Trong lều, ánh nến chao động, lúc sáng lúc tối.
Quách Hoàn, Bộ Loan và Thái Văn Cơ đều chạy tới, mà người con gái kia cũng đã mặc xong quần áo, rụt rè bên cạnh, cúi đầu thấp xuống.
Nàng ấy vóc dáng cao gầy, khoảng chừng một thước bảy, có chút đẫy đà.
Từ trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn mà nhìn, không phải là người làm tôi tớ, dường như xuất thân là tiểu thư khuê các.
Tào Bằng nhăn trán lại, ngồi ở bên đó không nói một lời. hắn cuối cùng quyết định không làm cầm thú, kìm nén dục vọng lại
- Chân cô nương, sao cô nương lại ở đây?
- Thần thiếp cũng không biết, thần thiếp thậm chí không biết được đây là đâu. Trượng phu của thần thiếp, là Thứ sử U Châu Viên Hi vẫn ở Nghiệp Thành. Trước đó, trong nhà mẹ già khó ở, thần thiếp về nhà chăm sóc. Sau đó mẹ già bình phục, thần thiếp chuẩn bị quay trở về Nghiệp Thành…Chẳng may, trên đường đi bị nhóm người bắt cóc, hộ vệ đều chết. Thần thiếp trên đường bị đánh thuốc mê. Sau bữa cơm hôm nay, thần thiếp cũng không biết sao lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại…
- Thật là một người đáng thương.
Thái Diễm trên cơ bản đã hiểu rõ được huyền cơ trong đó, quay đầu nhìn về hướng Tào Bằng.
- Nhìn ta làm gì, ta cũng không biết nàng ấy là ai, việc này là do bọn Tô Song tự chủ trương, không có quan hệ gì với ta hết.
Tào Bằng sao có thể không hiểu rõ được hàm ý trong ánh mắt kia của Thái Diễm, không cãi lại, đứng dậy mà trở về.
Tuy nhiên, hắn nói được nửa lời, đột nhiên ngẩn người ra…
- Nàng vừa nói gì, trượng phu của nàng là Viên Hi?
- Đúng vậy.
- Con thứ của Viên Thiệu, Viên Hi?
- Vâng!
Tào Bằng bất chợt nhớ ra thân phận của người con gái trước mắt này.
Chân Mật, vừa rồi khi nàng ta tự báo về gia môn của mình, Tào Bằng cũng chưa có liên tưởng gì. Nhưng khi nàng ta nói nàng ta là vợ của Viên Hi, Tào Bằng có chút lờ mờ…Vợ của Viên Hi, chẳng phải chính là Lạc Thần sao? Lạc Thần Phú vẫn còn lưu danh hậu thế, còn nghe nói Tào Thực yêu thích chị dâu của hắn là Chân Thị, mà Chân thị này trước kia chẳng phải là vợ của Viên Hi sao?
Trong Diễn Nghĩa từng nói, sau khi Tào Tháo công phá Nghiệp Thành, Tào Phi xông vào trong nhà Viên Thiệu, thấy vợ Viên Thiệu là Lưu phu nhân đang ngồi chỉnh tề ở chính đường.
Một người con gái tránh phía sau Lưu thị, dụng mạo rất đẹp khiến cho Tào Phi động lòng.
Vì thế Tào Phi liền hỏi danh tính của người con gái kia, được biết nàng là vợ sau của Viên Hi, không nói hai lời nạp nàng làm thứ thiếp.
Chân thị, Chân Mật...
Tào Bằng không khỏi trong lòng kêu khổ:
- Tô Song này, thật đúng là cả gan làm loạn!
Tuy nhiên ngẫm lại, dường như cũng hợp tình hợp lý. Viên Thượng đối với Tô Song áp bức nặng nề, lại thêm vào bạn tốt của hắn là Trương Thế Bình bị giết, lòng căm thù của Tô Song đối với Viên Thị tất nhiên không nhỏ. Nếu quyết định chống lại đương nhiên hắn ta không coi Viên Thượng ra gì cũng là điều rất bình thường. Chân Mật không nói rồi sao? Nàng ấy là trên đường quay về Nghiệp Thành bị tập kích, đó tất nhiên là do Tô Song gây nên.
