TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 532: Có khách từ xa đến

Qua mười lăm, Đặng Tắc và Đặng Chi xuất phát đến Hứa Đô.

Đồng thời, Tào Nam cũng bắt đầu thu thập chuẩn bị cùng Đặng Tắc đi tới Đông quận. Nhưng nàng để Đặng Ngải ở lại Huỳnh Dương, tiếp tục theo Tào Bằng học hỏi. Dù sao con cũng đã lớn, có chủ kiến của mình. Đặng Ngải không muốn đi Đông quận mà lựa chọn ở lại Huỳnh Dương, đơn giản là cậu ta cảm thấy ở lại Huỳnh Dương có thể học được nhiều thứ. Trong lời nói, đã lộ ra một chút bộ dáng tiểu đại nhân...

Đặng Tắc cuối cùng có thể khuyên can thành công hay không?

Tào Bằng cũng không rõ.

Tuy nhiên những tin tức truyền đến từ Hứa Đô, Tào Tháo đã động tâm.

Tháng hai năm Kiến An thứ mười một, Tào Tháo mệnh cho Từ Hoảng dẫn bộ binh bất ngờ tấn công, đánh chiếm Hồ Lao quan. Động thái này có lẽ trong mắt người khác là râu ria, nhưng đối với Tào Bằng, Tào Tháo quả thật tiếp thu ý kiến Đặng Tắc. Mà những động thái tiếp theo, càng tiến thêm một bước chứng thật điểm này. <!--Ambient video inpage desktop-->

Tháng ba năm Kiến An thứ mười một, Trương Liêu từ quận Bột Hải vượt qua sông Đà, tiến vào chiếm giữ sâm hộ đình.

Đội binh của Đồng Nguyệt, Nhạc Tiến tiến vào, Cao Dương, và Trương Yến thì thay quân từ huyện Bắc Bình, tụ tập trú ở thành Cát tạo thành ba thế tiến công canh giữ U Châu.

Chẳng qua, loại điều động binh mã này quá mức bình thường.

Giữa năm Kiến An thứ mười, đã trình diễn như này không biết bao nhiêu lần rồi.

Rất nhiều người vẫn kiên trì cho rằng, mục tiêu Tào Tháo là Tịnh Châu, chứ không phải U Châu. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, Từ Hoảng tụ tập trú ở Hổ Lao quan, còn binh của Tào Nhân tiến vào Thông Thiên Sơn, khí thế ở rất cao. Ngay cả Cao Can cũng có vẻ vô cùng khẩn trương, mượn Lưu Báo đến hai vạn Hung Nô binh, tập kết ba vạn Đột Kỵ ô hoàn, thêm ba vạn binh mã Tịnh Châu, cộng thêm tám vạn đại quân, làm tốt chuẩn bị quyết tử chiến của Tào quân.

Cùng lúc đó Viên Hi mời Đột Kỵ Ô Hoàn Liêu Đông di chuyển đến Tịnh Châu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị trợ giúp.

Một trận đại chiến, sắp mở màn.

Theo thời gian trôi qua thế cục đã hết sức căng thẳng.

Trong Thiết Lư, một cái lò cao, lửa cháy hừng hực.

Dòng thép đỏ như lửa, từ lò cao chảy ra, nhanh chóng chảy vào khuôn đúc.

Tào Bằng ở trước lò rèn sắt, xích bạc luân chùy, âm thanh leng keng không ngừng bên tai. đám người Bàng Đức thì ở bên cạnh hỗ trợ, hoặc là kéo cái bễ, hoặc là chuẩn bị tôi vào nước lạnh, bận rộn trong thiết lư. Tào Bằng bước xa mà đứng, đại chuỳ nặng trịch, từ cánh tay hắn chuyển động, chợt nhanh chợt chậm rất có tiết tấu. Cơ thịt trên người, tuỳ theo mỗi một động tác của hắn mà sinh ra đủ kiểu run, lộ ra một vẻ đẹp hùng hồn dương cương. Dòng kim loại nóng chảy, hừng hực trên lò rèn, bỗng chốc cung cương đao, dần dần thành hình.

Thời kì Đông Hán, làm ra các loại dụng cụ cắt gọt, đa số lấy đao thẳng là chính.

Mà khẩu đao của Tào Bằng hiện giờ tạo ra này, cũng mang một độ cong kỳ dị nhìn qua có hơi chút cổ quái.

