Một trận mưa thu, giá lạnh.
Trận mưa nhỏ trong tám tháng qua, khiến cho thảo nguyên Hà Tây càng thêm lạnh lẽo. Là lạnh, không phải mát. Sắc trời âm u, nhìn không thấy mặt trời. Tào Bằng theo bản năng nắm chặt áo lông cừu trên người, thở ra một luồng khí.
- Đây là nhân lực Sĩ Nguyên cho ta.
Sắc mặt hắn u ám như thời tiết, trong giọng nói có chút lạnh lùng.
Thái Địch đứng phía sau hắn, không khỏi ớn lạnh. Vụng trộm thoáng nhìn Tào Bằng, trong lòng lộ rõ vẻ sợ hãi ghê ghớm. Sau khi theo Tào Bằng ba ngày, còn chưa thấy bộ dạng tức giận của Tào Bằng. Những tưởng rằng vị thầy này tính tình tốt, đối xử với ai cũng ôn hòa như vậy. Nhưng hiện tại nhìn lại, hình như sai lầm rồi! Lúc Tào Bằng mặt lạnh, nhiệt độ xung quanh cũng như hạ xuống rất nhanh. Cả đám người Giả Quỳ, Doãn Phụng, Lương Khoan, không ai dám đứng ra. Một đám người trang nghiêm đứng sau Tào Bằng, câm như hến, hết sức cẩn thận…
Ba ngày sau, Thái Địch nghe được không ít chuyện xưa của Tào Bằng.
Trước kia vị tiên sinh này, cũng không phải người văn nhược tay không trói gà. Hắn đã từng dùng nghìn người chống chọi lại một đội quân tốt dũng mãnh gấp mấy lần quân mình, khiến gần vạn người chết tại trận trong biển lửa, chính hắn cũng suýt nữa bị thiêu cháy… Oai phong của Tào Bằng ở trung nguyên,Thái Địch dần dần hiểu rõ. Lúc dầu y cảm thấy may mắn vì mẫu thân đã tìm được cho y một thầy tốt. Nhưng giờ phút này, mặc dù Thái Địch là đệ tử thân truyền của Tào Bằng, cũng sợ tới mức không cả dám thở mạnh.
Vương Song quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
- Bàng quân sư nói, tướng ở ngoài, quân mệnh không chấp nhận. Đám người Hưu Chư lần này được cứu sống tổng cộng bảy nghìn bốn trăm quân, nhưng bên quân sư cũng cần có quân sĩ, vì thế để trên hai mươi năm, dưới bốn mươi tráng sĩ gần như lưu lại toàn bộ, ước chừng cũng có gần hai nghìn bảy trăm người. Những người còn lại sẽ tiếp tục được đưa tới đây, con số mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để gánh vác việc xây dựng thành trì…sau này còn có hơn ba nghìn quân già yếu trên đường, quân sư nói trước có thể đưa tới Hồng Trạch, ở lại nơi doanh địa được xây dựng đơn sơ.
Phía sau Vương Song, một đội tù binh quần áo tả tơi, hai tay ôm đầu gối ngồi dưới đất.
Liếc mắc nhìn, những người lao động này cũng chỉ trong tầm tuổi từ hai mươi tới bốn lăm, quần áo đủ dạng, nhìn qua thì vô cùng giản dị. Dựa vào những gì Vương Song nói, những người này là đội lao động tốt nhất…
Tào Bằng cũng biết, hai nghìn binh mã Tây Bắc mục nguyên (thảo nguyên chăn nuôi Tây Bắc), đúng là có chút nguy hiểm.
