Quách Gia mỉm cười!
-Khó phải không. Ngươi muốn ở Huỳnh Dương tròn ba năm, có phải không?
Tào Bằng xua tay.
-Đây không phải nguyên nhân… Ta tuy không muốn ở Huỳnh Dương, nhưng vấn đề là, cục diện quận Nam Dương hiện nay vô cùng rối ren. Vô số quan viên trong triều, dưới trướng của Tư Không cũng có rất nhiều người tài. Vì sao lại chỉ chọn có mình ta, điều này làm ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nụ cười trên mặt Quách Gia dần dần biến mất.
Ông ta nhìn Tào Bằng, lúc lâu sau mới buồn bã nói:
-Không muốn ngươi tiếp tục ở Huỳnh Dương, chỉ có một lý do duy nhất. Tuy ngươi ở Huỳnh Dương là vì chế tạo giấy, lại sang chế ra phương pháp rèn đao, cải tiến binh khí, nhưng đúng là vẫn còn chút không biết trọng người tài… Thế cục Nam Dương bất ổn, rất cần có người đến trấn yên. Người này phải biết nhìn nhận thời có tiến lui, hiểu sâu biết rộng, quan trọng hơn nữa, là phải được chủ công Nam Dương Thanh Sở xem trọng. Mà nay Lưu Biểu và chủ công phương minh, không thể trở mặt. Cho nên chủ công không thể dùng binh vào lúc này. Ngươi thứ nhất có kinh nghiệm từng ở Hải Tây và Hà Tây, có thể ứng đối được với những tình huống phức tạp. Thứ hai, bởi vì ngươi là người Nam Dương, đối với các quan chức Nam Dương mà nói, càng dễ thuyết phục họ, xoa dịu tâm lý sợ hãi của họ.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Về điểm này, nói không hợp lý lắm.
Hắn dũng thì có dư, nhưng nhẹ nhàng thì không đủ. Ở Nam Dương hai năm, lại không có tiến triển gì quá lớn. Sau khi qua đó, phải cố gắng hết sức lôi kéo các quan địa phương, và kết giao với thế tộc Kinh Tương, cô lập Lưu Bị. Ta nghĩ đi nghĩ lại, người có thể làm được những điều này, dường như chỉ có ngươi là tạm chấp nhận được.
-Quách đại ca, anh ca ngợi tôi cao quá rồi, khiến tôi thấy ngại ngùng.
Quách Gia cười cười.
-Ngượng ngùng, vậy thì đừng nên từ chối…
Tào Bằng, lập tức im lặng!
Ý của Quách Gia rất rõ ràng, chính là muốn đưa hắn lên đài. Lần này đi Nam Dương, cần phải làm thật tốt, không tốt cũng phải làm cho tốt, hoặc là sẽ được thăng chức rất nhanh, hoặc là…
Tào Tháo sẽ không giết hắn, nhưng nếu việc này thất bại, tất sẽ gặp phải nhiều khó khăn.
Một lúc lâu sau, Tào Bằng hít một hơi.
-Ta chỉ biết, có chuyện tốt chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ đến ta, không phải chuyện khó khăn rắc rối, ngươi cũng sẽ không tiến cử ta đi Nam Dương.
-Ha ha, ngươi thật thông minh.
Tào Bằng tựa vào thành ghế, khoanh tay, ngửa mặt lên trời.
-Quách đại ca, Lưu Bị vì sao bỗng nhiên lại dụng binh vậy?
Quách Gia cười:
-Đây là mưu của Văn Hòa.
-Ồ?
Tào Bằng lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên, nhìn Quách Gia không chớp mắt.
-Khi trước, Văn Hòa đưa mưu mua chuộc người của tộc Thái Thị, gián tiếp khiến Thái Thị và Thái Mạo lôi kéo Lưu Bị phò tá Lưu Tông, cũng hứa đóng ở Phàn Thành. Đây vốn là kế ly gián, nếu Lưu Bị đồng ý với Thái Thị, vậy tất sẽ phản bội cựu bộ Sơn Dương và Lưu Biểu. Ủng hộ Lưu Tông, cũng liền có nghĩa là phản bội Lưu Kỳ… Ngươi cũng biết, Lưu Biểu tuy rằng rất nuông chiều Lưu Tông, không ưa Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ trung hậu, chính trực, khi Lưu Biểu tiến vào chiếm giữ Kinh Châu, cũng đã từng lập không ít công lao.
