái tên gia nô ba họ. Nhưng những năm cuối Đông Hán, Tào Bằng phát hiện người ta đánh giá Lã Bố không cao nhưng cũng không quá ác cảm.
Chỉ nói là hổ lang hung bạo không dễ tin cậy
Còn cái cách nói gia nô ba họ... Ít nhất hiện giờ Tào Bằng chưa hề nghe thấy. Hắn chỉ nghe thấy mọi người gọi Hao hổ! Hoặc nói y là tên tướng hung ác tàn bạo.
Cách gọi là Xích Thố trong đám ngựa, Lã Bố giữa mọi người, theo phương diện nào đó lại bày tỏ sự khen ngợi đối với Lã Bố. Người thay đổi thất thường và hung bạo tàn ác này lại có thể độc trấn một phương, thậm chí gây họa lớn cho Tào Tháo. Trên một mức độ nào đó, dường như cũng chứng tỏ được năng lực của Lã Bố. Trước khi Tào Bằng tái sinh đã từng nghe thấy cách nói rằng: Lã Bố cũng là người xuyên việt. Hắn ích kỷ, hắn lật lọng! Hắn háo sắc, nhưng lại vô cùng dịu dàng với phụ nữ, là hình tượng người đàn ông tốt tuyệt thế của đời sau. Sự coi trọng gia đình của hắn không phải là điều mà người ở thời đại này có được.
Cuộc chiến ở Hạ Bì, Trần Cung đề nghị Lã Bố chia binh phòng ngự. Nhưng vì người trong nhà khuyên bảo, khiến cho Lã Bố không thể rời Hạ Bì, cuối cùng bị chết thảm. Hắn là người chồng tốt! Cũng là người cha tốt. Viên Thuật bức hắn đưa con gái tới Thọ Xuân thành thân! Lã Bố cõng con gái xung phong liều chết trong loạn quân! Cho dù chiến đấu đến kiệt sức, cũng không chịu bỏ con gái, dẫn con gái quay về thành Hạ Bì.
So với những người động một tý là bỏ vợ bỏ con, Lã Bố có thể nói là càng được các nữ sinh yêu quý.
Đời sau khi nói đến chuyện Lã Bố không bỏ không rời người thân, khó tránh khỏi sẽ đề cập tới chuyện Lưu Bị bốn lần bỏ lại vợ con, một mình chạy trốn. Trong đó! Có hai lần là do Lã Bố gây nên. Nhưng Lã Bố đối với gia quyến của Lưu Bị được cho là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Còn sau khi Lã Bố bị bắt, Tào Tháo hy vọng thu giữ Lã Bố lại! Nhưng vì một câu nói của Lưu Bị mà đã mất cả tính mạng. Sau đó, gia quyến của Lã Bố hình như cũng bị đám Tào Tháo và Lưu Bị chia cắt. Trong đó nổi tiếng nhất chính là câu chuyện Quan Vũ và Điêu Thuyền...
Điêu Thuyền, tương tự cũng là nhân vật được rất nhiều người vô cùng yêu quý. Mỹ nữ anh hùng...... Quan Vũ kính trọng Điêu Thuyền, Điêu Thuyền ái mộ Quan Vũ! Anh hùng xứng giai nhân, có vẻ là một kết cục hoàn mỹ nhất.
Thế nhưng Tào Bằng hình như không tán thành kết cục này.
Bộc Dương Khải bảo hắn mang theo lễ vật tới Hạ Bì thăm hỏi Lã Bố! Tào Bằng vừa sợ vừa vui mừng. Mừng là vì, hắn có thể tận mắt gặp nhân vật trong truyền thuyết này; Kinh sợ là vì, loại người như Lã Bố e rằng cũng không dễ đối phó. Nhưng dù hắn muốn hay không thì việc tới Hạ Bì là chuyện phải làm. Chớ bàn về công hay tư, Tào Bằng cũng chưa phải lấy cớ. Lã Bố được phong làm tả tướng quân, tạm trông coi Từ Châu. Tuy nói việc tạm trông coi Từ Châu này có chút danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng dù thế nào, hắn trước sau đều nắm giữ Từ Châu. Hải Tây nằm dưới quyền quản lý của Quảng Lăng; Quảng Lăng lại thuộc quyền của Từ Châu, giờ thượng quan chiến thắng khải hoàn thì các quận huyện bên dưới tất phải theo lễ tới chúc mừng. Đây là chuyện không ai có thể từ chối.
Như Bộc Dương Khải đã nói, Đặng Tắc không có ở đây! Xét về lý thì Tào Bằng nên đại diện. Cái tư cách này, Bộc Dương Khải cùng Bộ Chất đều không có. Tào Bằng không có cách nào chối từ vì thế đành đồng ý chuyện này.... Có điều trước khi đi, Tào Bằng còn có một số việc phải làm.
Trước tiên, hắn yêu cầu Bộ Chất mau chóng bán sản nghiệp của Trần Thăng, sau khi đổi lấy đủ tiền và lương thực, phải tăng tốc độ sửa chữa huyện thành Hải Tây. Bức tường thành đổ nát kia quả thực cần tu sửa cẩn thận một chút. Hơn nữa vũ khí tương ứng cũng cần được trang bị đầy đủ. Dù sao đã rất lâu rồi huyện Hải Tây không có người quản lý, vũ khí trong kho phủ đã cùn từ lâu. Điều nực cười là, cha của Tào Bằng cai quản Chư Dã giám, phụ trách binh khí trong thiên hạ. Thế nhưng khi Tào Bằng cần thì lại gặp phải rất nhiều khó khăn. Vũ khí phải chuẩn bị lén lút, không được lộ liễu, càng không được để người khác biết. Nếu không rất dễ rút dây động rừng.