Trên thực tế, hắn để Bàng Thống qua đó, cũng do lo lắng áp lực của Đặng Phạm quá lớn. Đối với vị ngũ ca kia, Tào Bằng hiểu khá rõ. Nếu Tào Bằng để y đem toàn bộ tù binh tới, Đặng Phạm nhất định sẽ không lưu lại một ai, gánh toàn bộ trọng trách trên người, mà không có nửa câu oán hận. Bàng Thống tới mục nguyên Tây Bắc, Tào Bằng sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng lại không ngờ rằng, Bàng Thống lại cắt xén giai đoạn, tạm giữ toàn bộ thanh niên cường tráng.
Hai mươi lăm tuổi đến bốn mươi tuổi, đúng là sinh sinh lực cường tráng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nam tử đất Khương Hồ, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, thậm chí là từ nhỏ đã học cách giết người và bản lĩnh đánh giặc.
Tuy nhiên vẫn có những điểm khác biệt.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đúng là thời điểm trưởng thành, chúng có bao nhiêu sức lực?
Nhưng nghĩ tới những áp lực mà Đặng Phạm phải chịu ở mục nguyên Tây Bắc, Tào Bằng có mất hứng thế nào đi nữa, cũng phải cắn răng chịu đựng.
- Thứ Tằng.
- Có mạt tướng.
- Những người này, có thể chứ?
Doãn Phụng gãi gãi đầu, cười nói:
- Không có gì không thể, cần quất vài roi, không thể cũng phải có thể.
Tào Bằng nhíu mày, do dự một chút, hạ giọng nói:
- Tận lực đảm bảo bọn họ được ấm no. Tiến độ của Liêm Bảo cũng không thể trì hoãn, ta sẽ lưu lại toàn bộ một ngàn người này, đồng thời cũng muốn chọn ra một ngàn binh mã, chuẩn bị nhận lại một nghìn lao động ở Hồng Trạch… Sĩ Nguyên lúc này, đúng là đem tới cho ta một khó khăn lớn. Thế nào, một nghìn quân sĩ, sẽ hoàn thành công việc chứ?
Doãn Phụng do dự một chút, hướng nhìn Giả Quỳ.
Giả Quỳ do dự một lát, thấp giọng nói:
- Hoàn thành công việc thì không có vấn đề gì, chỉ sợ vấn đề lương thảo, có chút khó khăn.
- Có thể duy trì bao lâu?
- Trong chín tháng, nhiều nhất là chín tháng…
- Ta đã sai người đi Trường An, thỉnh cầu trợ giúp của Vệ Ký tướng quân. Nếu thuận lợi, có thể đầu tháng sẽ nhận được. Đến lúc đó ta sẽ đưa một ít lương thảo tới đây, các ngươi cần chuẩn bị công đoạn cất vào hầm. Lương Đạo, bắt đầu từ bây giờ, ngươi tạm thời đảm nhận chức Liêm Bảo úy. Lương Khoan lập tức dẫn một ngàn binh mã, mang đủ lương thảo và đồ quân nhu, đi tới Hồng Thủy, ta sẽ theo sau hội hợp với ngươi.
Mọi người nghe xong, chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng lại thoáng nhìn qua đám thiếu niên tù binh trong doanh trại, nét mặt tỏ rõ vẻ cảm thông.
- Cho họ nghỉ ngơi một ngày, ăn no đi hãy nói.
- Tuân mệnh!
Tào Bằng nói xong, xoay người đi vào Thân Binh Doanh.
Lần đầu tiên thưởng thức cảm giác một mình nắm quyền lớn, hóa ra cũng không tốt đẹp như tưởng tượng.
Nhân khẩu, nhân khẩu, nhân khẩu...
Tào Bằng lần đầu tiên ao ước sự gia tăng nhân khẩu.
Kiếp trước, nhân khẩu bùng nổ, một thành nhỏ chật kín người, nhìn thôi đã làm người khác cảm thấy phiền lòng, nhưng hiện tại, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao vĩ nhân lại nói: “nhiều người dễ làm việc”. Nếu trong tay hắn nhân khẩu sung túc, thì mọi việc cần gì phải hết cách giải quyết? Chỉ tiếc, nhân khẩu ở thảo nguyên Hà Tây không ít, nhưng lại khó lợi dụng.
