TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 50: 50: Nghi Ngờ


Hạ Nặc nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, mặc dù ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến cậu không thể đoán được tâm tư của hắn.
Lòng bàn tay Hạ Nặc vô cớ chảy ra một chút mồ hôi lạnh, người đàn ông đi về phía cậu, tiếng bước chân "cộp cộp" trong căn phòng yên tĩnh vang vọng hết sức rõ ràng.
Người đàn ông đến bên cạnh cậu và đứng lại, nhìn về phía cuốn sách đã khép lại trong tay cậu.
"[Bách khoa toàn thư Quái vật - Năm trăm loại tập tính quái vật mà chúng ta không biết]?" Hắn từ từ đọc tên của cuốn sách, sau đó nhếch khóe môi: "Cuốn sách này vẫn còn rất thú vị, em có thể đọc nó nhiều hơn."
"Anh đọc rồi sao?" Hạ Nặc thăm dò hỏi.
"Từng xem qua." Người đàn ông trả lời hời hợt, để lộ một chút hoài niệm.

"Nhưng cũng lâu rồi."
Hắn không chỉ đọc qua mà rất nhiều tư liệu trong đó thậm chí là do hắn cung cấp cho người biên soạn, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, người biên soạn đó cũng sớm đã trở thành một gò đất vàng.
Sớm là sớm thế nào?
Hạ Nặc thấy mình bắt đầu nghi ngờ từng câu nói của người đàn ông.

Khi một hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, có đôi khi chỉ cần một hành động vô ý hoặc một lời nói vô tình cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng phong phú, bồi bổ cho hạt giống phát triển thành cây cao chót vót.
Và tất cả bắt đầu bởi vì quá nhiều sự "tình cờ".
Ngay từ đầu, thân phận của Nadousha là do được người đàn ông giới thiệu và thái độ của bà ấy đối với hắn cũng rất lạ.
Nadousha miệng nói là hận thôn dân, nhưng lại không bài xích người đàn ông thân là con trai trưởng thôn, mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng Hạ Nặc vẫn phát hiện ra sự cung kính và sợ hãi của bà khi đối mặt với hắn.
Chẳng qua lúc đó Hạ Nặc cho rằng là bởi vì có mặt cậu, cũng không nghĩ đến người đàn ông.
Ngoài ra, người đàn ông đã chủ động đưa ra yêu cầu vào rừng cùng với bọn họ.


Và sau đó ở trong rừng, tất cả các đồng đội đều biến mất ngoại trừ cậu, cũng như không có thương tích gì.

Nếu nói rằng cậu không bị tấn công là bởi vì có sự bảo vệ của Thần thụ, thì tại sao người đàn ông cũng bình yên vô sự?
Hạ Nặc chỉ có thể nghĩ về hai khả năng: thứ nhất, hắn cùng phe với mãng xà và nó tự nhiên sẽ không tấn công hắn.

Thứ hai, hắn là một tồn tại mạnh hơn mãng xà cho nên nó không dám ra tay với hắn.
Mà dù là loại khả năng nào thì cũng nói lên thân phận người đàn ông không đơn giản.
Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, cho dù là mệnh lệnh của Nữ hoàng, chuyện cũ Nadousha nói ra, hoặc là lời đồn trong miệng của thôn dân.

Thì sau khi Hạ Nặc tới nơi này cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy thủ phạm gây ra tai họa.
Cậu thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, bầy mãng xà gây ra cái chết của nhiều người kia là thật hay giả, không phải do người ta bịa đặt ra đó chứ?
Ngay cả rắn, cũng chỉ nhìn thấy một con vào ngày đác tiên tới đây, hơn nữa lúc ấy nó còn đang bị một đứa trẻ đuổi theo...
Chờ đã!
Đôi mắt Hạ Nặc đột nhiên mở to.
Cậu cố gắng nhớ lại bộ dáng con rắn nhỏ kia, toàn thân trắng như tuyết, trên da có những đốm trắng không rõ ràng lắm, dưới ánh mặt trời óng ánh những vệt vàng kim, thân dài không tới nửa mét, nhỏ nhắn, rất ưa thích vùng nước.
— Nó mới là con trăn đốm trắng thực sự.
"......"
Hạ Nặc bởi vì phát hiện trọng đại này mà ngây ngẩn cả người, không bao lâu lại cảm giác được trên mặt truyền đến một xúc cảm lạnh lẽo.
Người đàn ông dùng ngón tay chọc chọc vào cái má mụp mụp của cậu, mỉm cười hỏi: "Nghĩ gì vậy? Sao lại ngẩn người?"
Thân thể Hạ Nặc cứng đờ, theo bản năng lui về phía sau một bước, né tránh ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông.

