Cam Ninh hừ một tiếng, hơi nheo mắt lại, ánh mắt sáng rực. Ba người là Chu Thương, Phan Chương và Hạ Hầu Lan đều giữ vẻ mặt âm trầm, nhìn Đặng Chi căm tức.
Vương Húc tính tình hiền lành hơn mà cũng thấy Đặng Chi quá kiêu ngạo. Những người có mặt ở đây, ai lớn tuổi hơn Đặng Chi ngươi? Cho dù ngươi có chút chiến tích, cũng không nên trắng trợn đoạt quyền như thế. Suy cho cùng, ngươi chỉ là một Tư Mã của biệt bộ, chứ không phải là một chủ tướng.
Đặng Phạm có phần kém nhạy cảm hơn nhưng cũng cảm thấy được sự bất ổn.Hắn vội vàng nhìn về phía Tào Bằng, ý rõ ràng đang muốn hỏi: A Phúc, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Đặng Chi không khỏi lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng đêm qua chính mình bày mưu nghĩ kế, không cần tốn nhiều đã đánh bại đại quân sáu nghìn người, như vậy là có thể được mọi người chấp nhận. Hiện giờ xem ra, bản thân đã quá lạc quan. Hắn cũng không phải có ý kiến gì đối với Tào Bằng mà là đứng trên vị trí của hắn, người mà gã phụ tá không phải Tào Bằng, mà là Đặng Tắc. Nhưng ở Hải Tây, Tào Bằng ngấm ngầm có xu thế áp chế Đặng Tắc. Dù Tào Bằng và Đặng Tắc là người một nhà, Đặng Chi vẫn là hy vọng gia tộc họ Đặng có thể lãnh đạo chứ không phải họ Tào.
Điều này đã chịu ảnh hưởng của quan niệm dòng họ. Đặng Chi và Đặng Tắc cùng tông, đương nhiên hy vọng Đặng Tắc chiếm thế thượng phong. Chỉ là thật không ngờ...
Tào Bằng cười ha ha lắc đầu, "Đại huynh, thật không dám giấu, ta không có đối sách."
"Hả?"
Đám người Chu Thương đồng thời phát ra một tiếng thở nhẹ, và nhìn Tào Bằng. Bọn họ không hiểu lắm, tại sao Tào Bằng phải cúi đầu với Đặng Chi... Đúng, chính là cúi đầu! Những lời này của Tào Bằng chính là chịu thua Đặng Chi.
Tào Bằng nói: "Bày mưu nghĩ kế thì ta không bằng Bá Miêu; Đấu tranh anh dũng ta cũng không theo kịp Hưng Bá và Văn Giai. Nay Lữ Bố sắp đem quân đến đánh, mọi người nên cùng hội cùng thuyền mới phải. Đánh lui địch ra sao? Ta thật không có chủ ý, xin đại huynh chỉ giáo."
Dứt lời, Tào Bằng đứng dậy, cung kính vái chào. Không khí tưởng chừng căng thẳng nhất thời được hóa giải tan thành mây khói cùng với hành động vái chào của Tào Bằng.
Mặt Cam Ninh tươi cười: nhìn thấy chưa, đây mới là trí tuệ và khí chất mà người lãnh đạo nên có.
Những lời này của Tào Bằng cũng coi như là câu trả lời khéo léo cho sự khiêu khích của Đặng Chi, đồng thời còn giữ thể diện cho Đặng Chi. Đặng Chi chỉ cảm thấy mặt hơi nóng bừng lên, cúi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lịch sử, Đặng Chi quả thật là một người cứng đầu. Nhưng Đặng Chi lúc này mới hai mươi tuổi đầu. Tuy có tài năng nhưng không trải qua những tôi luyện vốn thuộc về hắn trong lịch sử, vì thế không khỏi có chút ngạo mạn. Hắn do dự một chút, nhẹ giọng nói: "dưới trướng Lữ Bố, những người có thể thống lĩnh quân đội không ngoài tám mãnh tướng."
Cho dù là vừa bị mất thể diện, nhưng Đặng Chi cũng phải mở miệng nếu không, càng mất mặt hơn nữa.
"Trong số tám mãnh tướng, Hác Manh và Thành Liêm không còn trên đời này từ lâu, nay lại mất đi Tống Hiến, vì thế dưới trướng Lữ Bố, người có thể thống lĩnh quân đội không quá năm người."