Tình hình này lại khác với Hải Tây.
Hải Tây tuy rằng hỗn loạn, nhưng có thể sử dụng được lượng nhân khẩu, một tòa thành cũng đã được xây dựng ở đây.
Còn ở Hà Tây, cái gì cũng không có.
Không có thành trì, không có đất đai, càng không có có thể sử dụng nhân khẩu... Hồng Trạch tuy có mấy vạn người Hán, cũng không sẽ nghe theo sự điều khiển của Tào Bằng. Tào Bằng thậm chí tin rằng, đám người Đậu Lan lúc này, nhất định đang chờ chê cười hắn, thậm chí bất cứ lúc nào hắn chuẩn bị ra tay, chúng cũng có thể đuổi hắn khỏi Hà Tây. Mà dân chăn nuôi ở Khương Hồ, cũng không hề có khả năng nghe theo mệnh lệnh Tào Bằng.
Phiền toái, thật đúng là phiền toái!
Nguyên tưởng rằng sẽ được đám ngươi Hưu Chư, bổ sung vào đám nhân lực còn thiếu.
Nào ngờ Bàng Thống là kẻ ác độc, y đem hết những thanh niên cường tráng đi, chỉ để lại những người già yếu.
- Tướng quân, kì thực cũng không cần khẩn trương như vậy.
Giả Quỳ đi vào, thấp giọng nói:
- Sau hai tháng, di dân triều đình đưa tới, sẽ có người dùng được.
- Nói như vậy nhưng cũng không hề đơn giản.
Tào Bằng suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng dậy nói:
- Lương Đạo, ta giao cho ngươi một việc.
- Xin tướng quân chỉ bảo.
- Trong vòng trăm dặm Liêm Bảo, có bao nhiêu dân chăn nuôi?
- Mạt tướng điều tra qua, còn sai người đi thăm dò, Liêm Bảo tây tới Tiểu Tùng Lâm, đông tới Hà Thủy, bắc tới Linh Võ Cốc, nam tới Thiên Mã Nguyên, phạm vi trăm dặm, sở hữu hơn năm mươi những bộ lạc lớn nhỏ …Người dân nơi đây, cũng vô cùng pha tạp. Ngoài một sộ ít bộ lạc, thuộc bộ lạc trong gia tộc ra, phần lớn là những bộ lạc di cư. Nhân khẩu nhiều thì ước chừng có bốn năm trăm người, ít thì cũng không tới trăm người. Tổng cộng hết vào, cũng chỉ tầm gần chục nghìn người. Nhưng giữa các bộ tộc không hề có liên hệ gì, có vài bộ tộc, còn có mối thù hận sâu sắc.
- Sức chiến đấu thì sao?
Giả Quỳ mỉm cười.
- Một đám ô hợp, có sức chiến đấu ra sao được?
Tào Bằng trầm lặng một lúc lâu, nói với Thái Địch:
- Tìm Thứ Tằng đến đây.
- Vâng.
Thái Địch thân là học trò của Tào Bằng, ngoài việc đi theo học tập Tào Bằng, còn có trách nhiệm làm lính liên lạc.
Y vội vàng chạy ra khỏi lều lớn, một lát sau đã thấy Doãn Phụng vội vàng chạy vào lều:
- Tướng quân, có gì chỉ bảo?
- Cho một ngàn lao động này làm việc. Tường ngoài Liêm Bảo, khi nào thì bắt đầu xây dựng?
Doãn Phụng nói:
- Nhiều nhất là mười ngày.
