TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tào Tặc
Chương 629: Kinh Châu biến

Hai người nói qua nói lại, biến thành tranh luận.

Nhất thời, khiến nhà ngang trở nên náo nhiệt, ngươi nói ngươi có lý, ta nói ta có lý, hai bên không ai nhường ai, càng cãi càng hăng…

Tư Mã Huy ngồi ở một bên, lẳng lặng quan sát.

Hắn đột nhiên quay đầu qua nói với Bàng Sơn Dân:

- Sơn Dân, tình hình có vẻ không ổn.

Bàng Sơn Dân ngẩn người, vội hỏi:

- Vì sao tiên sinh lại nói thế?

- Cảm xúc của Cơ Bá tiên sinh quá mãnh liệt, không phải tác phong thường ngày của ông ấy. Hôm nay không ta tranh cãi với Tử Nhu, dường như là có ý khơi mào tranh chấp… việc này có chút không bình thường, người và ta lát nữa phải cẩn thận hơn một chút.

Bàng Sơn Dân nghe vậy gật đầu.

Hai người ngồi ở bên cạnh, cũng không nói năng gì, lặng lặng quan sát tình thế tiến triển.

Đúng vào lúc Khoái Lương đang tranh cãi không ngớt với Y Tịch, đột nhiên bên ngoài có người truyền báo:

- Trong thành Tương Dương, hình như có đạo tặc xâm nhập, đang gây chuyện khắp noi. Vương tướng quân đã dẫn người đi điều tra, chỉ có điều tình hình chưa rõ, Vương tướng quân lo ngại có chuyện không hay, nên xin tướng quân phái thêm người để duy trì sự an toàn ở trong thành.

Thái Mạo vốn đang khuyên giải Khoái Lương và Y Tịch, nghe bẩm báo vậy, không khỏi kinh hãi thất sắc.

- Bá Tín, hãy dẫn người đi điều tra, hiệp trợ Vương Uy quét sạch đạo tặc.

Trương Doãn vừa gật đầu, vừa không nói không rằng, lập tức dẫn người đi trợ giúp. Chỉ có Tư Mã Huy ngồi xem bên cạnh, trên mặt đọt nhiên lộ vẻ nghi hoặc. Ông ta cảm thấy, những việc sảy ra ngày hôm nay, quả thật là hết đỗi quái dị! Không kể là Y Tịch hay Thái Mạo, đều giống như là đang diễn kịch vậy…

Chẳng lẽ, hôm nay sẽ có chuyện lớn phát sinh sao?

Tang lễ thất tuần của Lưu Biểu không thể tiến hành yên ả.

Ngay sau khi lễ tế bắt đầu không lâu, trong thành Tương Dương liên tiếp không ngừng xảy ra biến cố. Trước là có người ẩu đả ở chợ, tiếp đó lại là có dân bỏ đi. Sau lại có người phát hiện trong thành Kinh Tương xuất hiện không ít tung tích tội phạm. Không ai biết những tội phạm này từ đâu mà đến, vì sao lại đến, vì sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện tại trong chợ Tương Dương, trên đường phố dẫn đến xảy ra không ít xung đột kịch liệt.

Kinh Châu mười năm trước trên cơ bản rất ổn định.

Thành tựu về văn hóa giáo dục của Lưu Biểu ở Kinh Tương có mức độ rất lớn, sau một thời gian đã khôi phục chín quận Kinh Tương.

Nhưng vị trí địa lý của Kinh Châu nhất định là một địa khu nhiều chuyện phức tạp, ngoại trừ phải đối mặt với Lưu Chương ở Ba Thục, Tôn Quyền ở Đông Ngô và Tào Tháo ở Hứa Đô, bản thân Kinh Châu cũng tồn tại nhiều vấn đề, ví dụ như người miền núi Ngũ Khê Man hỗn loạn, mà một Lưu Biểu trước sau không thể giải quyết được phiền toái...Ngoài những điều đó ra, còn có nạn phỉ tặc tàn sát bừa bãi tung hoành. Nước sông làm cho Kinh Tương giàu có và đông đúc, nhưng xen vào đó là tai họa ngầm thật lớn. Đạo phỉ này dựa vào sự thuận lợi của nước sông, dựa vào đường sông Kinh Tương mà tung hoành, lên bờ làm phỉ, nhập sông làm dân, cũng là vấn đề lớn nhất mà Kinh Châu trước sau khó giải quyết được.