Trên sống Đao bọc một lớp đen tuyền, là bùn đất đặc chế mà thành. Là phúc thổ mà Tào Bằng tốn một năm mới chế thành. Phần lưỡi dao lộ ra, sau khi trải qua tiến hành lặp lại công đoạn rèn tôi rồi vào xử lý nước lạnh. Đương nhiên, dịch tôi vào nước lạnh, cũng là trải qua phương pháp điều chế đặc thù.

- Nước tôi thép, tốc độ nhanh nhất, độ cứng khá cao; còn dầu tôi thép tốc độ chậm chạp, độ cứng thấp: mà gió tôi thép, tốc độ chậm nhất, độ cứng thấp nhất. Mấu chốt là muốn xem ngươi cần tạo ra binh khí dạng gì, rồi sau đó tiến hành lựa chọn. khi làm cốt đao, nếu không cho toàn bộ ngập trong nước, chỉ có ngâm cục bộ, như vậy phần không được ngâm vào, sẽ bởi vì từ từ hạ nhiệt độ, mà sinh ra độ cứng khác nhau.

Cái này gọi là tôi thép một phần vào nước lạnh!

Tào Bằng thật cẩn thận kẹp cốt đao, chậm rãi để vào trong nước.

Rồi sau đó ngẩng đầu nói với thợ thủ công xung quanh:

- Ta dùng phúc thổ bao quanh, kỳ thật chính là một loại phương pháp “tôi thép một phần nước lạnh”

Các ngươi xem, phần đao có phúc thổ, do phúc thổ cách ly, giống như lúc chưa nhúng vào trong nước. Một thanh đao thẳng, sau khi trải qua “tôi thép một phần nước lạnh”, độ cứng, thể tích đều đã gia tăng, vì thế liền sinh ra sống dao ngược gấp khúc, tăng cường lực đao cắt.

Mọi người xem đã hiểu chưa?

Các thợ thủ công gật đầu, cũng có một vài người, lắc đầu tỏ vẻ còn không rõ lắm.

Tào Bằng đem thiết chùy giao cho một thợ thủ công, kêu hắn tiếp tục rèn

Mà hắn thì từ trong tay Thái Địch tiếp nhận một miếng khăn ướt, lau mồ hôi trên mặt, cười ha hả nói:

- Không hiểu không sao, thử luyện vài lần, sẽ hiểu đạo lý trong đó. Chư vị đều là những bậc thầy của xưởng, hôm nay ta đem biện pháp đốt lưỡi phúc thổ nói cho tất cả, cũng là hy vọng chư vị có thể làm ra binh khí loại binh khí tốt. Loại đao này, ta gọi là vì Tiểu hoành đao khi các vị tài nghệ thuần thục, chúng ta lại tiến hành tạo ra binh khí khác. Nhưng có một chỗ này, hôm nay ta nói cho mọi người nghe mấy thứ này, không được nói cho kẻ nào bất cứ biết, cho dù là bằng hữu trong xưởng, thân thích, thậm chí cho con cái cha mẹ, đều không được! Nếu bị ta biết là ai để lộ phong thanh......

Tào Bằng cười lạnh một tiếng,

- Tự gánh lấy hậu quả!

Đương nhiên, tất cả mọi người làm việc chăm chỉ, ta cũng sẽ không bạc đãi, Quách Giám lệnh đã hướng triều đình trình báo, sẽ thiết lập cấp bậc trong ở xưởng. Chỉ cần có thể đạt tới yêu cầu, từng tháng là có thể lấy thêm trợ cấp. biện pháp thực thi Cụ thể, đại khái phải ở cuối năm biết. Cho nên, còn mời chư vị tập luyện nhiều, đợi cho sang đầu xuân năm sau, ngoại trừ có thể lấy mức lương cố định, còn có thể nhận được trợ cấp. Tin tưởng không lâu trong tương lai, tất cả sẽ càng ngày càng tốt.

- Chúng tôi xin nghe lời công tử dạy bảo!

Hơn mười thợ thủ công, đồng thời chắp tay hô to.

Tào Bằng đem tài nghệ công khai làm cho bọn họ tự nhiên vô cùng vui vẻ.

Lại nói tiếp, những người ở trong xưởng này cũng gần mười năm rồi. Bắt đầu từ Tào Cấp, bọn họ đã ở trong xưởng, được cho là thân tín của Tào thị. Bất luận là Tào Cấp trước đây, hay là Quách Vĩnh hiện nay, đối đãi đều vô cùng tốt. Về phần Tào Bằng, tuy là thân chịu tội, nhưng là hưởng danh dự danh sĩ. Một ẩn sĩ nguyện ý truyền thụ tài nghệ ăn cơm của bọn họ, nhóm thợ thủ công nào có thể nào không mang ơn?

