Tuy trong lòng còn giận dỗi không muốn dỗ alpha ngủ nhưng trên thực tế cậu lại làm tốt hơn so với những gì Thẩm Đình đã nói rất nhiều.
Bạch Đường cố nén cơn xấu hổ mà dùng tay giúp Tưởng Vân Thư hai lần, lòng bàn tay bị ma sát đến đỏ ửng, bên tai là tiếng hít thở nặng nề của alpha khiến khuôn mặt cậu nóng bừng.
... Quyến rũ thật.
Đêm đầu tiên Tưởng Vân Thư không dùng thuốc ngủ nên việc đi vào giấc ngủ vô cùng khó khăn, bờ m ông, vòng eo và bụng của omega bị anh x0a nắn ra vết đỏ, hạt đậu cũng bị anh cắn đến sưng lên ướt át, thế nhưng khi nằm trong vòng tay Bạch Đường, cảm nhận được từng cái vỗ về nhè nhẹ sau lưng, pheromone của anh vẫn cứ nóng nảy mà tràn ra.
Bạch Đường đã bán sắc cũng thả ra pheromone, cố gắng làm cho Tưởng Vân Thư chìm trong cảm giác thoải mái nhất, cậu không vỗ về lưng alpha nữa mà đã luồn tay vào trong.
Tưởng Vân Thư tưởng omega muốn sờ mình nên anh cũng không có phản ứng gì, thế nhưng một lát sau thì anh chợt thấy có gì đó không đúng. Tay phải của Bạch Đường từng chút ấn dọc theo xương sống của anh, tay trái thì luồn qua gối nằm mà xoa bóp sau cổ, nhịp điệu hai tay phối hợp vô cùng hoàn hảo khiến anh hết sức thoải mái.
Thay vì nói là cậu đang lợi dụng sờ s0ạng thì mát xa đúng hơn.
"Bác sĩ Tưởng ơi." Bạch Đường đặt một nụ hôn lên trán alpha, nhỏ giọng thì thầm, "Không sao rồi, anh ngủ đi."
Mắt của Tưởng Vân Thư đã quen với bóng tối, hai người đang dựa sát vào nhau, chóp mũi của anh dán lên áo của omega, cả người được vị sữa đặc ngọt lịm bao bọc. Anh đã biết vì sao người ta lại thích đi mát xa đến thế, cũng biết vì sao Bạch Đường hay được mình x0a nắn đến ngủ quên, bởi vì việc này thật sự rất thoải mái.
Bạch Đường thầm đếm nhịp trong lòng, phương pháp này là cậu học qua video, quan trọng là đây không phải là cách mát xa thông thường mà là kiểu mát xa theo nhịp.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, hô hấp của Tưởng Vân Thư đã vững vàng đều đặn.
Bạch Đường đang cắn răng chợt thả lỏng, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, hai tay bủn rủn đặt thẳng xuống giường, ngón tay run rẩy. Năm phút sau, cậu đành bỏ cuộc mà nhắm mắt lại.
Xung quanh tối đen như mực, Tưởng Vân Thư không biết mình ngủ từ khi nào bỗng tỉnh lại, anh hé mắt ra, theo thói quen mà ngước lên muốn hôn omega trong lòng, thế nhưng động tác chợt khựng lại.
Tưởng Vân Thư lập tức mở mắt ra, bên cạnh chẳng có ai, cũng không có cái gối nằm thứ hai nào hết.
Căn phòng quạnh quẽ đến chân thực, tấm rèm màu xám, những bày trí xung quanh giống y hệt với ngôi nhà cũ mà anh ở trước khi chết đi.
Tưởng Vân Thư lập tức phản ứng lại, anh đang nằm mơ, nhưng không biết vì sao lại mơ thấy cảnh này.
Nhưng mà không sao hết, Bạch Đường sẽ đánh thức anh dậy ngay thôi.
Anh bước xuống giường đi ra phòng khách. Gần ba năm trôi qua, căn nhà anh từng sinh sống bảy năm giờ cũng đã trở nên xa lạ như vậy.
Có lẽ nói theo một cách khác thì bầu không khí tịch mịch này mới khiến anh cảm thấy xa lạ.
Anh ở tầng 28, ở phòng khách có một mặt là kính một chiều, trước khi đột tử, mỗi tối anh thường ngồi trước cửa kính, vừa uống rượu vang vừa ngắm nhìn cảnh đêm hoa lệ. Anh nghĩ, trên những chiếc ô tô đang lướt bon bon trên cao tốc phía xa chắc là những gia đình hạnh phúc, mẹ và cha thay nhau lái xe, con thì nằm ở ghế sau ngủ say. Còn ở trong phòng ngủ còn sáng đèn của tòa nhà kia chắc là một đôi tình nhân, hai người chắc đang tựa vào nhau xem một bộ phim dài tập nào đó.
