Sở Qua xông lên, hất Tào Bằng xuống đất. Hòn đá nện vào thùng nước, tức khắc thùng nước vỡ tan. Nước chảy thành dòng trên tường thành, nhanh chóng hòa với máu trên mặt đất, chảy ra ngoài.
Tào Bằng đứng lên lau nước bùn trên mặt. Hắn cười với Sở Qua, đang muốn nói cảm tạ thì chợt nghe có người nói:
-Thang mây đáp tường, thang mây đáp tường!
Hơn mười cái thang mây ầm ầm dựa lên tường thành!
Tào Bằng nhất thời cảm thấy nhức đầu. Thang mây đáp tường, có nghĩa là đối phương đã tìm ra kẽ hở. Từ bắn tên từ xa bây giờ đã chuyển thành đối mặt trực tiếp.
Tào Bằng không sợ phải sáp lá cà. Không gian tường thành của Khúc Dương rất khó để quân Hạ Bì chồng nhiều người.
Nhưng vấn đề mấu chốt là quân mình không có nhiều người, tổn thất thương vong một hai người đối với Tào Bằng mới là chuyện đau đầu.
-Phá thang mây!
Tào Bằng không kịp nói lời cảm tạ Sở Qua, liền đứng bật dậy chạy tới sát tường thành.
Một tên lính Hạ Bì vừa lúc đó nhô đầu lên. Tào Bằng không chút do dự, rút đau chém bay đầu tên lính Hạ Bì. Xác chết không đầu rơi từ trên thang mây xuống, máu phun ra tung tóe, phun cả vào mặt Tào Bằng. Hắn cũng không thèm lau mặt, tiến đến thì thấy một trường mâu từ lỗ châu mai thò vào dò xét. Hán vội nghiêng mình tránh thì thấy một gã lính đã từ lỗ châu mai mà nhảy lên thành.
-Tiến công, tiến công…
Quân Hạ Bì dưới thành lập tức reo hò. Bọn chúng chưa reo hò hết thì một cái thây đã bay từ trên tường thành xuống đất, óc vỡ tung tóe. Nhưng có điều, có một tên leo lên được thì sẽ có tên thứ hai, thứ ba, thứ tư.. nguồn TruyenFull.vn
-Chu Thương, tiếp tục bắn cung!
Tào Bằng la lớn, chợt thấy Sở Qua chạy dọc tường thành. Đại đao trong tay hắn hung hãn vung lên chém vào quân Hạ Bì, cả người tắm trong máu. Khoảng chừng một nén nhang thì dưới thành vọng đến một tiếng nổ. Một cái thang mây bị bẻ gãy, hơn mười một tên lính Hạ Bì rơi từ trên thang mây xuống dưới đất.
Tào Bằng vội la hét, lập tức sĩ khí quân Hải Tây lại được lấy lại. Cứ như vậy, hai bên giằng co. Quân Hạ Bì xông lên tường thành lại bị quân Tào Bằng đẩy xuống. Lại xông lên, lại đẩy xuống. Giằng co lặp đi lặp lại một hồi, liên tục chiến đấu trong một canh giờ. Trong doanh trại ngoài thành rốt cục cũng truyền đến một tiếng hiệu lệnh.
-Quân Hạ Bì, thu binh!
Tào Bằng đặt mông ngồi trong vũng máu loãng, miệng thở hổn hển. Một canh giờ vừa rồi không khác gì một thử thách sống chết đối với Tào Bằng.
Hắn nhất định phải tập trung tinh thần, không có nửa phần buông lơi.Thế nhưng một lúc sau thì thấy mệt mỏi rã rời. Trên đầu tường thành vang dội tiếng reo hò cùng tiếng kêu rên thảm thiết vô cùng chói tai. Tào Bằng cố sức đứng dậy từ trong vũng máu, đi tới lỗ châu mai trên tường thành, nhìn xuống dưới doanh trại quân Hạ Bì, bất giác thấy ánh hoàng hôn đỏ như máu.
Quân Hạ Bì ngoài thành bao trùm mùi máu tanh nồng. Theo nguyên tắc, hai bên sẽ phải thu gom tử thi. Trong thời gian thu dọn chiến trường thì không được phép tấn công. Đương nhiên, Tào Bằng cũng không có khả năng mà tấn công!
Thở nhẹ một hơi, mùi máu tươi từ trong phế quản thở ra khiến Tào Bằng nhẹ nhõm. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn gặp cảnh máu tanh nồng như vậy. Kiểm kê nhân số, qua nửa ngày thì đã chết hơn trăm người!