Cho nên, cựu bộ Sơn Dương phần lớn đều ủng hộ Lưu Kỳ, ở Kinh Châu cũng coi như là một lực lượng.
Như đám người Y Tịch và Lý Khuê, mặc dù không có thực quyền, nhưng cũng đều là những nhân vật có học thức. Càng không cần nói đến Lưu Bàn, người theo Lưu Biểu, cháu của Lưu Hổ, nắm giữ binh quyền, cũng có khuynh hướng theo Lưu Kỳ. Vì vậy, nếu Lưu Bị theo Thái Thị, sẽ bị Lưu Kỳ căm thù; ngược lại, nếu không theo, tất nhiên Thái Thị cũng sẽ không để yên, sẽ bị thế tộc Kinh Tương chèn ép càng mạnh… Tóm lại, kế của Văn Hòa chính là khiến Lưu Bị lâm vào hai thế khó này.
Tào Bằng đã hiểu!
Hắn không kìm nổi cười nói:
-Hóa ra là Giả Độc Xà thật quá ngoan độc thêm quá nhiều dầu, làm lửa không thể khống chế được, bức Lưu Bị đến phát hoảng?
Giả Độc Xà?
Quách Gia ngẩn người, chợt không kìm nổi bật cười.
Ngẫm lại Giả Hủ ngày thường dáng vẻ rất trầm lặng lầm lì, cứ như ai đó thiếu tiền y vậy. Tên Giả Độc Xà, quả thực rất chính xác, làm Quách Gia gật đầu liên tục.
-Gần đúng là như vậy, Lưu Bị sở dĩ đánh Uyển Thành, đoán chừng cũng là bị bức quá, cho nên mới dám đánh Uyển Thành.
-Lưu Biểu, có thể đồng ý?
-Lưu Cảnh Thăng bây giờ đang ốm liệt giường, Kinh Châu có quá nhiều việc, nếu không phải việc quan trọng, phần lớn là do huynh đệ Khoái Lương đảm nhận. Hai người này cũng có xu hướng theo Thái Thị, nên sớm muộn gì cũng sẽ tạo áp lực với Lưu Bị. Thế nhưng, ta cũng không dám khẳng định, Lưu Bị có thể kiên trì được bao lâu. Quan trọng nhất là, sau khi y chiếm được Uyển Thành, thanh danh sẽ vang rộng. Nếu y tiếp tục tàn sát bừa bãi ở Nam Dương, sớm muộn gì cũng sẽ có rắc rối.
Tào Bằng cười nhạt:
-Lửa của Giả Độc Xà, lại muốn ta đi dập tắt sao?
-Ngươi không muốn?
Tào Bằng gãi gãi đầu.
-Ta thật ra cũng muốn đi, vừa vặn bên cạnh không có ai. Ngươi cũng biết, bộ khúc của ta phần lớn ở Tây Bắc, bên cạnh chỉ của huynh đệ Bàng Đức và Bàng Minh, ngay người bàn mưu tính kế thôi cũng không có. Lần này đi Nam Dương, không phải chuyện nhỏ. Lưu Bị không phải di chuyển vì Mã Đằng, tuy y thực lực không mạnh bằng Mã Đằng, nhưng luận về thủ đoạn, Mã Đằng còn thua xa. Đối phó với Mã Đằng, ta cũng có Bàng Thống, Từ Thứ có thể hỗ trợ. Nhưng tới Nam Dương, bên cạnh ta thật sự không còn ai có thể dùng được…
-Người của ta bên Tây Bắc, ngươi chớ nghĩ chuyển đi.
Một câu của Quách Gia, đập tan suy nghĩ của Tào Bằng.
-Ngươi cần người, ta có thể giới thiệu, đồng thời ngươi cũng có thể chọn người dưới trướng Tư Không. Nhưng bên Tây Bắc vừa mới ổn định, xét từ tình hình năm ngoái, toàn bộ Lương Châu đầu không thể điều ra được ai cho ngươi, vì vậy ngươi đừng có chút tư tưởng muốn tìm người ở Tây Bắc. Ồ, đúng rồi… Hai năm trước Lưu Tiên có tới chơi, dẫn theo một người, ta cảm thấy người này khá được.
-Ai vậy?
-Đỗ Kỳ.
Tào Bằng không khỏi nheo mắt.
-Ngươi nói ai?