Tuy rằng Lưu Biểu liên tiếp tiêu diệt nhưng hiệu quả không lớn.

Mà loạn người miền núi lại phát triển không ngừng. Không chỉ có Lưu Biểu không giải quyết được. Nhìn chung Đông Hán hai trăm năm cũng đều không giải quyết được phiền toái này.

Thậm chí, ngay cả Phục Ba tướng quân Mã Viện cũng chỉ có thể bình loạn đại cục trong thời gian ngắn ngủi.

Nhưng sự xung đột giữa người miền núi và người Hán chưa bao giờ chấm dứt. Đối với Lưu Biểu cũng không có cách nào khác, đến về sau đã thả lỏng sự thống trị đối với người miền núi.

Có câu nói, Kinh Châu có tám tên cướp lớn.

Trương Võ và một số ít đạo phỉ Lục Thượng đã bị Lưu Bị bình định.

Nhưng Ngũ Khê Man cùng với một số ít đạo phỉ trên sông là trước sau không thể bình định được.

Mà nay không ít tội phạm xuất hiện trong thành Tương Dương, mang đến bao sợ hãi thật lớn cho thành Tương Dương.

Vương Uy dẫn bộ tiến vào bao vây tiêu trừ nhưng thường thường là giải quyết xong một việc thì lại phải đương đầu với việc khác, không thể hoàn toàn quét sạch. Nhóm tội phạm dường như vô cùng quen thuộc với Tương Dương, hơn nữa bố trí tai mắt, thường thường quan quân chưa đuổi tới thì đám tội phạm này đã lập tức chạy hết.

Rất may mắn là, Vương Uy có thể bắt được một số ít tiểu tạp ngư, nhưng đa số thời điểm, bọn họ chỉ có thể đảm đương thu thập nhân vật tàn cục, mà không thể hoàn toàn tiêu diệt bình định tội phạm.

Dù sao, lực lượng chủ yếu của thành Tương Dương đều tập trung ở gần Châu Giải, cùng với bốn tòa thành môn.

Vương Uy gặp tình thế không ổn, trong thành Tương Dương rung chuyển dường như là có người đứng sau cố tính an bài, liền lập tức trình báo và thỉnh cầu xin đám người Thái Mạo giúp đỡ.

Lúc này, đã không còn cách nào biết rốt cuộc người đứng sau màn sai khiến là ai.

Việc cấp bách trước mắt là phải làm thành Tương Dương ổn định đã, đợi khi tang lễ của Lưu Biểu thuận lợi, Lưu Tông đi lên vị trí đứng đầu Kinh Châu, rồi truy cứu tiếp cũng không muộn. Sau khi Vương Uy cầu viện Thái Mạo, lập tức Thái Mạo lệnh cho Trương Doãn triệu tập binh lính tuần tra thành môn, hiệp trợ Vương Uy trấn áp.

Cùng lúc đó, binh mã phòng bị gần Châu Giải cũng đã lơi lỏng không ít.

Y Tịch đứng một bên nhìn Thái Mạo chật vật điều động binh mã, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Ông ta thừa dịp người khác chưa chuẩn bị lặng lẽ ra phòng bên, ở ngoài cửa tiếp đón con cả Y Dương đến. Thấy bốn bề vắng lặng, ông khẽ hỏi:

- Đông Thăng, đã chuẩn bị tốt hết chưa?

- Bẩm phụ thân, đã chuẩn bị thỏa đáng.

Y Dương có vẻ khẩn trương, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, nhẹ giọng trả lời:

- Con đã thấy binh mã bên ngoài cửa ngách Châu Giải được điều đi, thay vào nhân mã của chúng ta. Chỉ cần cửa thành loạn nổi lên, người chúng ta có thể vọt vào trong phủ, lao thẳng tới linh đường bắt đi Thái thị.