-Công tử, nên điều động một ít nhân mã chứ?
Tào Bằng lắc đầu:
-Mới ngày đầu tiên đã điều động thì không được. Phỏng chừng hôm nay còn chưa xong. Ngươi xem những tên chó Hạ Bì kia bây giờ còn chưa quay về doanh trại. Có thể Trần Cung sẽ tiếp tục tấn công.
-Đánh đêm?
-Không thể nào!
Tào Bằng ho khan một tiếng, phun ra một cục đàm. Trong cục đàm còn có dính chút máu.
-Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, để bọn chó Hạ Bì nghỉ ngơi chỉnh đốn xong sẽ tấn công càng mạnh mẽ hơn.
-Dạ!
Tào Bằng yên lặng không nói gì, dựa đầu trên tường thành. Hắn không cao nhưng thân hình lại giống như một ngọn giáo thẳng tắp. Mọi người xung quanh thấy hình dáng Tào Bằng, không hiểu vì sao tất cả trở nên bình tĩnh.
Trong cuộc huyết chiến vừa rồi, Tào Bẳng ít nhất cũng giết mười mấy mạng, trong đó có cả tướng lĩnh đối phương. Đừng tưởng tuổi tác hắn không nhiều nhưng thân thủ bản lĩnh có thể khiến mọi người khâm phục.
Nhìn ánh tà dương nhuộm đỏ mặt đất như máu, trong lòng Tào Bằng không thể bình tĩnh. Chưa tới một ngày một đêm mà hắn và Trần Cung đã thắng bại mấy lần. Trần Cung ra oai phủ đầu, Tào Bằng đánh úp doanh trại, hai bên đánh nhau bất phân thắng bại.
Liên tục chiến đấu một ngày trời, hai bên vẫn hòa nhau.
"Kế tiếp, ta phải thắng! Nhưng không biết Trần Công Đài ngươi sẽ hóa giải thế nào? "
-Công tử, Văn Giai trở về hồi báo, bọn chúng thương vong không nhiều. Hơn ba mươi người chết trận, gần tám mươi người không thể chiến đấu.
Không chỉ có Tào Bằng chịu áp lực lớn. Phan Chương và Đặng Phạm cũng cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề.
-Bảo Vương Húc điều một trăm người đến phía Tây.
-Vậy chúng ta ở bên này?
-Tạm thời không điều động thêm người.
-Dạ!
Tào Bằng cố sức nhìn ra phía quân trận của Hạ Bì. Hắn biết rõ bây giờ nhất định Trần Cung ở trong quân trận, nhìn về phía trên tường thành. Đột nhiên hắn vươn tay, chỉ về phía quân Hạ Bì, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo. Hắn biết Trần Cung nhất định có thể thấy được!
Ngày còn chưa tắt nhưng quân Hạ Bì đã đốt đuốc. Ánh tà dương, ánh lửa còn có màu máu trên đất khiến cho thành Khúc Dương càng trở nên khủng khiếp. Trần Cung nắm chặt thành xe, các đốt ngón tay trắng bạch. Trên khuôn mặt lộ ra vẻ kiên nghị, ánh mắt có vẻ ngưng trọng. Hắn không nghĩ là cuộc chiến ở thành Khúc Dương lại dai dẳng như vậy.
Không sai, Tào Bằng tổn thất hai trăm người nhưng số quân Hạ Bì tử vong cũng đáng kinh ngạc, hầu như là hơn gấp hai lần quân Khúc Dương. Hơn nữa đêm qua Tào Bằng tập kích, quân Hạ Bì cũng tử thương hơn trăm mạng.
Nhưng mà đối với Trần Cung, số thương vong ấy hắn có thể chấp nhận được. Đại quân tám nghìn người, thương vong sáu trăm, còn chưa đến một phần mười. (10%)
Còn số thương vong của Khúc Dương thì gần hai phần mười. (20%)
Xem ngươi có thể kiên trì trong bao lâu!
Trần Cung không rõ mưu tính tiếp theo của Tào Bằng thế nào. Nhưng hắn biết rõ cũng không tốt đẹp gì.
-Quân sư, Lữ Cát gây rối.
Lữ Cát thúc ngựa tiến lên, dừng bên cạnh xe của Trần Cung, giận dữ nói: -Quân sư, để ta tiến công. Ta thề sẽ lấy thủ cấp của kẻ địch.
-Thiếu quân hầu hãy an tâm một chút.