- Tốt lắm, trong thời gian này, ngươi hãy luyện tập nhân mã nhiều một chút. Lương Đạo ngươi thì qua lại nhiều một chút, tận lực lôi kéo một số bộ lạc có thể phục vụ cho ta. Sau mười ngày, Thứ Tằng bắt tay vào luyện binh. Một bộ sẽ có năm trăm người, thay phiên xuất kích. Nếu có địch ý với ta, hoặc không muốn nghe theo sự điều khiển của ta, đều tiêu diệt hết. Tất cả lực lượng, đều trở thành cu li tham gia xây dựng Liêm Bảo… Nói với các huynh đệ, tài sản cướp được có thể giữ lại bốn phần, còn sáu phần thì sung công. Tóm lại, khi huyện Hồng Thủy khởi công, Liêm Bảo cần phải hoàn thành.
Giả Quỳ, Doãn Phụng nghe xong, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Tào Bằng đưa ra mệnh lệnh, nếu như truyền tới tai Hứa Đô…
Tuy nhiên, nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của hắn, hai người không dám khuyên bảo, chắp tay nơi:
- Mạt tướng tất không phụ sự phó thác của tướng quân.
-----------------------
Một ngày vô sự!
Ngày sau, mới sáng sớm, Liêm Bảo liền náo nhiệt hẳn lên.
Các thiếu niên Hưu Chư trải qua một ngày nghỉ ngơi, dưới sự đốc thúc của binh lính, đi ra doanh tù binh, bắt đầu một ngày lao động.
Không thể không nói, Bàng Thống sắp xếp rất hợp lí.
Y chỉ để lại thanh niên cường tráng từ hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi ở chăn nguyên Tây Bắc, đảm đương binh hầu quân Hán; đồng thời chia những người già yếu làm hai nhóm, tuổi quá cao thì đưa tới Hồng Thủy. Kể từ đó, ba phương đều có cùng một bộ phận, đều có những liên quan nhất định. Thêm vào đó Tào Bằng cũng không quá hà khắc với những thanh niên này, ít nhất cũng đảm bảo cho họ có thể ăn no bụng.
Đây là Tam Quốc!
Thời địa chiến tranh liên miên, thiếu ăn trầm trọng.
Có thể ăn no bụng, đã là một việc đáng ước mong.
Hơn nữa người nhà thì bị Tào Bằng cai giữ, trước khi bọn người Bàng Thống xuất phát, đã dựa vào điều kiện gia đình họ, tạo sách đăng kí. Một người trốn, cả nhà chết, một người phản, hàng xóm láng giềng đều bị liên lụy, cho nên đám thanh niên này cũng vô cùng thành thật.
Còn Tào Bằng thì sao?
Ngày Liêm Bảo bắt đầu khởi công, hắn đem theo Vương Song, Thái Địch cùng trăm tên quân tốt, rơi khỏi Liêm Bảo.
- Tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy?
Sau khi rời khỏi Liêm Bảo, Thái Địch không kìm nổi nhẹ nhàng hỏi.
Tào Bằng sau một lúc lâu đáp:
- Đồi Hồng Sa!
Đồi Hồng Sa?
- Nơi đó là địa bàn của tạp chủng Tiên Ti.
Thái Địch không khỏi run sợ, bởi vì cậu biết, lúc trước chính tạp chủng Tiên Ti đã cướp đi mẹ con cậu từ Thân Đồ trạch.
Tuy rằng, cậu cũng biết, đó là chỉ bảo của thầy.
Nhưng đối với tạp chủng Tiên Ti, Thái Địch vẫn cảm thấy sợ hãi.
- Công tử, chúng ta tới đồi Hồng Sa làm gì?
Tào Bằng khẽ mỉm cười:
- Đi xem Đàn Chá đã chuẩn bị tốt chưa, nếu có khả năng, ta còn muốn ép nơi đó cung cấp chút nước dầu. Đàn Chá cũng đã ở đồi Hồng Sa vài năm, ta tin rằng trong bộ lạc của y, sẽ có những thứ tốt.
Vương Song không nhịn được cười!
- Xem ra, có lẽ công tử đã có đối sách…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 407: Người, người, người…
Chương 407: Người, người, người…