Phía bên Tử Long cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Sáng sớm y đã dẫn người rời đi, tập kết ở Bắc môn.

Lúc này chỉ chờ phụ thân ra lệnh một tiếng, y sẽ đoạt được Bắc môn, nghênh đón Huyền Đức Công vào thành....Phụ thân, có thể động thủ được không?

Trên mặt Y Tịch lộ ra vẻ phức tạp.

Ông ta biết rõ, chỉ cần hiện tại ông ta gật đầu, sợ rằng danh tiết cũng sẽ bị phá hủy!

Chẳng sợ ngày sau ông ta nghênh đón Lưu Kỳ trở về Tương Dương, việc này sẽ bêu danh sau lưng chủ, thật không thể nào rửa sạch...Nhưng nếu không làm vậy thì phải làm như nào?

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Thái thị đỡ lập Lưu Tông lên kế vị, đem chín quận Kinh Tưng chắp tay dâng cho Tào Tháo sao?

Không thể!

Chín quận Kinh Tương này là tâm huyết tích lũy cả đời của Lưu Biểu, quyết không thể để rơi vào tay người ngoài. Y Tịch không có ác cảm gì với Lưu Tông, thậm chí cho rằng tính cách Lưu Tông lương thiện, tương lai cũng là một minh chủ. Nhưng vấn đề là lúc này Lưu Tông tuổi quá nhỏ, sau khi hắn lên không thể tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng của Thái phu nhân, mẫu thân hắn. Đến cuối cùng chỉ có thể làm con rối, mà không thể trở thành người đứng đầu chân chính ở Kinh Tương.

Đồng thời, Lưu Kỳ lớn tuổi hơn, lại là con trai trưởng.

Về tình về lý, Y Tịch ủng hộ Lưu Kỳ, không hề sai...

Nghĩ đến đây, Y Tịch cắn răng, gật đầu:

- Phát tín hiệu, phái Tử Long động thủ...Sợ là Huyền Đức Công đã ở ngoài thành chờ từ lâu.

Y Dương chắp tay lĩnh mệnh đi.

Y Tịch quay về phòng bên, cũng không nghĩ lúc ông ta vừa mới rời đi, từ góc hành lang lại đi ra hai người.

- Đức Thao, ngươi đoán không hề sai.

Bàng Sơn Dân hạ giọng nói:

- Xem ra Y Cơ Bá cùng với Lưu Hoàng thúc cấu kết với nhau...

Trong lời nói của Bàng Sơn Dân tràn ngập ý khinh thường. Lại nói tiếp, hắn vốn cảm thấy Lưu Bị không kém, càng không cần phải nói, Bàng thị và Gia Cát Lượng lại có quan hệ thân thích, nhưng vấn đề là, Bàng Đức Công cũng không tán thành Lưu Bị, dường như có khuynh hướng nghiêng về Tào Tháo...Chuẩn xác mà nói, không phải Bàng Đức Công ủng hộ Tào Tháo, mà là Tào Bằng. Hơn nữa huynh đệ Bàng Thống, Bàng Lâm em họ của Bàng Sơn Dân mà nay đều ở dưới trướng Tào Bằng.

Bàng Thống được phong quan làm Thái Thú Hà Tây, mà Bàng Lâm cũng chiến tích lớn lao, hiện đang làm Trưởng Sử quận Lũng Tây, quận Thừa Hán Dương, kiêm chức Lương Châu Tòng Sự. Đây cũng khiến cho trên người bộ tộc Bàng thị đầy dấu vết Tào thị. Mà sau khi Tào Bằng đi vào quận Nam Dương, trên Báo Chân Lý Nam Dương liên tiếp tự xưng là môn học của Lộc Môn, cũng chiếm được sự tán thành của Bàng Đức Công, việc này cũng khiến cho Bàng Sơn Dân đối với Tào Bằng thân thiết hơn.

Tự xưng là môn sinh đệ tử cũng khiến cho uy danh Bàng thị tại Lộc Môn càng thêm vang dội. Dù Bàng Đức Công chưa thừa nhận nhưng cũng không hề cự tuyệt. Ngược lại khi thảm họa lũ lụt ở Nam Dương liên tục được đăng phát biểu trên báo Chân Lý, từ mức độ nào đó đã coi như thừa nhận.