"Trương Liêu và Tang Bá có thể loại trừ." Tào Bằng tiếp lời.
"Ừ, Trương Liêu trước đây vì phản đối Lữ Bố xuất binh mà bị Lữ Bố ghét bỏ, phái tới Từ huyện. Ta đã sai người tới Quảng Lăng trước để xin Trần Thái Thú đóng quân ở Hoài Âm. Cho nên Trương Liêu tuyệt không dám manh động, tất sẽ ở bờ bắc Hoài Thủy tập trung lực lượng, không thể phân thân được... Về phần Tang Bá, ta nghe nói hắn có xích mích với Lữ Bố, hiện giờ quan hệ với Lữ Bố rất căng thẳng. Thêm vào đó hắn đóng quân ở Thái Sơn để ngăn giặc phương bắc. Cho nên trong chốc lát, Lữ Bố cũng không thể phái hắn đến. Vì thế, tám mãnh tướng chỉ còn lại ba... Trong đó người có khả năng thống lĩnh quân đội nhất chính là Tào Tính. Người này dũng cảm mưu trí, dù đứng cuối trong tám mãnh tướng, nhưng nếu xét về tài năng, tuyệt đối không hề thua kém người khác."
Nếu nói tới hiểu biết về Lữ Bố, Đặng Chi đúng là không so được với Tào Bằng.
"Nói như thế, Tào Tính có khả năng xuất binh nhất?"
"Tào Tính đóng quân ở Hạ Tương, gần Khúc Dương nhất, nên khả năng hắn dẫn quân lớn nhất; Có điều, ngoài tám mãnh tướng ra, ta còn sợ một người."
"Ai?"
"Cao Thuận, Cao Đức Tuần."
Đặng Chi ngạc nhiên hỏi: "Cao Thuận? Ai thế?"
Tào Bằng cười nói: "Cao Thuận không phải là tám mãnh tướng, nhưng xét về tài cán, người này chỉ kém Trương Liêu và Tang Bá. Dưới trướng Lữ Bố có một doanh trại tên là Hãm trận doanh, còn được ca tụng là bách chiến bách thắng, dũng mãnh dị thường. Cao Thuận, quan bái trung lang tướng, cũng là chủ soái của Hãm Trận doanh. Nhưng bởi vì người này tính tình ngay thẳng, cho nên không được Lữ Bố yêu quý. Khi chuẩn bị lâm trận, Cao Thuận mới được chỉ huy Hãm Trận doanh, thời gian còn lại, Hãm Trận doanh nằm dưới quyền Ngụy Tục. Tài năng của người này không phải là nhỏ.... Chỉ sợ sẽ không kém hơn Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa."
Tiên Đăng? Hạ Hầu Lan biến sắc mặt.Ở đây, người hiểu được sự lợi hại của Tiên Đăng chỉ có mình hắn. Nghĩ lại trước kia, Bạch Mã Nghĩa Tùng mà hắn ở cũng bị bại trận trước Tiên Đăng doanh, cho nên phải tha hương, tìm nơi nương tựa thành bộ hạ của Tào Tháo.
Thế nên giờ hắn hồi tưởng lại tình hình giao chiến trước đây với Tiên Đăng doanh mà vẫn vô cùng sợ hãi.
Hãm Trận doanh không kém Tiên Đăng sao? Hắn nhìnTào Bằng, ánh mắt có ý dò hỏi. Tào Bằng do dự một chút liền gật đầu dứt khoát.
Đặng Chi đần người ra! Cứ tưởng rằng với thời gian nửa năm, bản thân đã rất hiểu về Lữ Bố rồi nhưng hiện giờ xem ra.
Tào Bằng nói: "Hiện giờ Khúc Dương có một ngàn năm binh mã. Nếu Tào Tính dẫn binh thì cho dù vạn người chúng ta cũng có thể cố thủ thành trì. Nhưng nếu là Hãm Trận doanh, dù chỉ có tám trăm vẫn ưu thế hơn vạn người. Có điều, ta đoán Lữ Bố sẽ không để cho Cao Thuận đến, nên khả năng Tào Tính là lớn nhất."
"Tào Tính......" Đặng Chi trầm tư.
