TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 226: Trần Đăng xuất binh

- Trần Công Đài! Con mẹ nhà ngươi dám dùng kế dương đông kích tây.

Tào Bằng vừa chạy vừa chửi.

"Dương đông kích tây! Không ngờ tên này dám dùng cái chiêu này. Đây chẳng phải là cái kế mà Tào Tháo đã sử dụng ở Uyển thành và Nhương thành hay sao?"

Trong trí nhớ của Tào Bằng thì kế Dương đông kích tây vốn ở trong trận chiến Uyển thành. Chỉ có điều không rõ là trong lần thứ mấy Tào Tháo tấn công.

Dù sao thì với Tào Tháo hiện tại Uyển thành chỉ có một cửa đột phá đó là cửa phía Tây. Vì vậy mà y cố tình tấn công mạnh mặt Đông khiến cho Trương Tú phải rời binh lực rồi sau đó tấn công thành Tây. Có điều kế sách này cũng bị Giả Hủ nhìn ra được còn tương kế tựu kế khiến cho Tào Tháo suýt chút nữa thì đi vào. Đời sau, kế Dương đông kích tây cũng nằm trong ba mươi sáu kế. Nhưng Tào Bằng lại ở Hải Tây cho nên cũng không rõ lắm trận chiến của Tào Tháo. Không biết rằng cái kế kế dương đông kích tây này có xuất hiện hay không?

Có điều cái tên Trần Cung này thật sự không coi hắn vào đâu mà chơi cái trò đó.

Trên thực tế kế Dương Đông kích Tây cũng không phải là do Tào Tháo sáng chế ra. Xuất xứ thật sự của nó từng ghi lại trong Hoài Nam tử nhất binh lược huấn. Nguyên văn trong đó như sau: Đạo dùng binh lấy nhu mà đón cương, tỏ ra yếu mà nhân lúc lấy cường, muốn Tây nhưng lại tỏ ra lấy Đông...

Mà người thứ nhất dùng cái kế này cũng không phải là Tào Tháo mà là Viễn Hầu Ban thời Đông Hán.

Không ngờ Trần Cung cũng dám dùng cách này. Trong tay y có đầy đủ binh mã, sau đó lại gây áp lực với Tào Bằng. Khúc Dương có hai cửa thành vốn hết sức cân bằng. Trần Cung lợi dụng ưu thế về binh lực khiến cho Tào Bằng phải phân bố binh tướng hơi thiên về hướng thành Tây. Mà dồn binh về thành Tây thì có nghĩa là binh lực của thành Đông lại ít rồi sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng tấn công, đánh cho Tào Bằng trở tay không kịp. Phải nói đây không phải là một âm mưu mà hoàn toàn là một cái mưu sáng.

Cho dù Tào Bằng có nhìn thấu ảo diệu trong đó thì cũng không thể xoay chuyển được theo Trần Cung. Nếu không gia tăng binh lực của cửa Tây thì sớm muộn gì cũng bị phá. Mà nếu tăng binh cho cửa Tây thì binh cửa Đông sẽ bị giảm đi. Chưa nói tới Tào Bằng cũng không nhận ra.

Phải nói rằng Tào Bằng rất may mắn... Do ban đêm binh mã của Chu Thương được nghỉ ngơi và hồi phục cho nên tạm thời đưa ba tram tân binh mới một được để phòng thủ thành Tây.

Điều đó khiến cho Trần Cung bị ảo giác rằng trong tay Tào Bằng không còn binh mã. Nếu không phải thì hắn mang tân binh lên chiến trường làm gì?

Trong lòng Tào Bằng thầm cảm thấy may mắn vì mình không điều động Chu Thương lên, và cũng may là mình còn cảm thấy được âm mưu sớm.

Nếu Chu Thương và Hạ Hầu Lan đổi quân, binh mã của Hạ Hầu Lan xuống tới giáo trường mà còn phải ra trận thì sức chiến đấu sẽ giảm một pahanf ba. Từ trên chiến trường lui về, có ai mà không muốn được nghỉ ngơi?

Còn chưa kịp ăn một miếng cơm nóng đã vội vã ra chiến trường thì sĩ khí tự nhiên giảm.

May mắn! Thật sự là may mắn....