Nghe Bàng Sơn Dân nói, Tư Mã Huy không khỏi mỉm cười.

- Đức Thao, chẳng lẽ người không lo lắng...

- Lo lắng cái gì?

Tư Mã Vi nói:

- Đây chắc là kế của Khổng Minh, ngược lại cũng không coi là thần kỳ.

Từ lúc Lưu Huyền Đức nhập Kinh Châu tới này, sớm đã lén nhìn Kinh Tương. Chỉ nhìn Lưu Cảnh Thăng mấy lần ý đồ mời chào, hắn trước sau chưa xưng thần mà đã nhìn ra manh mối. Trước đây tích cực phát triển ở Nam Dương, lại đột nhiên buông bỏ Uyển thành, lui về giữ ở Phàn Thành, mưu đồ này tất nhiên không nhỏ, chẳng có gì lạ.

Bàng Sơn Dân cười lạnh nói:

- Ta đã quên mất Khổng Minh kia xuất núi từ Thủy Kính Sơn Trang.

- Sơn Dân, mặc dù Khổng Minh là đồng học chúng ta, nhưng cũng là người thân thích của Bang thị, tuy nhiên, ngươi yên tân, chuyện này không đơn giản như ta và ngươi nghĩ đâu. Khổng Minh binh đi hiểm chiêu, thật là một kế hay. Trong trường hợp đó Khoái Dị Độ kia sao lại nhàn tàn vậy? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra đến nay Khoái Dị Độ vẫn chưa xuất hiện hay sao, tất nhiên là đã có an bài. Theo ta thấy, hôm nay tang tế của Cảnh Thăng Công sợ phải sẽ có chút náo nhiệt.

Còn chưa dứt lời, chợt nghe phía bên ngoài tường viện Châu Giải có vọng đến tiếng kêu vang.

Sắc mặt Bàng Sơn Dân lập tức biến đổi, vội vàng lôi kéo Tư Mã Huy đi đến phòng bên...Đại loạn vừa nổi lên, vẫn là nên để ý tới bản thân là tốt hơn.

Vả lại thấy song phương này đến cuối cùng cũng chẳng biết hươu chết về tay ai!

Liên tiếp tiếng kêu quanh quẩn trên bầu trời Tương Dương.

Vương Uy đang phụ trách quét sạch tội phạm trong thành, lập tức biến đổi sắc mặt.

Quả nhiên là có kế hoạch làm việc...Là ai? Trong đầu hắn đột hiên hiện ra một khuôn mặt vô cùng ôn hòa, trong mắt hắn hiện lên chút lạnh lẽo.

- Lưu Bị!

Hắn quát to một tiếng, vội vàng tiếp đón người hầu cận:

- Truyền lệnh của ta, lập tức đóng cửa thành xin Đức Khuê phái binh mã, tập kết tại cửa đông...Lưu Bị muốn mưu Kinh Tương, quyết không thể để thành công.

Lưu Bị đóng quân ở bên ngoài thành Tương Dương.

Một khi ông ta muốn đoạt cửa, tất nhiên là phát động công kích ở cửa đông.

Theo tiếng ra lệnh của Vương uy, binh mã bốn cửa lập tức bắt đầu hành động. Binh Kinh Châu ở cửa bắc Tương Dương sau khi nhận được lệnh thì chuyển sang cửa đông. Kể từ đó binh lực ở cửa bắc Tương Dương cũng theo đó mà trống rỗng. Cửa thành chậm rãi đóng lại dẫn tới trong ngoài thành bắc môn trở nên rối loạn.

- Vì sao không cho chúng ta ra ngoài?

- Vì sao phải đóng cửa thành?

Những người đang định ra khỏi thành Tương Đương đều lập tức náo loạn lên.

Thị vệ bảo vệ cả thành vội vàng hạ lệnh trấn áp dân chúng.