"Uớc chừng có khoảng tám ngàn binh mã ở Hạ Tương, Tào Tính rất có có thể dốc toàn bộ lực lượng. Nhưng ngoài tám ngàn binh mã dưới quyền hắn ra, sợ rằng sẽ không còn có binh mã khác. Trước đây Tống Hiến tổn hại sáu ngàn binh khiến cho Lữ Bố đại thương nguyên khí. Nếu bảo hắn lại tăng binh từ Hạ Giao, hắn cũng chưa chắc đồng ý... Tình hình cơ bản là như vậy, Bá Miêu đã có mưu kế rồi chứ?"
Đặng Chi ngẩng đầu trầm giọng trả lời: "Nếu như thế, hãy đánh một trận."
"Chiến đấu thế nào?" Cam Ninh hỏi.
Đặng Chi nghĩ một lát rồi nói: "Lữ Bố xuất binh Hải Tây, đích ngắm là lương thảo của Hải Tây. Bởi vậy có thể thấy, lương thảo ở Hạ Giao cũng không đủ. Binh pháp có câu: trì xa thiên gia, cách xa thiên thừa, đới giáp thập vạn, thiên lý quỹ lương, tắc nội ngoại chi phí, tân khách chi dụng, giao tất chi tài, xa giáp chi phụng nhật phí thiên kim. Bát thiên binh mã, nhật phí bách quán, thực túc thiên giải, phi đồng tiểu khả (chiến xa nghìn chiếc, xe tải nặng nghìn chiếc, quân đội mười vạn, vận lương đi xa nghìn dặm, thì tình huống đó, chi phí ở tiền phương và hậu phương, chi phí đãi khách khứa sứ thần, bảo dưỡng và bổ sung tiêu phí nghìn vàng thì mới có thể cho mười vạn quân xuất chinh được). Cho nên cuộc chiến ở Khúc Dương, yếu tố duy nhất giành thắng lợi duy chỉ "kéo dài"... Thời gian càng lâu, áp lực mà Hạ Giao phải chịu cũng càng lớn. Ta có một kế sách có thể khiến Tào Tính trở về mà không làm nên trò trống gì. Khúc Dương hiện giờ có một ngàn năm trăm binh mã, nếu chiêu mộ thêm chắc đủ hai ngàn. Hữu Học có thể chia binh ra chiến đấu, lệnh một người dẫn năm trăm quân đóng quân ngoài thành, số còn lại kiên trì giữ thành Khúc Dương. Như thế, Tào Tính tấn công Khúc Dương, quân ngoài thành có thể đánh úp bất ngờ từ sau lưng; Nếu Tào Tính tấn công ngoài thành thì bên trong có thể đột kích. Thời gian lâu dần, lương thảo ở Hạ Giao sẽ rất căng thẳng. Đến lúc đó binh mã của Lữ Bố sẽ không cần phải tấn công mà tự sụp đổ."
Kế sách này sao nghe quen tai thế? Tào Bằng hơi sửng sốt, lập tức nhớ ra khi Tào Tháo công phạt Hạ Giao, Trần Cung cũng từng đưa ra kế này, thế nhưng Lữ Bố không đồng ý. Mà nay, Lữ Bố tấn công Khúc Dương, Đặng Chi lại đưa ra kế sách tương tự...
Tào Bằng nghĩ rồi hỏi: "Bá Miêu, vậy huynh nghĩ, ai thống lĩnh quân ở ngoài, ai trấn giữ Khúc Dương?"
"Điều này..." Đặng Chi tỏ vẻ do dự.
Tào Bằng nói: "Đại huynh, ngươi cứ nói đừng ngại."
"Khúc Dương, căn bản cũng cần có chủ tướng trấn thủ để ổn định chí khí binh sỹ."
Ngụ ý chính là bảo Tào Bằng: Khúc Dương này, không phải là ngươi trấn giữ thì không được... Sở dĩ do dự là vì Đặng Chi hiểu rất rõ. Một khi giao phong, áp lực mà Khúc Dương phải đối mặt rất lớn. Chủ tướng bất cứ lúc nào cũng đều có nguy cơ chết trận.
"Vậy ai có thể thống soái quân ở ngoài?"
Trước tiên, chủ tướng quân ở ngoài cần một người thiện chiến, vũ dũng hơn người thống soái; Tiếp theo đó còn cần một người hiệp trợ, để quyết định khi nào ra trận, khi nào rút quân."