Tưởng Vân Thư quen thuộc ngồi xuống ghế bên cạnh ô cửa, cả người chìm vào bóng đêm, chỉ có ánh đèn le lói ngoài cửa chiếu rọi lên khuôn mặt anh, chiếc bóng từ chân ghế gỗ kéo dài trên sàn.
Anh rất hay ngồi như thế, cứ như là chỉ cần nhận được một chút hơi ấm từ người khác thì cảm giác cô độc trong anh dường như sẽ vơi đi được một chút.
Tưởng Vân Thư vô thức áp tay lên mặt kính thủy tinh, sau đó anh đột nhiên sửng sốt, hoang mang nhìn chằm chằm ngón tay trên mặt kính.
... Cảm xúc lạnh lẽo này chân thật đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Là cái cảm giác mà anh đã chạm vào mấy ngàn đêm.
Một suy nghĩ đáng sợ chợt xuất hiện, anh lập tức toát mồ hôi lạnh.
Anh, đang nằm mơ thật sao?
Hay là nói, đâu mới là mơ?
Anh còn chưa kịp tự hỏi thì khung cảnh đã thay đổi, anh đang nằm trên giường bệnh, Lâm Bách Chu đứng trước mặt anh, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm tôi sợ muốn chết, mà cậu có thể làm phẫu thuật 18 tiếng đồng hồ liên tục được thế? Cũng may là cậu ngất xỉu ngay trong phòng phẫu thuật đó, với lại chỉ tuột huyết áp thôi, nghỉ ngơi ba ngày là được rồi!"
Tưởng Vân Thư ngơ ngác nhìn hắn: "... Hả? Bạch Đường đâu rồi?"
"Đường trắng gì, muốn ăn ngọt hả? Mà cậu đã được nạp đường glucose rồi, hay là lúc ngất va phải máy móc gì đó nên ngơ rồi?"
Tưởng Vân Thư sững người, mãi mà không thể hiểu được, mỗi một chữ nói ra anh đều hiểu nhưng khi ghép lại với nhau thì, sao lại như thế được... Anh dùng sức bắt lấy tay áp của Lâm Bạch Chu, hoang mang nói, "Không phải, là omega... Omega của tôi!"
Lâm Bách Chu khó hiểu: "Omega? Là trung bình cộng gia quyền hả? Hay vector trọng lượng? Tỷ lệ khối lượng? Hay là hãng đồng hồ?"
Tưởng Vân Thư lảo đảo bước xuống giường, anh lo sợ đi ra ngoài, thử phóng ra pheromone nhưng lại không cảm nhận được gì cả. Tim anh đập thình thịch như mới chạy xong 1500m, mồ hôi đổ ròng ròng. Không biết có gì đó thôi thúc mà anh cất bước chạy, thế nhưng hành lang bệnh viện như không có điểm cuối, khung cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, những người bên cạnh không có mặt mũi khó hiểu mà nhìn anh.
Tưởng Vân Thư chạy nhanh hơn, con ngươi co lại, một giọt mồ hôi lạnh rơi vào trong mắt.
Cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm cả người anh.
Anh phải quay về, anh phải quay về... Anh không thể ở lại đây, anh muốn về gặp Bạch Đường, anh chỉ muốn sống trong thế giới có Bạch Đường mà thôi.
"Bác sĩ Tưởng?"
"Vân Thư, Tưởng Vân Thư!"
Hành lang bệnh viện đột nhiên sụp xuống, anh bất ngờ rơi vào khoảng không, lực ly tâm siết chặt trái tim anh.
"Thiên sứ Tưởng!"
Thiên sứ...?
Tưởng Vân Thư bị ác mộng quấn lấy, anh nhíu chặt mày, dùng hết sức lực mới mở choàng mắt ra, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng.
Vẻ mặt anh vặn vẹo, nước mắt thấm ướt mi.
"Vân Thư ơi?" Bạch Đường lo lắng nhìn anh, tay sờ lên vầng trán ướt lạnh mồ hôi của alpha, "Anh sao rồi..."
Trong con ngươi Tưởng Vân Thư phản chiếu hình ảnh của omega, anh phản ứng khá mạnh, gần như là bật dậy ôm chặt lấy eo Bạch Đường, dùng hết sức lực để bắt lấy cọng rơm cuối cùng, nỉ non gọi: "Bạch Đường, cục cưng... Cục cưng ơi..."
Bạch Đường bị đau hít sâu mấy cái, nghe thấy xưng hô như vậy thì ngẩn người, thế nhưng cậu cũng không có thời gian nghĩ nhiều mà chỉ lo vuốt v e khuôn mặt lạnh lẽo của alpha, "Em đây, không sao hết, em ở đây, anh gặp ác mộng hả?"
Tim của Tưởng Vân Thư vẫn còn đập mạnh, hô hấp nặng nề.