Bất kể là Lữ Bố có thái độ thế nào với Lữ Cát, nhưng mà trước mặt người khác Trần Cung vẫn phải gọi Lữ Cát một tiếng "Thiếu quân hầu". Hắn cười:
-Tiểu tử kia mới đánh lùi quân ta một lần, vẫn còn liều lĩnh. Nhưng hắn không thể liều lâu được. Đợi khí thế của hắn tụt xuống, thiếu quân hầu có thể xuất quân, một lần mà đánh tan bọn chúng.
Lữ Cát nghe được, liên tục gật đầu. "Trần Công Đài vẫn còn ủng hộ ta. Về sau nếu ta kế thừa gia nghiệp, nhất định phải trọng dụng người này."
Trong đầu Lữ Cát có ý gì thì Trần Cung cũng không để ý. Hắn nhìn sắc trời rồi thình lình rút bội kiếm ở bên, giơ thẳng lên trời.
-Tiến công!
Tiếng trống trận ầm ầm rung động, tiếng kêu thét một lần nữa lại vang lên.
Máy bắn đã kẽo kẹt bắn ra từng tảng đá, vẽ thành đường cong, bắn lên tường thành Khúc Dương.
Cung thủ bắn tên như mưa.
Quân lính Hạ Bì sau một lúc nghỉ ngơi hồi phục đã trở lại tấn công thành Khúc Dương một cách hung hãn. Một xe gỗ ngăn tên được dựng lên trên chiến trường. Quân Hạ Bì trốn ở phía sau xe, chậm rãi áp sát tường thành Khúc Dương. Cùng lúc đó, trên tường thành lại có một loạt tên bắn ra như mưa. Một loạt cầu lửa từ trong thành bay ra, rơi trên mặt đất. Hai khối lửa bùng cháy, đốm lửa văng ra như pháo bong trên bầu trời chiến trận. Tiếng la hét vang tận trời khiến kẻ khác khiếp sợ.
Trần Cung ra lệnh Chiến Phong đi tới một trăm bước thì dừng lại, trung quân áp sát Khúc Dương. Hắn đang chuẩn bị hạ lệnh thì nghe tiếng quân hỗn loạn phía sau, có tiếng người hô ngựa hý.
-Xảy ra chuyện gì?
-Hồi báo quân sư, quân địch, có quân địch tập kích.
Tên lính truyền tin chạy hồng hộc hướng về phía Trần Cung bẩm báo. Lữ Cát nghe được thì biến sắc, quay đầu ngựa, quát lớn:
-Các huynh đệ, theo ta nghênh địch!
-Khoan đã!
Trần Cung đột nhiên quát Lữ Cát ngưng lại, quay đầu nhìn phía hậu quân. Hắn nở nụ cười. "Tào Bằng, kế hạ lưu như vậy mà ngươi cũng dám dùng? Ta tự hỏi ngươi làm thế nào để kiên trì như thế, hóa ra ban đầu đã bố trí an bài từ trước. Chia binh ra hỗ trợ. Muốn dùng phương pháp này để kéo lại thế tiến công, giảm nhẹ áp lực cho Khúc Dương sao? Hừ, chỉ tiếc là trong tay ngươi có bao nhiêu binh mã chứ? Quân chủ lực đóng trong thành Khúc Dương. Như vậy thì đội nhân mã ở ngoài thành e rằng cũng chỉ cỏn con mà thôi. Hừ, dựa vào nhóm binh lực như vậy để ngăn chặn ta à. Nếu như mà binh lực của ngươi nhiều một chút, có năm nghìn người thì ta còn cảm thấy khó khăn. Đáng tiếc là…"
-Quân sư, vì sao không đi cứu viện?
-Đây là kế phân binh, chỉ muốn giảm bớt sức tấn công cho Khúc Dương.
Trần Cung cười lạnh nhạt nói:
-Ta không mắc lừa. Truyền lệnh ta, lệnh hậu quân bày binh bố trận cố thủ. Ta không tin bọn chúng đủ mạnh để tấn công đại quân của ta.
Xông trận cần phải có tướng vô cùng dũng mãnh. Nếu như là Lữ Bố hoặc Trương Liêu thì Trần Cung còn không dám mặc kệ. Hắn rút bảo kiếm, giớ lên trời lớn tiếng quát:
-Ba quân tiếp tục tấn công thành. Ta muốn hạ Khúc Dương. Công thành cho ta, công thành!
Tiếng la giết càng vang dội. Lữ Cát ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn về phía hậu quân. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói:
-Quân sư, hay là… Ta dẫn người đi xem, chit ít có thể ổn định trận tuyến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 222: Ta muốn hạ Khúc Dương
Chương 222: Ta muốn hạ Khúc Dương