Tô Song mang đến không ít thủ hạ, trong đó có Chúc Đạo, kiếm thủ hạng nhất trợ chiến.
Thân là thương nhân Trung Sơn, lại hay tới lui giữa Hồ Hán, Tô Song tất nhiên sẽ mời chào rất nhiều hiệp khách làm trợ thủ môn khách, nếu không sẽ bị người ta dòm ngó. Trương Thế Bình vì cái gì mà dám tạo phản, cũng chính là do y có rất nhiều môn khách. Đông Hán những năm cuối, chế độ môn khách vẫn tồn tại như trước. Mặc dù là ở Hứa Đô, trong nhà của Tào Hồng Tào Nhân, đều giữ rất nhiều môn khách.
Tào Bằng hô đứng dậy, mắt hổ trợn trừng nhìn Chân Mật.
Chân Mật sợ tới mức lùi lại mấy bước, thân thể không khống chế được hơi run rẩy…
- Phu quân…
Tào Bằng nghe được Quách Hoàn gọi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Đồng thời, trong lòng cười khổ một hồi: không ngờ, chính mình cướp đi vợ của Gia Cát Lượng không nói, hiện giờ lại đoạt đi vợ của Tào Phi!
- Chân phu nhân, nàng có biết đây là đâu không?
- Thần thiếp không biết.
- Đây là Hà Tây, dưới sự quản lý của Tào Công.
- Hả?
- Trượng phu nàng và ta là thù địch. Cho nên, không cần biết nàng sao lại đến đây, có một số điều nàng cần phải rõ, ta không có khả năng đưa nàng trở về. Đương nhiên, nàng muốn trở về, ta cũng không ngăn cản…nhưng mà nơi này cách U Châu xa hơn ngàn dặm, hơn nữa chiến sự liên miên. Dọc theo đường này có rất nhiều nguy hiểm, nàng có thể không trở về, sao cũng được.
Ta không ngại nói cho nàng hiểu rõ chút.
Viên Thị tất sẽ bại!
Cho dù là nàng quay trở về rồi, cũng chẳng qua là tù nhân, vận mệnh tương lai ra sao, ta cũng không rõ.
Nếu như nàng đồng ý, có thể ở lại…Ta thấy nàng cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, chắc hẳn đã nghe qua danh của Thái đại gia. Vừa đúng lúc, Thái đại gia hiện đang giúp ta ghi chép kinh điển tiên hiền, nàng có thể ở lại nhà của Thái đại gia, giúp đỡ sửa lại văn chương…Chờ sau khi thời cuộc ổn định lại, ta sẽ phái người đưa nàng về nhà. Chỉ có điều là tình hình hiện giờ, ta lại không có cách nào để giúp nàng.
Hai con đường, ở lại Hà Tây, hoặc là một mình trở về.
Không cần nói đến nghìn dặm xa xôi, ở giữa còn phải đi xuyên qua khu chiến loạn, sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, coi như là nàng trở về, cũng chỉ có thể làm tù nhân. Chân Mật hiểu rất rõ, là tù nhân là hậu quả ra sao. Nàng không khỏi sợ hãi ngẩng đầu lên nước mắt ràn rụa, lộ ra vẻ hết sức nhu mì. Nàng muốn trở về, nhưng lại bị Tào Bằng dọa sợ rồi!
- Phu quân, sao lại không giúp nàng ấy?
Bộ Loan nhìn vẻ đáng thương của Chân Mật, không kìm nổi bèn tiến lên hỏi.
Tào Bằng nghe được giận dữ,
- Hồ đồ, Hà Tây làm lại từ đầu, ta nào có nhân lực và tinh lực hộ tống nàng ấy trở về Hà Bắc?
Hơn nữa, cho dù là quay trở về Hà Bắc thì sao?
Tội danh của người này, đã định trên đầu của ta, ta cho dù là có ngàn cái miệng, cũng nói không rõ được… Tên Tô Song và Chúc Đạo đáng chết này, đến thì đến, lại đem đến cho ta phiền phức như vậy. Tóm lại, xin mời Chân phu nhân tự mình lựa chọn.