Bạch Đường vỗ về lưng alpha, "Đừng sợ đừng sợ mà, đừng sợ, Vân Thư đừng sợ."
Tưởng Vân Thư vùi mặt lên chiếc bụng mềm mại của cậu, điên cuồng hít mùi hương của omega.
Bạch Đường cọ ngón tay lạnh lẽo lên quần áo, cậu cúi đầu nhìn một hồi rồi đột nhiên nâng mặt alpha lên, sáp lại cắn lên môi Tưởng Vân Thư một cái, "Anh đau không?"
Tưởng Vân Thư chăm chú nhìn khuôn mặt omega, khàn giọng đáp: "... Đau."
Bạch Đường lại ôm đầu Tưởng Vân Thư áp lên ngực mình, "Vậy nên không phải mơ nữa, em ở đây mà."
4 giờ sáng, hai người thay quần áo mới, thế nhưng cho dù Bạch Đường có dỗ như thế nào thì alpha vẫn không ngủ được, trong tiềm thức không dám ngủ tiếp, anh sợ lại mơ thấy ác mộng nên chỉ im lặng mà ngắm nhìn khuôn mặt omega.
Hôm nay là thứ bảy, Bạch Đường có thể không ngủ nữa nhưng tối nay alpha phải trực đêm, sao có thể chống nổi chứ? Bạch Đường hết dỗ rồi lại dọa nạt, rốt cuộc khoảng 7 giờ sáng Tưởng Vân Thư mới mơ màng rơi vào giấc ngủ nông.
Bạch Đường cũng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hơn một tiếng sau, alpha từ từ tỉnh dậy, Bạch Đường cũng không ngủ sâu, cậu lập tức lo lắng, Tưởng Vân Thư sẽ không ngủ quá giấc, cậu không ôm hy vọng mà nhẹ nhàng vỗ về lưng alpha, dỗ dành: "Em ở đây, anh đừng sợ mà, ngủ thêm một chút nữa nha?"
Không ngờ Tưởng Vân Thư mở mắt ra nhìn cậu một cái rồi nhích người lên một chút, trán tựa lên xương quai xanh cậu, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.
Dường như anh thức dậy chỉ là vì muốn xác nhận xem cậu có đang nằm bên cạnh anh hay không thôi.
Bạch Đường hiểu ra, chợt cảm thấy bác sĩ Tưởng dễ thương thật, cậu muốn hôn alpha một cái nhưng lại sợ đánh thức anh nên đành âm thầm hôn hôn ở trong lòng.
Hơn 10 giờ, Bạch Đường đã tỉnh táo, cậu ngạc nhiên phát hiện thế mà Tưởng Vân Thư vẫn còn nằm trong lòng mình, với lại anh còn ngủ rất say.
Đường Đen được dạy rất ngoan, chỉ cần chủ nhân còn chưa ra khỏi phòng thì nó sẽ không đi cào cửa.
Bạch Đường thầm nghĩ, hình như bác sĩ Tưởng buông bỏ xiềng xích tâm lý thật rồi! Cậu hết sức vui mừng, vì muốn cho Tưởng Vân Thư ngủ lâu thêm một chút mà cậu nằm yên thêm nửa tiếng nữa, không dám cử động dù chỉ là một chút, cậu hít sâu một hơi, cảm thấy mình có thể kiên trì thêm 15 phút nữa.
Chỉ là alpha không cho cậu cơ hội này, vừa nghĩ xong thì Tưởng Vân Thư như tâm linh tương thông mà cử động, anh mở mắt ra, trong mắt là sự thỏa mãn khi ngủ đủ giấc. Bạch Đường biết lần này mình không dỗ được nữa nên liền cúi đầu hôn lên môi alpha.
Hai người trao nhau nụ hôn chào buổi sáng.
Omega tươi cười, thế nhưng mở miệng ra lại khiến người ta giật mình, "Cục cưng ơi, anh dậy rồi."
Tưởng Vân Thư ngẩn người, ký ức lập tức ùa về, anh ho khan một tiếng, mất tự nhiên mà quay đầu muốn đi xuống giường để né tránh cái chuyện xấu hổ này.
Bạch Đường làm gì cho, cậu nắm lấy cánh tay alpha, hai tai đỏ bừng, cho dù có ngượng ngùng thì vẫn muốn gọi, "Cục cưng làm gì vậy? Hôn thêm cái nữa nha?"
Đánh địch một ngàn mà lại tự hại tám trăm.
Tưởng Vân Thư nhìn chằm chằm omega nhà mình hai giây, sau đó thở dài rồi thương lượng: "... Em đừng gọi vậy nữa."
Ở chung lâu ngày như vậy, Bạch Đường cũng đã hiểu rõ tính cách của alpha mình, chắc là bây giờ bác sĩ Tưởng còn xấu hổ hơn cả cậu đấy, cậu thầm nghