-Đã như vậy, chúng ta cùng đến đó đi.
Tào bằng cười nói, rồi nói với Trần Quần:
-Huynh trưởng, đến Quảng Lăng chậm một hai ngày Thái thú chắc sẽ không trách phạt chứ?!
-Sao có thể trách phạt được? Cứ đi đi, đừng ngại.
-Vượng Thai!
Tào Bằng quay qua Hạ Hầu Lan, hô:
-Hạ Hầu, chúng ta thay đổi tuyến đường, đến Hu Thai…
Khoan đã…
Hai chữ "Hu Thai" vừa rời khỏi miệng, Tào Bằng chợt giật mình.
Hắn chợt quay đầu, nhìn Bộ Chất hỏi:
-Tử Sơn tiên sinh, ta hỏi thăm một chuyện này. Ngươi có biết Vượng Thai có Vân Sơn Mễ Hành không?
Bộ Chất ngỡ ngàng lắc đầu:
-Vân Sơn Mễ Hành? Ta không biết! Ta cũng không rành Hu Thai lắm. Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?
Tào Bằng lặng lẽ không trả lời.
Khi còn ở Trần Lưu, Tào Bằng đã phá hủy sào huyệt của Lôi Tự.
Từ sào huyệt của Lôi Tự, hắn chiếm được một cẩm nang, bên trong đó ngoài mã đề kim ra còn có một cuộn giấy. Trong bạch quên này có nhắc tới một người tên là Thành, còn nói tới Hu Thai và cái tên Vân Sơn Mễ Hành…
Lúc ở Hải Tây, Tào Bằng từng cho rằng Thành kia chính là Vương Thành.
Nhưng Vương Thành chính là Tiết Châu, vì vậy suy đoán này không thể đúng được. Theo tập quán trao đổi thư từ của thời đại này, nếu như Vương Thành chính là người viết cuộn giấy ấy, thì lạc khoản (chữ ký) của y không phải là Thành, mà hẳn là Châu. Bởi vì Tiết Châu với Lôi Tự không phải không quen nhau, cho nên y không thể nào lại sử dụng tên giả khi trao đổi thư với bọn họ. Trừ phi Tiết Châu không chào đón Lôi Tự, thậm chí là đề phòng gã.
Chuyện này không phù hợp với tập tục!
Hơn nữa, Vương Thành luôn ở Hải Tây.
Hải Tây chính là tỉnh Giang Tô hiện giờ, còn Vân cảng chính là huyện Hoài Nam.
Nó nằm ở cửa biển phía bắc của Hoài Thủy, nằm ở khi Hoài Bắc. Hu Thai ở hạ du của Hoài Thủy, nằm ở phía nam. Tuy cách nhau không xa lắm, nhưng còn có quận Quảng Lăng, là một quận của bang quốc ở giữa. Tiết Châu tại sao lại xuất hiện ở phía nam được? Y không phải là thương nhân, cũng không có tài năng thiên phú của một thương nhân. Xét những gì Tiết Châu làm ở Hải Tây thì Tào Bằng cũng có thể suy luận được đôi điều. Nếu đổi lại là Trần Thăng, hắn ít ra còn tin tưởng nhưng nếu là Tiết Châu thì… Tào Bằng ngàn vạn lần không tin y sẽ ở Hu Thai lo chuyện buôn bán.
Như vậy, Tiết Châu không phải là người tên Thành được nhắc đến bên trong cuộn giấy, vậy thì Thành là ai?
Sau khi Hải Tây được yên ổn, vấn đề này bắt đầu làm Tào Bằng nhức đầu.
Có điều, Tào Bằng cho rằng Thành không có quan hệ quá nhiều tới hắn, nên cũng không nghĩ nhiều.
Hôm nay, khi Bộ Chất nói muốn đến Hu Thai, cái tên Vân Sơn Mễ Hành chợt hiện lên trong đầu hắn.
Vậy thì tại sao không đi xem thử xem?
-Huynh trưởng, chúng ta đi đường vòng được không?
Tào Bằng cười ha ha, hỏi.
Người được Tào Bằng gọi là huynh trưởng cũng chỉ có Trần Quần.
Trong đoàn người này, ngay cả Hạ Hầu Lan và Hác Chiêu, Tào Bằng đều luôn gọi thẳng tên. Bộ Chất thì được hắn gọi thêm hai chữ "tiên sinh" sau tên, tỏ lòng tôn kính với y. Còn Vương Mãi, Tào Bằng xưng hô càng thêm thân mật hơn, đều luôn gọi tên tục của gã.