-Đỗ Kỳ, Đỗ Bá hầu.
Cái tên này nghe rất quen.
Đúng rồi, nhớ ra rồi… Ông nội của Đỗ Dự. Đỗ Dự cũng như Đặng Ngải, là một trong những đại tướng nổi tiếng thời kỳ cuối của Tam Quốc. Đồng thời cũng là công thần có công lớn trong việc diệt Ngô. Người phá thiết tỏa hoành giang, cũng chính là Đỗ Dự. Chẳng qua ở Kiến An năm mười một, Đỗ Dự hình như vẫn chưa được sinh ra.
Đỗ Kỳ, người Đỗ Lăng Kinh Triệu.
Thiếu Cô, mẹ kế đối xử với cậu ta rất tốt, cậu ta cũng vô cùng hiếu thảo.
Năm hai mươi tuổi đảm nhiệm chức huyện lệnh Thủ Trịnh, quận Công Tào. Sau đề cử Hiếu Liêm đi diệt phủ thừa Hán Trung. Sau đó thiên hạ đại loạn, bèn tạm trúc tại Kinh Châu. Kiến An cuối năm chin, Lưu Tiên phụng lệnh đi sứ Hứa Đô, Đỗ Kỳ cùng lúc tiến đến, sau đó không về Kinh Châu lần nào nữa, mà quyết định đi Hứa Đô.
Trong lịch sử, Tuần Úc tiến cử với Tào Tháo.
Người này, dường như cũng là một tướng tài…
-Hiện giờ anh ta ở đâu?
Quách Gia nói:
-Chợ Thảo Tràng Hứa Đô… Nhưng anh ta hiện tại không tốt lắm, con trai mới tám tuổi, lại thêm ngay giấy vàng đay để viết tên cũng không có. Ta từng nói chuyện phiếm với anh ta mấy lần, người này có tài, hơn nữa lại vô cùng tinh tường Kinh Tương. Ta vốn dịnh tiến cử với Tư Không, nhưng không ngờ binh Nam Dương lại bại. Ta nghĩ đi nghĩ lại, đoán ngươi thế nào cũng không chịu cam tâm nhậm chức, cho nên giữ lại người này cho ngươi.
-Ha, ta có cần cảm ơn ngươi không đây?
Quách Gia cười hiền:
-Nếu ngươi muốn cảm ơn, ta cũng xin nhận.
Đối với Quách Gia, Tào Bằng một chút thủ đoạn cũng không hề có.
Tên nhóc này da mặt thật dày, nếu quyết đấu với hắn, vậy chỉ có thua. Nhưng mà, Tào Bằng thật cũng không có ý trách giận Quách Gia,dù sao hắn và ông ta cùng nói chuyện phiếm, có đôi khi còn thoải mái hơn tán gẫu với Đặng Tắc, nên ông ta cũng là đối tượng nói chuyện khó tìm. Hơn nữa, Quách Gia có thể suy một ra ba, tốc độ lý giải sự việc mới phát sinh cũng cực kỳ nhanh. Cũng chính là nói chuyện với Tào Bằng nên mới như thế, đổi lại là người khác, chưa chắc đã được như vậy.
-Một mình Đỗ Kỳ, e rằng không đủ.
-A Phúc, khí phách của ngươi, ngày càng linh hoạt mạnh mẽ.
Quách Gia cười mắng:
-Ta sớm đã biết, ngươi sẽ không chịu thỏa mãn. Tuy nhiên, ta còn có một người khác, ngươi có thể suy xét một chút.
Quách Gia, chính là như thế này.
Giống kem đánh răng, ngươi không bóp thì nó không chịu ra.
-Ai?
-Đặng Chi.
Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Quách Gia nói:
-Đó là chị dâu của tôi.
-Ta biết!
Quách Gia tủm tỉm cười nói:
-Lần trước Tôn Thúc tới đây, ta và Đặng Chi đã từng nói chuyện với nhau vài lần. Người này rất có tài, kiến thức không tầm thường. Thúc Tôn nay ở quận Đông, để người này trợ giúp, vậy thì quả thực là quá tốt. Những người ở Duyện Châu lâu năm đối với người này, có thể nói là nói gì nghe nấy. Bá Miêu ở lại quận Đông, tuy là để xử lý một số việc vặt, nhưng nói thực, như vậy có phần lãng phí nhân tài, thật đáng tiếc. Ta nhớ rõ, người này và Thúc Tôn là đồng hương, đều là người Cức Dương. Hơn nữa ở Tân Dã lâu, nghĩ có lẽ càng hiểu rõ tình hình Nam Dương. Ngươi đi Nam Dương, cần có người am hiểu nơi đó trợ giúp. Dù là Đỗ Kỳ hay là Đặng Chi, hai người họ đều rất thích hợp. Đúng rồi, còn một người nữa, chỉ có điều không biết ngươi có mời được không.