Chân Mật nức nở đứng lên…
- Thôi bỏ đi, dù sao thời gian này cũng không gấp.
Hữu Học ngươi vừa rồi nói để Chân phu nhân giúp ta sao chép kinh điển, cũng là biện pháp. Phu nhân, không bằng đi theo ta trước, ở chỗ của ta. Đến khi nào suy xét kỹ rồi, lúc đó hãy quyết định. Nếu thật muốn quay trở về, ta cảm thấy Hữu Học cũng nói không sai. Chờ thế cục ổn định, hãy đưa nàng quay về Trung Sơn, tới lúc đó nàng có thể tự mình quyết định…
Nghẫm nghĩ, dường như đây là biện pháp trước mắt duy nhất.
Để cho Tào Bằng đưa nàng ấy về Nghiệp Thành, quả nhiên không thể…
Ở lại, nhưng bất giác nàng lại nhớ đến hình ảnh Tào Bằng trần truồng vừa rồi, trong lòng Chân Mật hốt hoảng, cuối cùng quyết định dọn đi ở cùng với Thái Diễm. Dù sao, Thái Diễm cũng là nữ, vả lại lại rất có danh vọng, ở lại chỗ nàng ấy, dù sao vẫn an toàn hơn một chút. Về phần quận Hà Tây là ở đâu? Chân Mật vẫn thật sự không rõ lắm. Dù sao quận Hà Tây cho đến nay, vẫn không thực sự chưa có tên gọi chính tưhcs. Nếu đi không được, thì tạm thời ở lại, đợi ngày sau quyết định thôi.
Thái Diễm dẫn Chân Mật đi rồi!
Tào Bằng ngồi xuống, vỗ vỗ trán.
- Phu quân, không bằng đi nghỉ ngơi sớm thôi.
Tào Bằng lắc lắc đầu, đứng dậy,
- Các nàng đi ngủ trước đi, ta đi tìm Lý tiên sinh thương nghị chút.
- Sao, chẳng lẽ có tai họa gì?
- Tai họa không thể nói rõ, tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy, Chân phu nhân này bị bắt đến Hà Tây, không chừng sẽ phát sinh ra biến cố gì.
Sắc đêm sâu lắng!
Gió Bắc càng lướt qua núi Hạ Lan, lướt qua mục nguyên Hà Tây.
Ánh trăng đêm nay, chỉ còn lại một ánh trăng non, treo cao trên màn đêm, lộ ra vài ý tịch mịch và lành lạnh.
Tào Bằng rời khỏi lều nhỏ, đi thẳng đến chỗ ở của Lý Nho.
Xảy ra chuyện này, điều hắn nghĩ đến đầu tiên, đó chính là đi tìm Lý Nho hỏi chủ ý.
Lý Nho vẫn chưa nghỉ, trong lều nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Gã ngồi ở bên lò lửa, vừa đốt lửa, vừa đọc sách dưới ánh đèn.
Khi Tào Bằng vào đến, Lý Nho vừa lúc bưng lên một chén rượu.
- Công tử, sao lại tới thăm đêm khuya thế này?
Tào Bằng không nói một lời, đi đến đoạt lấy chén rượu trong tay Lý Nho, uống một hơi cạn sạch. Hướng về phía ghế bên cạnh mà ngồi xuống, để lộ ra vẻ khổ sở.
- Sao vậy?
- Tô Song có mang đến cho ta một lễ vật.
- Vậy tính sao?
- Tiên sinh có biết lễ vật mà hắn mang đến là gì không?
Lý Nho hơi sửng sốt, buông quyển sách trên tay xuống, sau đó nhìn chằm chằm Tào Bằng, nhìn một lúc lâu.
- Chẳng lẽ, là phiền phức?
- Là phiền phức lớn…tên tiểu tử này không ngờ lại bắt cóc vợ của Viên Hi lại đây, trần truồng đưa vào trong lều của ta.
- Thê tử của Viên Hi?
Lý Nho ngẫm nghĩ,
- Chẳng lẽ là con gái của Thượng Thái Lệnh Chân Dật, huyện Vô Cực nước Trung Sơn?
- A, tiên sinh cũng biết người này?