Tào Bằng và Chu Thương dẫn người vừa mới chạy được hai phần ba khoảng cách thì chợt nghe từ phía thành Đông có tiếng nổ. Từ xa có thể thấy được bụi đất bay mù mịt.

- Thành sập.

Tiếng hô của đám binh lính liên tục vang tới. Tào Bằng nóng nảy vội vàng tăng tốc lao thẳng tới cửa Đông.

Lúc này ở cửa Đông đã bị rối loạn. Phan Chương đánh một ngày gần như đã kiệt sức liền đổi cho Đặng Phạm lên thủ. Nhưng vấn đề ở đây Đặng Phạm có thể đánh giặc nhưng chỉ huy binh lính thì còn chưa đủ. Trần Cung và Tào Tính triệu tập đại quân tấn công mạnh gấp mấy lần ban ngày khiến cho Đặng Phạm luống cuống. Tình hình của gã và Tào Bằng khác nhau. Dù sao thì Tào Bằng cũng có một cái linh hồn gần ba mươi tuổi. Với những kinh nghiệm của kiếp trước khiến cho Tào Bằng so với những người cùng tuổi bình tĩnh hơn nhiều.

Còn Đặng Phạm thật sự là một thiếu niên. Từ nhỏ tới lớn, y chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Sau khi quân Hạ Bì tấn công mạnh, Đặng Phạm lập tức bối rồi.

Trước đây, gã giúp đỡ Phan Chương còn được nhưng bây giờ Phan Chương không có ở đây khiến cho gã không biết làm sao. Bị tấn công liên tục, tường thành lập tức bị đánh sập. Đương nhiên ở đây còn có một vấn đề đó là tường thành phía Đông có vẻ không bằng phía Tây.

Thành Khúc Dương tây cao Đông thấp. Ngoài thành Đông đất trũng, cấu tạo đất cũng xốp hơn thành Tây. Từ ngoài nhìn thì thấy hai tường thành không có gì khác biệt lắm. Nhưng thật ra tường thành phía Đông lại không dày và kiên cố như thành Tây.

Ngày hôm qua Tào Tính nhận ra vấn đề đó cho nên mới đưa ra kế hoạch tấn công mạnh thành Tây.

Trần Cung lại đưa ra cái kế dương đông kích tây nên càng thêm ổn thỏa. Ban ngày khi Lữ Cát tấn công mặc dù không lợi nhưng làm tăng thêm một bước khiến cho thành Đông bị yếu. Tới đêm, chỉ một lượt đá liền đánh sập thành Tây. Trong lúc nhất thời Đặng Phạm không biết phải làm như thế nào.

Quân Hạ Bì sớm chuẩn bị sẵn lập tức ùa lên lao tới chỗ lỗ hổng. Mà trên thành cũng trở nên hoảng loạn. Đặng Phạm không biết là cần phải bắn tên, đẩy lùi binh Hạ Bì rồi lấp chỗ hổng.

Chủ tướng không biết làm sao khiến cho binh lính cũng trở nên hoang mang. Mắt thấy quân Hạ Bì vọt tới lỗ hổng, thành Khúc Dương sắp bị phá thì cuối cùng Tào Bằng cũng chạy đến thành Đông.

- Đại Hùng! Lấp chỗ hổng lại.

Tào Bằng ở dưới thành gào to.

- Các huynh đệ không nên hoang mang. Ta tới đây rồi...lập tức đánh trả cho ta.

Tiếng gào của Tào Bằng vang lên trên không trung. Mấy ngày ngay, tất cả đã quen với âm thanh của Tào Bằng vì vậy mà khi nghe thấy tiếng của hắn, tất cả đều bình tĩnh lại. Đặng Phạm cũng tỉnh hồn, vội vàng gào lên:

- Lấp chỗ hổng.

- Chu Thương! Dẫn hai trăm người lên thành bắn tên.

- Vâng.

Chu Thương không nói hai lời lập tức dẫn cung tiễn thủ xông lên tường thành.

Tào Bằng thì vung đao vọt tới đám binh lính Hạ Bì. Hà Nhất đại đao rít gió bổ xuống. Dẫn đầu đám binh lính Hạ Bì xông vào là một tên đô bá. Thấy Tào Bằng nhìn như trẻ con, y cất tiếng cười dữ tợn, vung thương đón lấy.