Ngón tay của hắn cứ như vậy dừng lại giữa không trung, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau rồi Hạ Nặc chột dạ cúi đầu.
"Anh...!Ngón tay của anh rất lạnh đó..."
Cậu đưa ra cái cớ thật sự quá vụng về, người đàn ông nhìn cậu thật sâu trong chốc lát, thu tay lại.
"Có thể là hôm nay tôi quên uống thuốc rồi."
Thanh âm của người đàn ông thản nhiên, nghe không ra cảm xúc nhưng trái tim Hạ Nặc lại đột nhiên co thắt lại một chút, phản ứng thân thể cậu luôn nhanh hơn suy nghĩ, trước khi cậu kịp phát hiện ra đã tự động nắm lấy tay người đàn ông: "Sao lại không uống thuốc?"
Lòng bàn tay của cậu vẫn còn ấm áp, giống như một mặt trời nhỏ, có thể dễ dàng làm tan chảy người đàn ông.
Hắn phải làm gì đây?
Người đàn ông mỉm cười nhìn bộ dáng khẩn trương của thiếu niên, trong lòng hắn thậm chí bởi vậy mà dâng lên một niềm vui khó tả.
Cho dù thiếu niên có sinh ra hoài nghi với hắn nhưng sự quan tâm của cậu, sự ỷ lại của cậu vẫn hoàn toàn thuộc về hắn.
Bạn biết đấy, ngay khi một cái cây bắt đầy bén rễ và nảy mầm thì bản năng sẽ nói cho nó biết mình phải cố gắng sinh trưởng lên.

Bởi vì chỉ khi đủ cao mới có thể có được nhiều ánh sáng mặt trời hơn.
Thiếu niên đối với hắn, cũng giống như mặt trời đối với thực vật, một khi đạt được sẽ vĩnh viễn không cho phép mất đi.
......
Hạ Nặc đi tìm Tuyết Lê với [Ghi chú nghiên cứu của họ Trác] trên tay.
Trác Dương và Tuyết Lê cùng là ma pháp sư, ma pháp ghi lại trong này đưa cho cô xem chắc sẽ giải quyết được nhanh hơn.
Sắc mặt của Tuyết Lê so với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều, lúc Hạ Nặc tới cô đang uống một chén thuốc bổ máu tỏa ra cái mùi kỳ lạ, cả khuôn mặt đều nhăn lại, lộ ra vài phần trẻ con hiếm thấy.
Nghe Hạ Nặc nói rõ ý đồ, Tuyết Lê buông bát thuốc xuống, cầm lấy ghi chép lật xem.

Ghi chép bên trong cũng không quá tối nghĩa, Tuyết Lê có lẽ lật xem một lần, trong lòng đã sớm có suy nghĩ.
"Phương pháp ghi lại rất đơn giản, nhưng nguyên liệu cần thiết thì rất rắc rối.