Lý Nho cười ha ha,
- Năm đứa con gái, nghe nói người nào cũng quốc sắc thiên hương, xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt Chân Mật lần này, xinh đẹp nhất. Công tử thật tốt phúc, không ngờ có người đem nàng ấy tới...Ha ha, không biết có cảm giác gì?
Người này dường như đối với việc này không chút kinh ngạc, ít nhiều làm cho Tào Bằng cảm thấy bất ngờ.
Tuy nhiên, sau nghĩ một chút, dường như cũng bình thường.
Đông Hán khi nói không có nghiêm ngặt giữa nam nữ đến vậy, nhưng địa vị của con gái cũng không được cao, thường bị người ta coi như hàng hóa. Việc tặng vợ, tặng tiểu thiếp phát sinh nhiều lần, dường như cũng coi như không có vấn đề gì. Lý Nho đối với việc này đã thấy rất nhiều rồi! Năm đó nếu không có bà vợ sư tử kia của gã, thiếu chút nữa cũng xảy ra giống việc này rồi.
Ở thời đại này, dâng tiểu thiếp cho người khác, cũng có thể gọi là nhã nhặn.
- Tiên sinh, ta nào có ý đó...Nhưng thê tử củaViên Hi kia.
Lý Nho nghe được một tiếng cười nhạo,
- Viên Hi thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là một tên đầy tớ nhãi ranh! Nếu không có Viên Bản Sơ, hắn cũng chẳng là cái gì cả. Theo ta thấy, đây không được coi là phiền phức mà phải là một chuyện tốt mới phải. Công tử mới lấy được người đẹp, sao lại không cẩn thận nếm thử, lại chạy tới chỗ ta kêu khổ? Phiền phức này của ngươi chỉ sợ ngay cả Tào Mạnh Đức cũng ao ước đấy.
Tào Bằng mặt đỏ tía tai…
Nói thực, hắn thật không có cởi mở như vậy.
Hai thê thiếp trong nhà, đã đủ rồi, thêm chuyện này nữa hắn không làm được.
Tào Bằng mặc dù thích sắc đẹp, nhưng dù sao cũng là người xuyên qua, có đôi khi trong lòng còn dè dặt khiến cho hắn không làm được việc gì. Tuy nhiên, Lý Nho nói thế khiến cho Tào Bằng cũng có chút tiếc nuối: mới vừa rồi vội vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ, Chân Mật kia quả là Lạc Thần?
- Tuy nhiên, muốn nói phiền toái thôi, khẳng định sẽ có.
Lý Nho sau khi trêu đùa vài câu, câu chuyển đột nhiên chuyển hướng, lộ ra vẻ nghiêm túc.
- Ta nghe nói, Viên Hi rất sủng ái Chân Thị. Hiện giờ người con gái này lại bị cướp đi, hắn chưa chắc đã từ bỏ ý đồ.
Tào Bằng nói:
- Ta lo lắng cũng là ở chỗ này.
- Công tử đừng lo, người phải lo là Mạnh Đức mới đúng.
- Ố?
- Chân Thị ở Ký Châu bị cướp, nói không chừng sẽ bị vu oan trên người Mạnh Đức, đến lúc đó, Viên Hi rất có thể sẽ thay đổi thái độ liên kết với Viên Thượng chống lại Mạnh Đức. Mạnh Đức phải đánh chiếm Nghiệp Thành, chỉ sợ sẽ tốn mất một số tay chân.
- Viên Hi sẽ tham chiến?
- Tên này hèn nhát, nhưng nếu như thật sự liều lĩnh, như vậy Mạnh Đức muốn bình định Hà Bắc, lại là một việc rất dễ.
Tuy nhiên, công tử không cần lo lắng, với khả năng của Mạnh Đức, nếu ngay cả con trai thứ của Viên Thiệu cũng không đối phó được, vậy thì không phải là Mạnh Đức rồi. Tiêu hao chút tay chân cũng là chắc chắn rồi. Người con trai thứ của Viên gia tuyệt không phải đối thủ của ông ta. Trái lại chỗ công tử, còn phải cẩn thận mới phải.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 448: Lạc Thần
Chương 448: Lạc Thần