Tào Bằng vừa đấm vừa xoa, sau khi cảnh cáo mọi người rồi để cho bọn họ ở lại trong thiết lư thảo luận và luyện tập tài nghệ.

Hắn mặc thêm quần áo, cất bước đi ra Thiết Lư, thẳng đến công thự nhà nước mà đi

Đám người Bàng Đức cũng mặc chỉnh tề theo sát phía sau Tào Bằng. Tiến vào công thự, chỉ thấy Quách Vĩnh đang sửa sang lại trướng biểu, có vẻ rất bận rộn.

- Cha vợ cần con giúp đỡ không?

Quách Vĩnh ngẩng đầu cười ha hả khoát tay chặn lại,

- Việc này sao cần a Phúc con đích thân làm chứ?

Chẳng qua là một ít số lượng sắp xếp lại trên cơ bản đã rõ ràng. đầu xuân đến hiện tại mới có bốn tháng mà chúng ta đã hoàn thành gần bảy tháng nhiệm vụ của năm trước. Vốn chỉ có ba trăm ngàn mũi tên cho Tào Công, cũng đủ đau đầu. Mà nay, vẫn còn dư dả.

Ha hả, ít nhiều a Phúc hiểu phương pháp trôi theo dòng nước này nên mới đạt được kỳ hiệu như thế.

Nói xong Quách Vĩnh đem bàn tính đẩy ra, đứng lên, kéo Tào Bằng ngồi xuống.

- Tiểu Dung và tiểu Lâm khỏe chứ?

Sau Đầu xuân, Tào Bằng lại có thêm một con gái và một con trai.

Hoàng Nguyệt Anh sinh hạ con gái, mà Hạ Hầu Chân thì sinh hạ con trai.

Con gái tên Tào Dung, ý là vui vẻ hoà thuận; còn con Hạ Hầu Chân gọi là Tào Lâm, là do ngũ hành của hắn thiếu mộc, cho nên lấy song mộc đại diện. Đồng thời, Quách Hoàn lại mang thai... Tào Bằng càng ngày càng cảm giác được, nếu tiếp tục ở lại Huỳnh Dương, chỉ sợ phải đổi thành giống ngựa. Lúc này mới có một năm, đã có ba con rồi. Nếu đủ ba năm, chẳng phải là con cháu đầy cả sảnh đường, thực tại có chút đau đầu.

Kiếp trước, một người chỉ sinh một con là tốt!

Kiếp này, thì là con đàn cháu đống...

Tuy nói lúc ấy cũng rất vui nhưng vừa nghĩ tới tương lai, Tào Bằng cũng âm thầm lo lắng.

Con cái nhiều như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu tâm tư. Tào Oản mới bốn tuổi có vẻ cực kỳ hoạt bát, ở trong nhà được sủng ái giống như một tiểu Công chúa. Tào Dương ba tuổi giống như cái đuôi Tào Oản, cả ngày đi theo tỷ tỷ, cũng có vẻ là vô ưu vô lự... Mỗi lần về nhà đều phải chọc chúng vui

Thiếu ai, đều không tốt lắm.

Có đôi khi chơi đùa với con nít so với đánh giặc còn vất vả hơn.

Đặc biệt càng nhiều con cái càng khiến Tào Bằng đau đầu.

- Thái đại gia chắc sắp nhanh đến rồi.

- Ừ, nghe nói đã đến Lâm Thao, phỏng chừng rất nhanh sẽ đến Huỳnh Dương.

- Đều thu dọn xong hết chưa?

- Mẫu thân và thím Hồng lo mà, nghĩ là sẽ không có sai sót đâu.

Qua lời khuyên bảo của Thái Trinh Cơ, sau khi đích thân tới Võ Uy nói tốt cho người, Thái Diễm rốt cục quyết định từ Võ Uy dời đến Huỳnh Dương.

Tào Bằng đương nhiên rất vui.

Mà đám người Trương thị, cũng tỏ vẻ hoan nghênh.

Dù gì Thái Diễm cũng là ân nhân cứu mạng Tào Bằng. Lúc trước Tào Bằng giết Vi Đoan, sau đó đã chọc giận sĩ tộc Quan Trung, nếu không có Thái Diễm lần lượt đi thăm hỏi, mời đám người Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký và Dương Bưu ra mặt nói tốt, chỉ sợ việc đó cũng không thể hạ màn nhanh như vậy.