Trần Quần cười nói:
-Ta cũng nghe tên Hu Thai từ lâu rồi. Ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội được đến nơi này.
Nghe đồn phong cảnh ở Phá Phủ đường đẹp tuyệt trần. A Phúc, chúng ta cứ ở lại nơi này nghỉ một, hai ngày đi. Còn có thể chơi thuyền ở Phá Phủ đường nữa, ngươi thấy thế nào?
Phá Phủ đường là một quần hồ cạn nước ở hạ du Hoài Thủy.
Thời xưa, Phá Phủ đường vốn có tên là Phú Lăng Triều. Nghìn năm sau nữa, nơi này sẽ đổi tên là hồ Hồng Trạch…
Tào Bằng thật ra không hiểu rõ về lai lịch của Phá Phủ đường, dĩ nhiên cũng biết được nơi này về sau chính là hồ Hồng Trạch. Thật ra, kiến thức địa lý của hắn cũng không tốt lắm. Kiếp trước, tuy hắn đã từng nghe đến cái tên hồ Hồng Trạch nhưng nơi này ở đâu hắn vốn không biết.
Chính vì thế, hắn không có chút phản ứng nào.
Bản tính văn nhân tao khách của Trần Quần thật ra cũng dễ hiểu.
Mặc dù đang ở thời chiến loạn, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của các văn nhân tao khách. Thậm chí chính vì chiến loạn, mà bọn họ càng có thêm nhiều tư liệu sống.
Linh hồn của bài thơ luôn gắn liền với thế cuộc rối ren.
Thơ từ của Lý Bạch hào hùng, chẳng phải là vì ông được trải qua thời loạn An Sử sao? Nếu không được trải nghiệm những chuyện này, e rằng chưa chắc ông đã sáng tác được những bài thơ động lòng người như thế.
-Chuyện này ta chưa nghĩ đến…
Tào Bằng mỉm cười, đáp lời Trần Quần.
Sự hào hứng của Trần Quần nháy mắt lại tăng lên nhiều.
Hu Thai ở hạ du của Hoài Thủy là một tòa cổ thành.
Địa thế của Hu Thai phía tây nam cao, nhiều đồi núi, phía đông bắc thấp, phần nhiều là đồng bằng. Toàn bộ địa hình nghiêng theo hình bậc thang, cao hơn mực nước biển vài thước.
Chính vì thế, ở thời hậu thế, Hu Thai cứ hai mẫu ruộng cày lại một mẫu núi, một mẫu ruộng nước lại một ghềnh nước.
Hiện giờ đang là đầu xuân, là thời điểm canh tác.
Dọc đường đi, đoàn người gặp rất nhiều nông dân đang vất vả cày cấy.
So với Hạ Bì lớn nhưng lại hoang vu, Hu Thai cũng kể như an bình. Chỉ có điều, mấy năm chiến tranh liên miên, Hu Thai cũng xuất hiện nhiều di dân hơn. Không chỉ nơi này, mà toàn bộ người dân ở Hoài Nam chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã rời khỏi ba thành, phần lớn đều đến Giang Đông.
Có điều, chung quy lại, noi này cũng không hoang vắng lắm.
Xét theo lịch sử từ rất lâu về trước của Hu Thai, khi còn ở thời Xuân Thu, Hu Thai đã từng được gọi là "Chúc Ngô Quốc Trì", là nơi tập hợp liên minh các nước chư hầu.
Sau này khi diệt Ngô xong, Hu Thai trở thành một vùng lãnh địa.
Mãi đến khi Sở quốc xâm chiếm, Hu Thai mới trở thành thuộc địa của Sở quốc.
Tần Thủy Hoàng nhất thống Hoa Hạ (Trung Quốc), áp dụng chế độ quận huyện, tái thiết lại Hu Thai… Khi Hán Sở giao tranh, Hu Thai trở thành Đông Dương quận của Bình Tây Sở. Khi Tần nhị thế được hai năm sáu tháng, Hạng Lương ủng hộ lập cháu trai của Sở Hoài Vơng là Hùng Tâm, còn gọi là bán tâm vi vương. Sở Hoài Vương lấy thủ đô là Hu Thai.
Năm Tây Hán, Hán Cao Tổ dựng nước ở Quảng Lăng, qua nhiều lần binh biến, đổi tên quốc hiệu hai lần.
Trước năm Cảnh Đế ba năm, loạn bảy nước xảy ra. Hán Cảnh Đế từ bỏ Ngô Quốc, sửa Hu Thai thành Chúc Phái quận. Sau này, Võ Đế lại sửa thành Lâm Chuẩn quận. Năm Đông Hán Quang Võ, Lâm Hoài quận được sát nhập vào Đông Hải quận. Chưa đến hai mươi năm, Hu Thai đã trở thành một phần của Hạ Bì.
Có điều, cũng vì nguyên nhân chiến loạn, nước Hạ Bì đã qua tay Đào Khiêm, Lưu Bị, Lữ Bố. Quyền sở hữu của nơi này với vùng Hoài Nam cũng đã không còn nữa…
Nói chung, Hu Thai là một tòa cổ thành đã trải qua rất nhiều biến cố.
Chính vì nguyên nhân vị trí địa lý, toàn bộ vùng lưỡng Hoài đều là nơi hiểm yếu.
Đoàn người của Tào Bằng tới Hu Thai liền tức thì phái người vào thành thông báo. Tuy chỉ có hai trăm binh mã, thế nhưng ở thời đại hỗn loạn như thế này, bọn họ đủ sức khiến tình hình rối loạn thêm. Đặc biệt, hiện Lữ Bố đang nhắm đến thời điểm vùng đất phía nam này hết hạn ràng buộc, nên tình hình càng thêm rối loạn hơn. Hai trăm binh mã nếu như thực sự gây chiến, tất sẽ khiến toàn bộ vùng lưỡng Hoài này phải đối mặt với nguy cơ lớn lao.
Tào Bằng rất để ý, cũng cực kỳ cẩn thận.
-Hải Tây Tào Bằng, xin hãy để ta chiếu cố ngươi.
-Chuyện này…
Trần Quần nói:
-Muốn du ngoạn nơi này cũng không thể đi linh tinh được! Hiền đệ, hôm nay đệ dẫn quân đi Quảng Lăng cũng cần phải có phong thái riêng của mình.
-Thôi được, vậy cùng đi đi.
Quách Hoàn nhìn Tào Bằng tội nghiệp, tuy biết bọn họ đang diễn trò nhưng hắn vẫn không nhẫn tâm cự tuyệt.
Có lẽ bởi hắn nghĩ sẽ không có chuyện gì nên mới muốn đi xem sao?
Vì vậy, Tào Bằng và Trần Quần dẫn theo bốn gã tùy tùng, Quách Nang cũng cưỡi ngựa, Bộ Chất đi trước dẫn đường thẳng hướng Hu Thai.
Đi vào Hu Thai, có thể cảm nhận được khí thế buôn bán rõ nét nơi đây.
Hu Thai khác với Hải Tây ở chỗ nơi này là hạ du của Hoài Thủy, nối liền nam bắc và đông tây.
Cũng có thể nói, huyện Hải Tây là một khu chợ thô sơ, thì Hu Thai chắc chắn là một khu chợ cao cấp. Những thứ huyện Hải Tây buôn bán chủ yếu là các vật phẩm bị cấm ở địa phương. Những món vật phẩm này phần lớn đều dùng để cung ứng cho bản địa. Bên cạnh một vài loại hàng hóa, con đường ngầm đi qua Hải Tây chính là vận chuyển qua lưỡng thủy. Hu Thai không giống thế, ngành thương nghiệp ở đây hơi khác một chút, không giống như Hải Tây trước đây. Xét đến nhân tố vị trí thì cấp bậc của các thương nhân qua lại nơi này cũng vượt xa các thương nhân Hải Tây.
-Không hiểu đến khi nào Hải Tây mới có thể phát triển như thế này đây?
Tào Bằng ngồi trên lưng ngựa không khỏi cảm khái.
Trần Quần không nhịn được, nở nụ cười:
-Hiền đệ, ta xem đệ mặc dù rời khỏi huyện Hải Tây nhưng tâm vẫn để lại đó rồi.
Tào Bằng gãi đầu, khuôn mặt thanh tú của hắn chợt ửng đỏ.
-Ta không nghĩ thế, chỉ là mấy tháng qua, lúc nào ta cũng mải nghĩ đến chợ huyện Hải Tây. Giờ nhất thời rời đi, ta vẫn chưa kịp quen được. Nhưng ta nghĩ, tương lai Hải Tây nhất định sẽ mạnh hơn cả Hu Thai. Huynh trưởng, hay chúng ta đánh cược đi?
Trần Quần lắc đầu lia lịa:
-Ta sẽ không cược với đệ chuyện chắc chắn thua như thế đâu.
Lúc này, Bộ Chất dường như đã toàn tâm toàn ý nghĩ đến thẩm thẩm y. Y dẫn theo bọn Tào Bằng đi theo hướng nam Hu Nhai. Đi qua hai cánh cổng vòm, Tào Bằng chợt ghìm ngựa lại.
-Hiền đệ, sao vậy?
-Có người theo dõi chúng ta.
Tào Bằng nói xong, quay đầu lại.
Chỉ thấy từ góc phố, hai người nam tử đi ra. Vừa thấy bọn Tào Bằng dừng lại, bọn họ không khỏi ngẩn người ra, không biết nên làm sao cho phải.
Tào Bằng không nói nhiều, thúc ngựa xông lên trước.
Chiếu Dạ Bạch thông minh lạ thường, nhanh chóng lao vọt đến, tốc độ kinh người.
Chính vì thế, hai người bám theo kia sợ đến ngây người, quên cả né tránh.
-Hiền đệ, chớ có đả thương người.
Trần Quần vội cao giọng hét lên, vừa kịp thấy Tào bằng ghìm cương chiến mã lại.
Chiếu Dạ Bạch dừng trước mặt hai người theo dõi. Tào Bằng lớn giọng quát:
-Quay về nói với chủ nhân nhà ngươi, có ý đồ gì thì mau xuất ra đi. Đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất đừng có lén lén lút lút, bắt chước lũ đầu trộm đuôi cướp, làm xấu mặt Ôn hầu.
Hai người theo dõi kia cảm nhận được từ mũi Chiếu Dạ Bạch phun ra hơi nóng rực.
Con chiến mã lao đến nhanh như chớp này làm bọn họ cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Nghe thấy tiếng quát của Tào Bằng, hai người sợ đến mức gật đầu lia lịa.
Tào Bằng hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa lại.
Quách Hoàn nhịn không được, lên tiếng khen ngợi:
-Công tử quả uy vũ!
-Hiền đệ, chuyện này là thế nào đây?
Trần Quần cười khổ nói:
-Là nhân vật quan trọng của một phương, ngươi cứ như vậy chẳng phải là muốn trở mặt với Tống Nghiễm sao?
Tào Bằng nở nụ cười:
-Nếu gã thật có gan trở mặt, ta thật bội phục gã.
Chỉ sợ gã không có lá gan này mà thôi. Dưới trướng Ôn hầu, người có thể khiến ta kính phục cùng lắm cũng chỉ có ba người Trương Liêu, Cao Thuận và Tào Thúc Long mà thôi. Đám người còn lại chỉ là một bọn chuột nhắt.
Tào Bằng không hề khách khí, nói thẳng một hồi khiến Trần Quần liên tục lắc đầu.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì quả thực là như vậy.
-Thế nhưng ngươi cứ như vậy, thẩm thẩm của Tử Sơn…
-Ách!
Tào Bằng vỗ vỗ trán, chỉ lo đùa giỡn mà quên mất chuyện này.
Bộ Chất và hắn thân thiết như vậy, thẩm thẩm của y ngày sau còn phải sinh sống ở Hu Thai nữa. Hắn làm ầm ĩ như thế, nếu như Tống Nghiễm là đồ tiểu nhân bỉ ổi, thì làm sao có thể tha cho gia đình thẩm thẩm Bộ Chất đây? Tào Bằng không khỏi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Bộ Chất.
-Tử Sơn tiên sinh, là Tào Bằng làm càn rồi!
Bộ Chất cũng chỉ biết gượng cười…
-Hay là đưa thẩm thẩm tiên sinh đến Hải Tây đi?
-A?
-Hải Tây hiện không bằng Hu Thai, nhưng tương lai nhất định sẽ thịnh vượng hơn nơi này.
Cho dù nói thế nào, Hải Tây cũng là địa bàn của chúng ta. Thẩm thẩm của tiên sinh đến đó chẳng phải càng tiện cho tiên sinh chăm sóc sao? Tiên sinh cũng tiện ở bên người.
-Chuyện này…
Bộ Chất không khỏi suy nghĩ!