Đao thương giao nhau phát ra một tiếng chát chúa. Cây thương bị đẩy ra khiến cho tên đô bá lộ rõ người. Tào Bằng cắn răng tiếp tục vọt tới bên cạnh tên đô bá. Hà Nhất đại đao thuận thế vung lên xẻ đôi người tên đô bá. Tào Bằng cũng không hề dừng lại, vọt thẳng vào trong đám loạn quân.

Một viên thiết lưu tinh bay ra trúng mặt một tên lính Hạ Bì khiến cho y ngã gục xuống đất. Hai lần ra tay đánh chết hai người khiến cho người ta cảm nhận được thủ đoạn hung tàn của hắn.

Vào lúc này, Tào Bằng giống như một con mãnh hổ xuống núi tung hoành trong đám loạn quân. Đao của hắn tới đâu sương máu lập tức phun lên. Một trăm tên lính Hải Tây tham gia vào trận chiến. Mặc dù binh lính Hạ Bì liên tục tràn vào nhưng lập tức lại đẩy lùi. Người trước bị đẩy lùi thì người sao lại vọt tới khiến cho lỗ hổng đầy người. Chỉ nghe từ trên thành vang lên tiếng gào giận dữ của Đặng Phạm:

- Ném đá! Lấp đất.

Bao cát, cọc gỗ và đá tảng từ trên đầu thành đổ xuống khiến cho đám binh lính Hạ Bì đang chen chúc ở đó kêu thét thảm thiết

Trong đám bụi đất mù mịt, mấy chục tên lính Hạ Bì chỉ còn lại máu thịt, biến thành một trong những thứ để lấp lỗ hổng.

Đám binh lính Hạ Bì bị cọc gỗ xuyên thủng lại thêm bị mấy chục bao cát đè lên chỉ còn lộ chân ra ngoài.

- Không phải sợ. Mọi người không phải sợ. - Phan Chương bị đánh thức cũng vọt lên trên thành.

Chu Thương và Đặng Phạm cùng với nhau vừa chỉ huy bắn tên vừa điên cuồng chém giết binh lính Hạ Bì trèo lên tường thành.

Sau khi tiêu diệt xong đám binh lính Hạ Bì lọt vào thành, Tào Bằng dẫn binh lính cũng trèo lên tren tường thành. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, binh lính Hải Tây lập tức nhảy nhót hét lên:

- Công tử tới rồi. Công tử tới rồi.

Bên ngoài thành Đông, Trần Cung lập tức biến sắc.

- Đáng chết....chúng ta bị lừa rồi.

Đúng vậy có thể coi như y bị mắc mưu. Có điều đây cũng không phải do Tào Bằng tạo ra mà chỉ là một hành động không có ý định của hắn khiến cho Trần Cung bị mắc sai lầm. Y thấy trên thành bóng người hò reo thì giận quá, nhảy khỏi chiến xa.

Từ nhỏ tới lớn, ngoài trừ Tào Tháo ra chưa ai có thể làm cho y tức giận giống như Tào Bằng. Trong suy nghĩ của Trần Cung thật sự cảm thấy nhục nhã.

- Công thành! Công thành.

Trần Cung khàn giọng gào lên tưởng như sắp phát điên.

Tào Tính bước tới ôm lấy y:

- Công Đài! Không thể đánh tiếp...thương vong quá nhiều. Các huynh đệ đã mệt rồi.

- Nhưng...nhưng...

- Công Đài! Nghe ta nói. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Dù sao thì Khúc Dương cũng gần như đã hết sức, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đánh tiếp. Ta không tin Tào Hữu Học còn có thể chịu được nữa.

Trần Cung nghiến răng nghiến lợi một lúc rồi từ từ bình tĩnh.

- Thúc Long! Thu binh.

Tiếng thanh la vang lên, quân Hạ Bì sau khi tấn công mạnh liền dừng lại. Có thể nói trận chiến này đối với quân Hạ Bì tổn thất nặng nề. Rõ ràng sắp phá được thành lại bị đối phương chống được. Cứ như vậy, trong hai ngày qua, thành Khúc Dương giống như đánh không chết làm cho quân Hạ Bì cảm thấy nản.

Trần Cung nắm chặt bảo kiếm. "Tào Hữu Học! Để cho ngươi sống thêm một ngày, xem ngươi còn chống được tới khi nào."

Đọc truyện chữ Full