Phan Chương lạnh lùng nói: "Như thế, Bá Miêu định là người hiệp trợ." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mặt Đặng Chi chợt đỏ bừng lên, cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào. Nếu hắn là chủ tướng, đương nhiên có thể thoải mái sắp xếp, không ai phản bác. Đây cũng là một lý do khác khiến Đặng Chi muốn đoạt quyền.
Tuy nhiên hiện tại... Điều này đều khiến mọi người cảm thấy hắn đang trốn tránh.
Tào Bằng nở nụ cười, "Bá Miêu có khả năng biến hóa, Hưng Bá cũng là người dũng mãnh nhất trong chúng ta. Quân ngoài thành này sẽ giao cho hai người thống lĩnh, số còn lại theo ta trấn giữ Khúc Dương, tất cả nghĩ sao?"
"Thế không được!"
Cam Ninh đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Trước khi xuất chinh, Hoàng tiểu thư từng ngàn lần căn dặn, lệnh mạt tướng phải bảo vệ chu đáo cho công tử. Đại chiến mở ra, Khúc Dương tất nhiên khổ chiến. Nhỡ may công tử gặp chuyện gì, tại hạ trở về biết ăn nói sao với tiểu thư? Công tử, ta muốn ở lại trấn giữ Khúc Dương."
Phan Chương liếc mắt nhìn Cam Ninh, không nói gì. Nói thật, hắn không đồng ý lắm với câu nói lúc nãy của Tào Bằng.
Cam Ninh là người dũng mãnh nhất trong số những người này sao? Lão tử kia ra cái quái gì! Hắn chưa từng lĩnh giáo thủ đoạn của Cam Ninh nên cũng không biết rõ Cam Ninh lợi hại ra sao. Thế nhưng, Tào Bằng trong lòng biết rất rõ. Nếu nói Phan Chương là võ tướng hàng đầu thì Cam Ninh tuyệt đối là siêu mãnh tưỡng võ lực giỏi nhất. Hai người rõ ràng không ở cùng một đẳng cấp, cơ bản cũng không có gì so sánh được.
Đối với sự bảo vệ của Cam Ninh, Tào Bằng rất vui vẻ. Có điều, hắn đứng dậy đi đến cạnh Cam Ninh, "Hưng Bá, ta biết huynh có ý tốt. Tuy nhiên, xin hãy tin ta, ta cũng không phải hạng người không có tài cán, trói gà không chặt. Huynh thống soái bộ kỵ binh, phối hợp từ xa với ta, chính là cách bảo vệ tốt nhất cho ta. Huynh ở ngoài thành đánh càng mạnh mẽ thì ta càng an toàn. Việc này ta đã quyết, không cần thảo luận nữa. Tuy vậy, ngoài tập kích quấy rối ở ngoài thành ra, ta còn có một việc phải phó thác cho Hưng Bá."
Cam Ninh do dự một chút, "Xin công tử cứ dặn bảo kẻ dưới."
"Bảo vệ tốt Đặng tiên sinh."
"Hả?" Đặng Chi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Tào Bằng.
Tào Bằng nói: "Bá Miêu có tài lớn, có thể trợ giúp huynh một tay. Sau khi huynh ra khỏi thành, hãy nên lắng nghe ý kiến của Bá Miêu, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ. Đừng nghĩ trong thành Khúc Dương căng thẳng cỡ nào, huynh chỉ cần ở ngoài thành chờ đợi... Chờ đợi thời cơ thích hợp mới có thể xuất quân, tuyệt đối không được mạo hiểm."
Nói xong, Tào Bằng quay người lại kéo tay Đặng Chi.
"Bá Miêu! Huynh cùng Hưng Bá ở ngoài thành, cũng cần cẩn thận một chút."
Hắn trầm ngâm giây lát, nhẹ giọng nói:
"Nếu như Khúc Dương không thể cứu, cũng không cần miễn cưỡng. Phát hiện tình hình chiến đấu không ổn, các ngươi hãy lập tức rút lui khỏi Khúc Dương, quay lại Hải Tây... Ta đoán, Tào Công sớm muộn sẽ hưng binh chinh phạt, đến lúc đó các ngươi sẽ rất hữu dụng, báo thù cho ta là được. Tóm lại, sau khi ra khỏi thành, các ngươi đều phải tự mình bảo trọng."