Nhưng bọn họ vừa động thủ, liền khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng. Rất nhiều người lớn tiếng la lên và xảy ra xung đột với binh canh giữ cửa. Mà ở trong đám đông đó, một người đàn ông dáng người khôi ngô, đột nhiên lấy ngân thương ra, sau đó lại rút trường kiếm bên hông chặt đứt dây thừng buộc ngựa từ xe ngựa ngay gần đó, rồi xoay người lên ngựa, vọt vào cuốn động cửa thành. Chỉ thấy ngân thương hai trượng múa lên, hóa ra vạn đóa hoa lê, ngân thương phun ra nuốt vào, vài tên môn tốt lập tức ngã vào trong vũng máu. Người đàn ông kia giục ngựa trong miệng hét to.

- Thường Sơn Triệu Vân đây, ai ngăn cản ta, chết!

Trong phút chốc, trong đám người lao ra mấy trăm người, có người thì từ cửa thành lao lên thành lầu, có người thì theo Triệu Vân vọt vào cuốn động.

Đồng thời xa xa, bên ngoài bắc môn cũng vọng đến những tiếng kêu vang liên tiếp.

Theo sát sau, từ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Binh Kinh Châu đứng trên thành lầu đưa mắt nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy xa xa khói đặc cuồn cuộn, hình như có thiên quân vạn mã đang hướng tới gần bắc môn Tương Dương. Binh Kinh Châu sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng la lên:

- Địch tập kích, có địch tập kích!

Trong ngoài cửa thành lập tức rối loạn.

Dân chúng ngoài thành chạy hướng về trong thành, mà dân chúng trong thành lại chạy trốn bốn phía.

Triệu Vân bảo vệ cửa thành, đại thương tung bay, đem gạt bay những môn tốt Kinh Châu tiến lên ngăn trở hắn.Vừa xông lên, hắn vừa la to.

Đúng lúc này, từ bên cạnh trong cuốn động thoát ra hai bóng người.

Hai người kia chỉ cách Triệu Vân khoảng bảy tám bước xa, hai nỏ cứng giương lên bắn vút xé rách không khí nhằm thẳng về phía Triệu Vân.

Triệu Vân vội múa thương gạt ra, đãnh gãy cương nỏ.

Mà hai gã quân tốt không thèm nhìn Triệu Vân, ngược lại thuận thế vọt vào trong đám đông, hướng tới chém giết binh Bạch Mạo. Hai gã quân tốt mặc nhuyễn giáp, cầm lưỡi đao sắc bén, chân tay linh hoạt, ở trong đám đông xê dịch né tránh, lưỡi đao sắc bén nhả ra thu vào, giống như quỷ mị.

Triệu Vân hoảng sợ, vội quay đầu ngựa, muốn đuổi giết đối phương.

Nhưng không gian cuốn động thật sự quá chật hẹp, Bạch Mạo binh đi theo Triệu Vân cầm giữ bên trong cuốn động lại khiến Triệu Vân khó có thể thi triển ra. Ngoài thành, binh mã Lưu Bị càng lúc càng gần, hai gã môn tốt đang liều chết muốn đóng cửa thành, Triệu Vân giận giữ, không định buông tha cho hai binh Kinh Châu kia, liền múa thương mà lên. Nhưng ngay tại thời điểm đó, từ trong cuốn động lại lao ra một người.

Người tới tay cầm đao, tay cầm thuẫn, trong chớp mắt đã tới trước mặt Triệu Vân.

Sau khi lắc mình né tránh một thương giống như quỷ mị của Triệu Vân, người kia thuận thế toàn thân chuyển động, tấm chắn trong tay di chuyển theo người, ngầm mang theo lực vạn quân gào thét đánh ra. Triệu Vân vừa định đẩy ngựa né tránh, tấm chắn trong tay người kia đã nện trên cổ ngựa.

Chiến mã hí lên tiếng hí kinh hoàng, bùm một tiếng, ngã lăn ra đất.

Không đợi Triệu Vân đứng dậy, người kia đã vọt tới giương đao lên hung hãn bổ về phía Triệu Vân.

Trong miệng vang lên tiếng cười dài:

- Tử Long, Bằng ở đây đợi đã lâu rồi!

Đọc truyện chữ Full