Đương nhiên, đám người Vệ Ký ra mặt không phải là không có lợi

Ví dụ như Hoàng Phủ kia thông qua quận Hà Tây, đi thông thương lộ Mạc Bắc. Bọn họ thông qua buôn bán đồ gốm và tơ lụa mà lấy được rất nhiều của cải. Ở năm ngoái, sau khi nghe nói quận Hà Tây và quận Võ Uy chuẩn bị thi hành “dâu cơ ngư ao” và “quả cơ ngư ao”, Hoàng Phủ Kiên Thọ lập tức phái người đến thảo luận, sau khi trải qua một phen cò kè mặc cả, Bộ Oanh đem đất vườn Hoàng Phủ gia tiến hành mở rộng.

Lấy tình trạng trước mắt mà xem, dâu cơ ngư ao này thành quả rõ rệt.

Nếu thực thi thích đáng, Hoàng Phủ gia sẽ hưởng được lợi lớn.

Mà Vệ Ký thì thông qua Tào Bằng lấy được quyền kinh doanh của hai chỗ Phúc Chỉ Lâu ở Trường An và Hà Đông.

Tào Hồng cũng tham gia, nhưng vẫn như trước là vô cùng hối hận. Lúc trước thời điểm Tào Bằng mời hắn, hắn không đi theo...... Mà nay mắt thấy Phúc Chỉ lâu này xuất hiện, lợi nhuận cuồn cuộn, bất kể là Chung Diêu hay là Trần Quần, bao gồm đám người Khổng Dung đều buôn kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên Vệ Ký vừa nói phải ở Trường An mở Phúc Chỉ lâu, Tào Hồng không nói tiếng nào, cứng rắn từ trong tay Vệ Ký lấy đi ba phần cổ phần.

Vì thế, Vệ Ký cũng tức giận đến nỗi mắng chửi liên tục.

Cũng may Phúc Chỉ lâu ở Hà Đông không có phần Tào Hồng tham dự!

Đây cũng là nguyên nhân mất mát vạn phần của Tào Hồng. Hắn có lòng tìm Tào Bằng, muốn thò vào một chân, nhưng vừa nghĩ tới hai nhà Chung Trần Dĩnh Xuyên, còn có lão già Khổng Dung kia, Tào Hồng cũng chỉ đành bỏ qua. Hắn đã hạ quyết định quyết tâm, nếu Tào Bằng lại làm chuyện gì nữa, hắn sẽ không chút do dự mà gia nhập. Một năm gần đây, hắn ít nhất kiếm được gia tài bạc triệu. Thế cho nên mỗi lần phái người về Hứa Đô, đều phải đến Huỳnh Dương thăm Tào Bằng một chút.

Tóm lại là ai cũng vui mừng, được lợi.

Tào Bằng thông qua Phúc Chỉ mà hóa giải mâu thuẫn với sĩ tộc Quan Trung.

Nhưng trước đó nếu không có Thái Diễm điều đình, tất nhiên sẽ không có kết quả như vậy.

Thái Trinh Cơ chịu sự nhờ gửi của Dương Tục mời Thái Diễm quay về Trung Nguyên.

Không ngờ lúc đầu Thái Diễm kiên quyết không chịu. Sau không có cách nào, Thái Trinh Cơ tự mình tới Võ Uy, khuyên bảo Thái Diễm thay đổi ý kiến.

Dù sao cũng là tỷ muội, thân tình này Thái Diễm cũng không khỏi suy nghĩ lại.

Chỉ có điều, nàng không muốn đi quận Thái Sơn.

Tuy rằng Thái Trinh Cơ ở đấy nhưng dù sao cũng không phải nhà mình. Vì thế, Thái Trinh Cơ liền nói cho Thái Diễm, phụ thân năm đó ở Huỳnh Dương từng để lại có một khối điền sản cho Thái Diễm. Nếu tỷ tỷ không muốn đi quận Thái Sơn, có thể đến quận Huỳnh Dương định cư. Điền sản ở bờ nam của Hồng Câu Thủy, gần với Ngao Thương, hoàn cảnh tuyệt vời, cũng rất yên tĩnh, cách Động Lâm tự không xa, đi lại cũng chỉ mất một hai canh giờ.

Thái Diễm không khỏi động lòng.

Nhà cũ ở Ngữ thành sớm đã thành đống hoang tàn.

Đặc biệt sau loạn khăn vàng, Thái Diễm càng không muốn trở về.