Những lời tâm tình làm xao động lòng người hồi lâu nói không ra lời. Chả trách, các tướng lĩnh Hải Tây đều coi Tào Hữu Học là chủ... Cũng không phải Đặng Tắc bất tài, thật sự là khí phách của Tào Bằng vượt xa Đặng Tắc. Có lẽ, Đặng thị ở Cức Dương sau này đã được chủ định sẽ nằm dưới tay họ Tào. Có điều, có một người như vậy, cho dù phụ thuộc thì cũng sợ gì?
"Hữu Học, ngươi cũng bảo trọng!" Đặng Chi dứt lời liền vái chào. Hắn tuy không nói lời xin lỗi gì, nhưng chính hành động vái chào này cũng đã hàm chứa tất cả.
Tào Bằng nở nụ cười. Ánh mắt hắn tròn xoe, hai má để lộ chiếc lúm đồng tiền mờ mờ. Là người xuyên thời đại nên năng lực nắm bắt thời cục giúp hắn có nhiều ưu thế trong thời đại này, điều này không liên quan gì đến tài năng, mà là một sự tiên tri. Tào Tháo sớm muộn sẽ xuất binh, một khi Tào Tháo xuất binh, Khúc Dương tự nhiên sẽ được hóa giải nguy hiểm. Lữ Bố có thể không chấp nhận mưu kế của Trần Cung nhưng không phải kế sách của y không hay. Trên thực tế, Tào Bằng có thể hiểu được tại sao Lữ Bố không chịu đồng ý với mưu kế ấy.
Còn nhớ Hác Manh không? Nhớ lại trước đây Hác Manh tạo phản, đã bị Lữ Bố dẹp yên.
Lữ Bố sau đó từng hỏi Tào Tính rằng Hác Manh vì sao mưu phản?
Câu trả lời của Tào Tính là: "Bị mưu của Viên Thuật."
"Người lập mưu là ai? Ngươi biết ai đã tham gia âm mưu này không?"
Tào Tính nói thẳng: "Trần Cung."
Lúc ấy, Trần Cung ngồi bên cạnh, mặt đỏ tía tai. Về sau Lữ Bố coi Trần Cung là người thân tín bên mình, cho nên không hỏi tiếp.
Trong sử sách dùng từ "không hỏi" để thay thế. Nhưng không hỏi, không có nghĩa là Lữ Bố không có cách nhìn nhận đối với Trần Cung! Nếu Tào Bằng ngồi ở vị trí của Lữ Bố, cũng tuyệt đối không thể chọn kế sách của Trần Cung. Đã có dự liệu trước! Chuyện này...
Lữ Bố không chịu dùng kế chia binh, không có nghĩa là Tào Bằng không cần. Trên thực tế, Tào Bằng cho rằng, kế sách Đặng Chi đã nói hiện giờ là kế ứng phó với kẻ địch tốt nhất.
Tào Tính khác với Tống Hiến, người này điềm tĩnh, có quy củ. Mưu kế thông thường đối Tào Tính mà nói, e rằng rất khó có tác dụng.
Chia binh là mưu kế hay! Ta biết rõ ngươi không đủ lương thực, chỉ là kéo dài, tiêu hao lương thảo của ngươi, để đến cuối cùng ngươi muốn không lui binh cũng không được...
Tào Bằng một tay kéo Đặng Chi, một tay kéo Cam Ninh. Hắn nhìn thấy mọi người trong nha phủ vừa cười vừa nói:
"Ta có mọi người, Tào Tính cũng việc gì phải sợ? Trương Liêu có gì đáng sợ? Lữ Bố có gì đáng lo? Mong rằng tất cả đồng tâm hiệp lực."
Cam Ninh, Chu Thương, Đặng Chi, Phan Chương, Hạ Hầu Lan, Đặng Phạm và Vương Húc, bảy người đồng loạt khom mình hành lễ.
"Tiến lên vì công tử mà quên mình phục vụ!"
Hạ Bì, Ôn Hầu phủ.
Kèm theo một tiếng nổ vang trời, các vệ binh bên ngoài nha đường không khỏi giật mình sợ hãi, lén lút nhìn quanh nha đường.
Lữ Bố sa sầm mặt mày, tay cầm bảo kiếm.
Một trường án bằng gỗ lim đen bóng bị vỡ đôi trên mặt đất, thư từ rơi lả tả trên nền nhà.
"Tống Hiến bất tài, khiến cho sáu ngàn binh mã bị tiêu diệt toàn bộ!"