Tào Bằng nói không sai. Cùng với ba vạn dân biển đến xây đồn điền, tính riêng nhân khẩu của huyện Hải Tây cũng đã vượt qua huyện Hu Thai rồi.
Huống hồ, cùng với chuyện đồn điền đẩy mạnh sản xuất, bắc chợ được chỉnh đốn, đường buôn bán lại rộng mở…
Ai dám bảo Hải Tây sau này không bằng Hu Thai hiện nay đây? Hu Thai có thể chứa được bao nhiêu người? Cùng lắm cũng chỉ đến hai, ba vạn người mà thôi.
Riêng số nhân khẩu ở Hải Tây đã hơn gấp đôi Hu Thai rồi.
-Nếu như thế cũng tốt.
Bộ Chất suy nghĩ một hồi, đáp:
-Chỉ là ta lo lắng thẩm thẩm khó rời xa quê, chưa chắc đã chịu đi a.
-Tiên sinh không hỏi một câu, làm sao mà biết được?
Bộ Chất suy nghĩ một hồi, gật đầu.
Y dẫn đường phía trước, rẽ qua một góc trái, lại rẽ sang phải, rất nhanh đã tới trước cửa một nhà.
Nơi này rất lạnh lẽo, phòng xá cũng đơn giản, chỉ là ba gian nhà tranh. Tường viện đắp đất mà thành, chưa cao đến đầu người, đừng ngoài tường không cần cố gắng đã có thể nhìn rõ toàn cảnh trong viện. Bộ Chất xuống ngựa, đi đến phía trước, đứng ngoài cửa, gõ gõ sài liêm.
-Ai đấy?
Chỉ nghe trong gian nhà tranh vang lên một giọng nói dịu dàng. Cánh cửa bị kéo lại, một thiếu nữ trẻ từ trong bước ra…
Lại nói, những năm cuối Đông hán này, Tào Bằng đã tiếp xúc với không ít nữ nhân. Ngoại trừ mẫu thân Trương thị và tỷ tỷ Tào Nam, còn có Hoàng nguyệt Anh ở Cức Dương, Thỏ muội muội ở Hứa đô đến Lữ Lam ở Từ Châu, còn giờ là Quách Hoàn bên cạnh hắn. Bốn nữ nhân này có thể nói là mỗi người một vẻ. Nữ nhân xuất hiện trước mắt mọi người này nhan sắc cũng không hề kém cạnh so với mấy người kia. Nàng có vẻ đẹp mềm mại của nữ nhân đất Hoài Nam. Thiếu nữ vừa ra khỏi cửa đã thấy bọn Tào Bằng đang ngồi trên lưng ngựa ngoài tường viện.
-Các ngươi tìm ai?
Nàng nghi hoặc hỏi, đưa mắt nhìn cảnh giác.
-Loan a?
Bộ Chất nghe thấy giọng nói này thì mừng rỡ gọi. Thiếu nữ ngẩn người, bước lên mở cửa.
-Ngươi là?
Nàng nhìn Bộ Chất nghi hoặc.
Bộ Chất quan sát thiếu nữ một hồi, chợt trỏ tay chỉ nàng:
-Muội là Loan đúng không? Ta là Thạch đầu ca, muội còn nhớ không? Thạch đầu ca ở Hoài Âm.
-A.
Thiếu nữ không khỏi lùi lại sau mấy bước, lấy tay bịt miệng, ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ.
-Nương, nương, Thạch đầu ca tới.
Nàng chợt xoay người, vừa chạy vào phòng vừa gọi, chân nam đá chân chiêu thoạt nhìn rất chật vật. Bộ Chất theo nàng đi vào.
Tào Bằng cùng Trần Quần nhìn nhau, tức thì xuống ngựa.
-Không ngờ Tử Sơn vốn điềm đạm nay lại thất thố như vậy.
Trần Quần nói rồi đưa dây cương cho tùy tùng. Y cùng Tào Bằng đứng ở cửa, cẩn thận quan sát ngôi nhà tồi tàn này một chút, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Có vẻ như vị thẩm thẩm này của Bộ Chất sống cũng không khá giả lắm. Đúng lúc này, từ trong nhà tranh vang lên tiếng khóc đầy cảm thán của một lão bà. Quách Hoàn vừa định đi vào đã bị Tào Bằng cản lại.
-Nàng đừng vội vã. Gia đình họ vất vả lắm mới được gặp lại nhau, còn muốn tâm sự nhiều. Lúc này chúng ta đi vào không hay chút nào.