-Là ai vậy?
-Lư Dục, Lư Tử Gia.
Tào Bằng tròn mắt.
-Quách đại ca, ngươi đừng loạn đề cử với ta. Lư Dục là ai?
Nói thật, trong ba người Quách Gia đề cử, ngoại trừ Đặng Chi, hai người còn lại Tào Bằng không hề quen. Đỗ Kỳ thì dù sao cũng có chút ấn tượng, đó là biết ông ta có người cháu rất nổi tiếng. Nhưng còn Lư Dục? Đó là ai? Tào Bằng thậm chí tên còn chưa hề nghe qua.
-Ngươi không biết Lư Tử Gia sao?
Lần này, đến lượt Quách Gia giật mình.
Tào Bằng nhăn mặt, buồn bực hỏi:
-Ta cần phải biết người này sao?
-Thật sự thì ngươi và cậu ta đều là tam kiệt Hứa Đô, không ngờ ngươi lại chưa nghe đến danh của cậu ta?
-Tam kiệt Hứa Đô?
-Ngươi, Lư Dục, còn có Lâm Nghi Hầu Lưu Quang.
Lưu Quang không ngờ lại cũng nổi danh như hắn, là một người trong tam kiệt Hứa Đô?
Tào Bằng thật sự đúng là không rõ lắm…
-Chuyện bắt đầu từ khi nào vậy?
-Ha ha, từ cách đây ba năm, Lưu Quang từ Sóc Phương về, khi đó ngươi đang ở Hà Tây. Lư Dục cũng cùng năm đó từ U Châu tới, nương tựa chủ công. Một người học thức không tầm thường, hơn nữa tâm tư trong sáng, văn phong cũng vô cùng hoa mỹ. Vì vậy mới có chuyện liệt ba người các ngươi vào tam kiệt Hứa Đô, xưng là tam tuấn… Không nghĩ tới, không ngờ ngươi ngay điều này cũng không biết.
Trên mặt Quách Gia hiện ra dáng vẻ như muốn nói “Ngươi đúng là thổ lão”, khiến Tào Bằng giận tím mặt.
-Ta nào biết những người vô danh như các ngươi lại nổi tiếng đến như vậy. Ba năm trước, khi ta còn kinh doanh ở Hà Tây, bị Mã Đằng uy hiếp, nào có tâm tư để ý tới việc này? Thé nhưng, Lư Dục này rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như vô cùng kính trọng, hay là lại là con cháu nhà quyền quý nào đó? Nếu không thì không thể có thái độ như thế này.
Quách Gia cười khổ lắc đầu.
-Ngươi vẫn là nói đúng!
-Xin kể rõ hơn.
-Cha của Lư Tử Gia, chính là Lư Trung Lang cực kỳ nổi tiếng.
Nói tới đây, sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
-Cũng nên nói thêm, Lư Tử Gia và Lưu Bị, vẫn là những người cùng một thế hệ, quan hệ cũng khá thân.
Trong đầu Tào Bằng, lập tức hiện lên một cái tên.
Lư Trung Lang?
Cái tên này, thường thì dùng để chỉ chức vụ, là Trung Lang Tướng.
Trung Lang Tướng nói chung, thường chắc chắn sẽ không khiến mặt Quách Gia có vẻ kính nể như vậy. Mà những năm cuối Đông Hán, Trung Lang Tướng họ Lư… Dường như chỉ có một người.
-Chính là Bắc Trung Lang Tướng Lư Thực Tử?
Quách Gia gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ như “trẻ ngoan dễ dạy”.
Chẳng trách ông ta nói:Lư Dục và Lưu Bị cùng một thế hệ. Lưu Bị từng theo học Lư Thực, Lư Dục tính ra, hiển nhiên là sư đệ của Lưu Bị.
Có một tầng quan hệ như vậy, nối gần thêm khoảng cách giữa Lưu Bị và Tào Bằng ở Nam Dương.