Nhưng Huỳnh Dương thì...

Nghe thì có vẻ không tệ.

Con gái Thái Mi ngày ngày lớn lên, sắp mười tuổi rồi.

Chẳng lẽ thật sự cả đời ở tây bắc này chịu tội sao? Tuy nói rằng tương lai tây bắc nhất định sẽ phát triển tốt, nhưng dù gì Thái Diễm rời xa Trung Nguyên đã lâu, trong lòng cũng muốn trở về Trung Nguyên.

Nhưng trước đây suy nghĩ đến con gái, nàng không muốn trở về.

Mà nay, con gái dần dần lớn lên.

Thái Địch đã theo Tào Bằng đi tới Huỳnh Dương.

Một hai ngày còn được, nhưng một năm trôi qua, ít nhiều cũng nhơ nhớ.

Cho nên, Thái Diễm cuối cùng hạ quyết tâm quay lại định cư ở Huỳnh Dương. Dù sao là điền sản của phụ thân, nếu để không ở đó cũng là lãng phí.

Nào ngờ, điền sản kia căn bản không phải của Thái Diễm.

Mà là Dương Tục cho người lấy tên Thái thị đến Huỳnh Dương đặt mua. Cũng thông qua quan hệ với Thái Thú Huỳnh Dương Vương Thực, đem điền sản đề tên Thái Diễm. Chuyện này làm cũng không khó. Lúc đầu, điền sản kia không phải là đất đồn điền mà là đất hoang. nhưng sau đó vì Dương Tục làm việc ở Tư Không phủ, chức quan làm Tào Duyện Tư Không. Chỉ bằng quan hệ này, Vương Thực cũng sẽ không cự tuyệt. Huống chi là bạc trắng thật mua về?

Tóm lại, hết thảy là như như vậy, thần không biết quỷ không hay, ngay cả Tào Bằng cũng không biết.

Thế cho nên sau khi Tào Bằng nghe được tin tức Thái Diễm muốn đến đây, còn đặc biệt đi một chuyến đến điền trang, xem xét tình trạng xung quanh một chút. Trong lòng hắn cũng cho rằng điền trang này là Thái Diễm đặt mua, còn liên tục khen ngợi Thái Diễm tinh tường, chọn một mảnh đất phong thuỷ quý giá.

Hoàng Nguyệt Anh đã sớm nghe nói tên Thái Diễm, đương nhiên vui mừng.

Tài nữ đối với phương nữ giống như quan hệ giữa thiên tài sẽ sinh ra cảm giác người tài yêu quý cái tài. Huống chi, Thái Diễm đã từng cứu Tào Bằng, ân cứu mạng này nàng đã vô cùng cảm kích. Về phần ba người Bộ Loan đã sớm quen biết Thái Diễm, nghe nói Thái Diễm đến, đương nhiên là vô cùng vui mừng. Chỉ có Hạ Hầu Chân, cô gái trời sinh mẫn cảm kia là cảm giác được có chút kỳ lạ. Chỉ có điều nàng khó mà nói được cái gì, dù sao Thái Diễm cứu Tào Bằng là sự thật, nàng lại ngăn cản như thế nào? Người ta ở chính là điền sản để lại của cha, làm sao đi khoa tay múa chân?

Tóm lại, tin tức Thái Diễm sẽ đến, khiến trên dưới Tào phủ đều vô cùng náo nhiệt.

Quách Vĩnh cũng là tùy tiện hỏi một câu, đã chuyển hướng đề tài cùng Tào Bằng hàn huyên trong chốc lát về chuyện Phúc thổ. Tào Bằng thấy Quách Vĩnh công vụ bận rộn, cũng không giữ lâu sau khi. Hàn huyên chốc lát, hắn đứng dậy cáo từ. tất cả xưởng đi vào quỹ đạo, Tào Bằng thuộc loại người đặc quyền, căn bản không ai hỏi đến. Cho nên, khi đến giữa trưa, hắn liền rời khỏi xưởng, mang theo người trở về nhà.

Còn chưa vào cửa, đã thấy trước cửa có một đội quân lính.

Nhìn trang bị, dường như là Hổ Báo kỵ.

Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, xuống ngựa đang định qua đó thì thấy Khương Phố từ trong cửa chính vội vàng đi tới, nhìn thấy Tào Bằng, liền bước lên phía trước thi lễ.

- Công tử, có sứ giả đến Hứa Đô, mời công tử lập tức đi tới Hứa Đô.

Đọc truyện chữ Full