TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4104 “NGÔ ĐẠI TRƯỞNG LÃO!”

Bên ngoài, Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông đầy bực bội canh gác trên tế đàn.

“Đáng ghét! Vừa nãy tên súc sih đó lại mở tổ địa Hoa tộc thật, chúng ta cũng không phản ứng lại!”, Ngô Thao hận thù nói.

Tông chủ Võ Cực Tông sầm mặt: “Lần sau nếu hắn dám ra nữa, bản tông chủ nhất định lột sống hắn!”

Đột nhiên.

Vù!

Một cánh cửa không gian mở ra!

Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông ngẩn người, quay sang nhìn nhau một cái: “Lại mở rồi?”

“Đáng chết!”

“Vãi!”

Hai người lập tức phản ứng lại, cực kỳ tức giận giết về phía Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, mày nghĩ đùa giỡn bọn bao vui lắm hả?”

Lần này Diệp Bắc Minh không rút chạy.

Mà chủ động bước ra một bước, bật nhảy bay lên như lò xo.

Phập! Phập!

Hai chân như thiên thạch, đập lên lồng ngực của Ngô Thao và tông chủ Võ Cực Tông!

Giày Warrior lập tức nhuốm máu đỏ tươi!

Hai người lập tức bay đi, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

“Mày… thực lực của mày sao đột nhiên mạnh hơn nhiều như vậy?”

“Tao biết rồi, chắc chắn là mày có được bảo bối của Hoa tộc, nhóc con, biết điều thì mau giao bảo vật của Hoa tộc ra đây!”, hai người lập tức phản ứng lại, hằm hằm uy hiếp.

Diệp Bắc Minh cười: “Các người còn không biết hoàn cảnh của mình phải không?”

Bước ra một bước, một luồng sóng khí vô hình nổ tung!

Rắc!

Thậm chí Ngô Thao còn không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay thế nào, thì cái cổ đã méo nó kỳ lạ!

Cái đầu xoay ba trăm sáu mươi độ, con người lồi ra, nhìn chằm chằm tông chủ Võ Cực Tông bên cạnh!

Phập!

Một tiếng vang lớn!

Đầu của Ngô Thao nổ tung, cơ thể đổ xuống!

“Ngô đại trưởng lão!”

Tông chủ Võ Cực Tông vô cùng kinh sợ, họ đều là cảnh giới Thiên Quân!

Tuy chỉ là sơ kỳ, không cùng một đẳng cấp với Tù Sư cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong, cũng chắc chắn không thể nào bị người khác dễ dàng bẻ gãy cổ đầu nổ tung mà chết như vậy!

“Rốt cuộc mày đã có được gì trong tổ địa Hoa tộc? Chẳng lẽ là truyền thừa của Hoa Vương Diệp Quân Lâm?”

Tông chủ Võ Cực Tông vừa lùi lại, vừa kinh sợ hỏi.

Diệp Bắc Minh cười đuổi theo: “Một người chết còn cần biết nhiều thế làm gì!”

Cùng lúc đó, Tù Sư đi đến ngoài tẩm cung của Tiêu Phi Yên.

“Không có lệnh của bản vương, không ai được vào!”

Tù Sư ra lệnh cho mấy ông lão canh gác lối vào tẩm cung!


“Rõ!”

Đọc truyện chữ Full