Nó yêu cầu dụng cụ thi pháp phải được chế thành từ lõi của Thánh vật, nếu như tôi không lầm thì Thánh vật ở đây là chỉ Thần thụ...
"Trường An...!Trường An?" Tuyết Lê mãi vẫn không nhận được câu trả lời của Hạ Nặc, không thể không ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Cô chỉ nhìn thiếu niên một cái liền phát hiện không đúng.
Ánh mắt thiếu niên vẫn trong trẻo như vậy, nhưng hiện giờ lại mất đi thần thái vốn có, con ngươi đang nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường, giống như có thể đếm được trên đó có bao nhiêu hoa văn.
"Trường An? Cậu đang nghĩ gì vậy?" Tuyết Lêvươn tay lắc lắc trước mặt thiếu niên, thành công gọi lại thần trí của cậu.
"A." Hạ Nặc sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
"Cậu có tâm sự gì? Sao lại lo lắng?" Tuyết Lê hỏi thẳng: "Đầu óc cậu đang nghĩ đến Camlanel hả?"
"......"
Hạ Nặc bị cô liên tiếp hỏi đến choáng váng, cậu lắp bắp: "Chị, làm sao chị biết..."
Làm sao cô biết cậu đang nghĩ về Camlanel?
Tuyết Lê nhìn cậu, bất llực: "Không phải quá rõ sao? Tôi đang nói với cậu về chuyện của mãng xà mà cậu đều không chú ý, ngoại trừ Camlanel thì cậu còn có thể nghĩ về ai đây?"
Cô quan tâm hỏi: "Sao thế, hai người cãi nhau? Không có khả năng, tình cảm của hai người không phải tốt lắm sao?"
"À mà tình cảm tốt cũng không có nghĩa là sẽ không cãi nhau." Cô giống như nhớ tới cái gì đó, lẩm bẩm: "Có một số đôi tình nhân không phải càng cãi nhau tình cảm càng tốt hơn sao?"
"Tình nhân ——?!" Hạ Nặc liên tục xua tay, mặt đỏ bừng: "Không không không —— chúng tôi không phải loại quan hệ như chị nghĩ đâu!"
Tuyết Lê nhíu mày và hỏi ngược lại: "Vậy mối quan hệ gì? Đừng nói hai người chỉ là bạn, ánh mắt hắn nhìn cậu cũng không giống như là ánh mắt giữa bạn bè nên có."
"Còn có cậu." Cô chỉ chỉ thiếu niên vẻ mặt mờ mịt: "Nhìn biểu hiện của cậu, cũng không phải chỉ coi hắn ta là bạn bè bình thường chứ? Khi hai người ở cùng một chỗ, cái loại không khí người khác không thể chen chân vào...! Chậc chậc, tôi cũng không biết nói gì nữa."
"......Rõ ràng vậy sao?" Hạ Nặc nhịn không được lẩm bẩm nói.
"Đâu chỉ là rõ ràng, quả thực sắp lóe mắt đến nơi." Tuyết Lê mặt không chút thay đổi chửi bới: "Làm ơn, hai người có chút tự giác được không hả? Chừa chỗ cho cẩu độc thân sinh sống với chứ!?"
"Thực xin lỗi..." Hạ Nặc không khỏi cúi đầu, tuy rằng cậu cũng không rõ hành vi lúc trước của mình tổn thương gì tới Tuyết Lê.

"Nhưng mà, 'độc thân'?" Hạ Nặc thắc mắc, "Nhưng chị và Carl..."
"Tôi không liên quan gì đến Carl." Tuyết Lê đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng trả lời.
"Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy." Tuy rằng không rõ vì sao Tuyết Lê tức giận nhưng Hạ Nặc biết mình đã nói sai nên vội vàng xin lỗi: "Là do lúc trước tôi hiểu lầm."
"Không sao." Ngữ khí của Tuyết Lê hòa hoãn lại, "Cậu còn chưa nói giữa mình và Camlanel xuất hiện vấn đề gì?"
"......"
Hạ Nặc do dự một lúc và nói: "Nếu...chỉ nếu thôi, nếu chị phát hiện ra một người mà chị nghĩ rằng mình đã rất hiểu biết họ, đột nhiên biểu hiện một mặt khác ngoài dự đoán của chị.

Chị nhận ra con người mà chị hiểu biết trước giờ đều là lớp vỏ ngụy trang của họ...!Chị sẽ làm gì?"
Nói lời cuối cùng, thanh âm của cậu có chút gian nan, nhưng vẫn rất kiên trì nói hết.
"Chỉ như vậy?"
Tuyết Lê không để ý hỏi ngược lại khiến Hạ Nặc mở to hai mắt, cậu không khỏi ngạc nhiên: "Như vậy được tính là không có vấn đề sao?"
Tất nhiên là không có vấn đề gì.
Tuyết Lê nghĩ rằng thiếu niên đang lo lắng về những điều khác quan trọng hơn.
Ví dụ như chênh lệch thân phận giữa cậu và Camlanel.
Phải biết rằng đôi khi người chơi và NPC sinh ra tình cảm cũng không phải chuyện gì lạ, làm thế nào để vượt qua rào cản tâm lý và khoảng cách thân phận mới là vấn đề nan giải chân chính.
Nhưng nhìn bộ dáng của thiếu niên, có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp rắc rối vì những chuyện như vậy nhỉ?
Tuyết Lê nhìn người coi như chính xác, cô biết thiếu niên là loại người một khi yêu sẽ kiên định nghe theo bản thân và không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.
Cô đã đánh mất khả năng yêu thương đơn thuần này từ lâu.

Nhưng điều đó không ngăn cô tiếp tục ngưỡng mộ sự dũng cảm của người khác và giúp họ bảo vệ nó.
Cô nhìn cậu, cười: "Vậy để chị đây phân tích kỹ cho cậu nhé?".


Đọc truyện chữ Full