Tiếp theo! Tào Bằng lại tới thăm Cửu đại hành hội của Hoàng Chỉnh. Hắn dặn dò hết lần này đến lần khác, sửa chữa chợ Bắc là chuyện vô cùng cấp bách, không thể trì hoãn được, chỉ là mau chóng bố trí hoàn chỉnh lực lượng cho Tào duyện thự. Lực lượng này! Tào Bằng quyết định lấy từ Cửu đại hành, mỗi nhóm lấy mười người. Mà mười người này một khi ra nhập Tào duyện thự sẽ không còn mối liên hệ nào với Cửu đại hành nữa.
Đối với yêu cầu này, Hoàng Chỉnh đã hiểu hết, hơn nữa còn đồng ý trong vòng ba ngày sẽ giải quyết xong các vấn đề của Tào duyện thự.
Tào Bằng đã xây dựng cho họ một kế hoạch hay, hiện giờ họ có qua có lại, dành sự ủng hộ cho Tào Bằng.
Giải quyết xong hai chuyện này, Tào Bằng lại đi tới điền trang của Trần Thăng.
Nhìn toàn diện, điền trang của Trần Thăng khá bình yên. Mấy ngàn hộ nông dân cũng không có ý chống cự quá mạnh mẽ. Hiện giờ tháng cô nguyệt đã sắp đến, chắc chắn không thể cày cấy. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy cũng không thể để bọn họ nhàn rỗi. Nhàn rỗi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ! Nhàn rỗi sẽ sinh ra nhiễu loạn. Đêm đó Tào Bằng vội vàng cho ngựa chạy về huyện nha, sau khi bàn bạc cùng Bộ Chất một lúc, quyết định đưa hàng ngàn hộ nông dân này vào công trình sửa chữa tường thành. Có hàng nghìn người tới đây làm cũng sẽ không tăng thêm phiền toái cho Hải Tây, mà cũng khiến những người này bận rộn lên.
Đồng thời, từ chuyện sửa chữa tường thành cũng là thời cơ thể hiện thực lực và uy tín của huyện nha đối với dân chúng Hải Tây.
Đợi lúc tất cả được sắp xếp ổn thỏa là đã quá nửa đêm. Tào Bằng nằm trên giường, trằn trọc không thể ngủ được.
Ngày mai sẽ phải khởi hành tới Hạ Bì bái kiến Lã Bố............... Chà, một huyện lệnh nhỏ bé, e rằng cũng chưa chắc có cơ hội được gặp Lã Bố. Đoán chừng sẽ đặt lễ vật ở đó, lưu lại danh thiếp, chứng tỏ huyện Hải Tây đã có người tới, cũng coi như xong việc. Tuy nhiên Tào Bằng lại cảm thấy có chút không cam tâm, hắn hy vọng có thể nhân cơ hội này để gặp Lã Bố. Bởi vì hắn biết, Lã Bố là người rất hiếm được gặp...
Ấy, đúng là mâu thuẫn, thật đau đầu!
Tào Bằng trở mình, nhắm mắt lại, bất giác chìm trong giấc chiêm bao. Trong lúc ngủ mơ, hắn mơ thấy mình cưỡi Chiếu Dạ Bạch rong ruổi trên bình nguyên. Chiếu Dạ Bạch phi nhanh như bay! Hắn đã cảm nhận được sự sảng khoái khi ấy. Đột nhiên, phía trước có một đám lửa lao về phía hắn. Người trên ngựa đó mặc chiến bào bách hoa, tay cầm phương thiên họa kích, Uy phong lẫm uliệt, đằng đằng sát khí, chặn đường của Tào Bằng dễ như trở bàn tay.
"Xin hỏi, có phải Ôn Hầu Lã Bố?" Đại tướng ngồi trên ngựa cười ha ha. Nói ra thì thật lạ, đối phương rõ ràng cách hắn không xa nhưng lại không nhìn thấy rõ diện mạo. Đang lúc Tào Bằng nghi hoặc, viên đại tướng kia bỗng nhiên phóng ngựa vọt tới, phương thiên họa kích trong tay không biết tại sao lại biến thành Thanh Long yển nguyệt đao.
Một khuôn mặt đỏ bừng! Mắt phượng, mày ngài, dưới cằm là một bộ râu đẹp.
"Tào tặc, dừng lại......... Quan Vũ ở đây!"
Nói thì chậm nhưng khi đó Quan Vũ vung đao chém về phía Tào Bằng nhanh như cắt.
Cũng không biết tại sao, khoảnh khắc Thanh Long Yển Nguyệt Đao chém về phía mình, cơ thể Tào Bằng dường như không thể động đậy, trơ mắt nhìn chiếc đao sắt sáng loáng đó càng ngày càng lại gần!
"A!"
Tào Bằng kêu to một tiếng, lật người ngồi dậy. Trong phòng, dưới ánh nến, ánh sáng lờ mờ. Than trong chậu vẫn cháy, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán hắn. Quần áo ướt đẫm mồ hôi...... Tào Bằng chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lảo đảo bước xuống khỏi giường, bưng một bát nước sôi uống ừng ựng hết một bát to.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 156: Hạ Bì
Chương 156: Hạ Bì