Quách Hoàn gật đầu, nhẹ giọng nói:
-Công tử quả là người thông tuệ.
Kỳ thực, Tào Bằng cũng không hề phản cảm với lời hùa theo này của Quách Hoàn.
Sinh ra và lớn lên ở nhà Hầu gia, Quách Hoàn hiển nhiên giỏi đoán ý người. Chỉ có điều, Tào Bằng cũng không muốn ra vẻ, kiểu cách. Nếu nàng nói tự nhiên như thế, dĩ nhiên hắn cũng có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Một lát sau, Bộ Chất và thiếu nữ kia cùng đỡ một lão bà đi ra từ gian nhà tranh.
-Bộ Chất mới vừa rồi thất thố, phiền công tử phải chờ ở ngoài. Thật mong công tử xá tội.
-Bộ Loan không biết khách quý đến chơi, xin công tử lượng thứ cho.
Thiếu nữ tên Bộ Loan một bên đỡ lão bà, một bên khẽ thấp người cúi chào Tào Bằng.
Tào Bằng cười nói:
-Tử Sơn tiên sinh nhìn thấy người thân, dù có thất thố cũng chỉ là bộc lộ tấm chân tình. Sao lại nói xá tội được?
Dứt lời, hắn hướng về phía lão bà, nói:
-Lão phu nhân vạn an. Tào Bằng xin thỉnh an.
Lão bà này ngoài miệng nói khách sáo nhưng con mắt lại nhìn thẳng, hoàn toàn không nhìn Tào Bằng. Bộ Chất quay qua hắn, dùng tay ra hiệu, nói lão thái thái bị mù. Tào Bằng vừa thấy thế, bước lên hai bước, nắm lấy cánh tay lão bà, lần nữa chào. Lão bà lúc này mới phản ứng lại, vội vàng khiêm tốn đáp lễ.
-Đây là muội muội của ta, tên là Bộ Loan.
-Hữu điểu loan phượng. Người cũng như tên a.
Trần Quần nhìn thiếu nữ, không nén được mở miệng khen, khiến Bộ Loan nhất thời xấu hổ, đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn bọn Tào Bằng nữa.
-Mau vào phòng ngồi đi.
Bộ Chất nói rồi đỡ lão thái thái đi về phía chính sảnh. Chính sảnh này cũng là một gian nhà tranh, bên trong gần như không có gì, chỉ có bộ bàn ghế đơn sơ đặt lộn xộn. Bộ Loan luống cuống tay chân dọn dẹp, nhẹ giọng nói:
-Tiếp đón khách không được chu đáo, công tử mời ngồi. Để ta đi chuẩn bị rượu.
-Không nên bày biện nhiều quá.
Tào Bằng thấy tình cảnh trong nhà biết ngay cuộc sống sinh hoạt của Bộ Loan vốn rất túng quẫn.
Hắn quay về phía Quách Hoàn, ra mắt. Nàng tức thì hiểu ngay, đi tới cửa viện, gọi một tên tùy tùng đến. Quách Hoàn lấy chút tiền trong chiếc túi đeo bên hông, dặn dò gã đi mua rượu và đồ nhắm. Bộ Loan thấy thế, mặt cả đỏ hơn, vội vàng bước lên định cản lại, nhưng Tào Bằng đã ngăn nàng:
-Tỷ tỷ đừng vội hiểu lầm. Đây đều là bổng lộc của Tử Sơn tiên sinh.
-A.
Bộ Loan ngẩn ra, quay đầu nhìn Bộ Chất. Nàng thấy y khoát tay, ý bảo nàng không nên hỏi lại. Bộ Chất hết sức cảm kích Tào Bằng. Tuy nói y đã làm ở Hải Tây được hai tháng, nhưng bổng lộc thực ra cũng không có nhiều. Chức vị huyện chủ cũng chỉ được hưởng bổng lộc là một trăm đấu gạo, tính ra theo từng tháng cũng chỉ được khoảng mười sáu hộc. Sức ăn của Bộ Chất lại lớn, uống rượu lại khỏe, chính vì thế, trên người y cũng không giữ được bao nhiêu tiền. Khoản tiền duy nhất của y chính là khoản Đặng Tắc ban thưởng cho y hồi cuối năm. Tào Bằng hành động như thế cũng có thể nói đã rất giữ thể diện cho y rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 182: Cừu nhân
Chương 182: Cừu nhân