Lữ Bố lớn tiếng quát, trên mặt sát khí lạnh thấu xương. Luồng sát khí mạnh mẽ bao quanh người hắn khiến cho mọi người trong lệnh nha đều câm như hến.
Ngụy Tục, Hầu Thành nhìn về phía Trần Cung, chỉ thấy mặt y cũng sầm sì như thế.
"Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta, mỗ gia thề phải san bằng Hải Tây."
"Ôn Hầu chậm đã."
Trần Cung vội vàng quát bảo dừng lại, đồng thời đứng dậy, nhặt một tấm lụa trắng trên mặt đất. Hắn phủi lớp bụi trên đó, rồi chăm chú đọc nội dung trên tấm lụa, đôi lông mày rậm nhíu chặt một chỗ. Một lúc sau, hắn gượng cười thở dài.
"Ôn Hầu không được manh động."
"Công Đài, ý ngươi là gì?"
"Hải Tây không cần tốn nhiều sức đã tiêu diệt toàn quân chúng ta.
Không phải bất tài, mà là chúng ta đã khinh thường tên Đặng thúc tôn – Đặng Tắc đó. Tới Hải Tây ẩn dật đến giờ. Chỉ một năm, Hải Tây đã khác hẳn trước. Mạt tướng chưa từng nhận ra xu thế của nó, dẫn đến thất bại ngày hôm nay, mong quân hầu thứ tội.
Dứt lời, Trần Cung vái chào.
Lữ Bố nhíu mày, "Công Đài, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, làm gì phải quan tâm quá thế?"
"Mạt tướng không quan tâm quá mà là theo thị sát của mạt tướng. Thân là Biệt Mã của Hạ Bì lại chứng kiến Hải Tây lớn mạnh như vậy. Chỉ xét thủ đoạn của Đặng thúc tôn là biết dưới trướng hắn chắc có người tài ba. Quân hầu là chủ của Từ Châu, không thể manh động. Nếu Quân hầu thắng, đó là chiến thắng không cần vũ lực; Nếu Quân hầu bại, sĩ khí binh lính suy giảm. Hải Tây nếu không có hiển lộ cao chót vót, có lẽ còn đáng băn khoăn. Nhưng bọn chúng hiện tại... Không cần quân hầu ra trận, chỉ cần sai một đại tướng, đã có thể san bằng Hải Tây. Mạt tướng nguyện làm người phò tà, không giành được Hải Tây, thề không thu binh, xin quân hầu cho mạt tướng cơ hội chuộc tội..."
Trần Cung lại vái chào, tỏ ý chân thành.
Trong lòng Lữ Bố không vui lắm, nhưng cũng không trách tội Trần Cung.
Cái gì mà bảo "Quân hầu nếu bại"
Là Hải Tây, chẳng phải dễ dàng như lấy đồ trong túi?
Chỉ là, chuyện gặp phải ở Hải Tây năm trước lại khiến Lữ Bố không thể không cẩn thận hơn. Tang Bá đánh Lữ Bố ở ngoài thành Phụng Cao, làm cho Lữ Bố trở về mà không làm nên trò trống gì. Dù sau này Tang Bá sai người cúi đầu nhận tội với Lữ Bố nhưng đối với thanh danh của hắn thì không có cách gì cứu vãn.
Trần Cung mặc dù không có tài thống binh, nhưng nếu hắn làm phụ tá sẽ rất chắc chắn.
Đối với Trần Cung, Lữ Bố hiện giờ vừa yêu quý mà cũng vừa hận. Trước khi Hác Manh tạo phản, Trần Cung nói gì hắn nghe nấy; Tuy nhiên sau khi xảy ra chuyện của Hác Manh, Lữ Bố sao còn có thể tin được y? Nhưng không tin y cũng không được, rất nhiều khi, hắn vẫn cần sự giúp đỡ của Trần Cung.
Cũng chính vì mang tâm trạng phức tạp này nên Lữ Bố vừa nể trọng lại vừa không thể gần gũi đối với Trần Cung.
"Công Đài cho rằng, ai sẽ làm tướng?"
Ngụy Tục và Hầu Thành dường như cùng đồng thời đứng thẳng sống lưng, ý bảo Trần Cung: chọn ta, mau chọn ta đi...
"Nếu làm tướng, nên cho Văn Viễn."
"Trương Liêu sao?"
Lữ Bố lắc đầu nói: "E rằng không được..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 216: Chiến luận
Chương 216: Chiến luận