Còn chưa nói, ba người mà Quách Gia đề cử này, với Tào Bằng mà nói, thật đúng là cực kỳ thích hợp. Dù là Đặng Chi, Đỗ Kỳ hay là Lư Dục, ba người này hiện tại đều là ứng cử viên thích hợp nhất của quận Nam Dương. Tào Bằng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
-Người, ta đã đề cử với ngươi. Về phần có thể mời được hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi.
Tào Bằng giận dữ.
-Quách Phụng Hiếu, ngươi nói, ngươi không dám đảm bảo sao?
-Đương nhiên, ngươi xem, ta cả ngày làm lụng vất vả, người cũng gầy đi rất nhiều nào còn tâm tư đi lo tìm người trợ giúp ngươi. Tào Hữu Học, ngươi chớ có không biết trắng đen, nếu không phải vì ngươi tặng ta một ngàn hai trăm quan tiền lãi, ta mới cố giúp ngươi được từng đó đấy.
Quách phu nhân ở bên cạnh, che miệng cười trộm.
Còn Quách Dịch con trai độc nhất của Quách Gia, thì núp vào lòng mẹ, nhìn hai người đàn ông đang gân cổ như hai con gà chọi.
Quách Gia thì thật sự thấy không thoải mái!
Ông ta vắt óc tìm kế giúp hắn chọn lựa người trợ giúp, cuối cùng hắn còn không có chút cảm kích?
Còn Tào Bằng, cũng vô cùng khó chịu.
Bỏ một ngàn hai trăm quan ra, không ngờ còn muốn hắn tự mình đi thuyết phục… Nhưng mà, hắn cũng biết, người ở thời đại này, có chút tính nhỏ mọn. Đặng Chi còn dễ nói, cử người đến quận Đông, nói với Đặng Tắc một tiếng. Nghĩ chắc Đặng Chi cũng sẽ không nỡ từ chối cơ hội được mặc áo gấm về quê này; còn Đỗ Kỳ, cũng khó. Anh ta trải qua thăng trầm, lại có gia đình, hẳn là cũng không khó khuyên anh ta rời núi…
Nhưng còn Lư Dục!
Tào Bằng hoàn toàn không có chút ấn tượng về người này, chỉ sợ không dễ ứng phó.
Lư Dục và Tào Bằng bằng tuổi, nay đều đã hai mươi lăm. Có gia thế, cha lại là Lư Thực danh tiếng lẫy lừng, chắc chắn không dễ đối phó. Người trẻ tuổi, thường đều có chút kiêu ngạo. Nếu Tào Bằng hơn ba mươi tuổi, hoặc là bốn mươi tuổi, nói không chừng Lư Dục còn có thể có chút tôn trọng. Quan trọng nhất là, hai người lại bằng tuổi nhau, hiển nhiên sẽ không ai chịu thua ai. Vậy phải làm sao mới thuyết phục được cậu ta rời núi?
Quách phu nhân lên tiếng hòa giải.
-Phụng Hiếu, Hữu Học, hai người là huynh đệ, sao phải làm khó cậu ấy?
-Hừ, vẫn là chị dâu quan tâm đệ, chứ không vô tâm như ai đó. Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, chị dâu đẹp hoàn hảo như thế, sao lại lấy một người xấu xa như vậy?
- Tào Hữu Học!
Quách Gia tức đến mức đỏ mặt tía tai.
Còn Quách phu nhân lại cười càng tươi hơn.
-Thúc thúc nói rất đúng, Phụng Hiếu bình thường hay uể oải, lúc trước ngươi bảo huynh ấy đi tìm thầy Trương, huynh ấy sống chết không chịu… Hừ hừ, cũng may thầy Trương nể mặt thúc thúc, đích thân đến nhà khám bệnh cho huynh ấy, như vậy mới bớt lo. Ngươi đừng để ý đến huynh ấy làm gì! Ta nói thúc thúc biết, Tử Gia hiện tại đang bận tìm người giúp cha anh ta biên “Thượng thư chương cú” và “Tam lễ giải cổ” thành sách. Nếu thúc thúc có thể giúp anh ta thác ấn xuất bản hai cuốn sách này, Lư Tử Gia chắc chắn sẽ rất cảm kích, tự nhiên cũng liền dễ nói chuyện.
Tào Bằng nghe xong liền mỉm cười…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 537: Tam tiến
Chương 537: Tam tiến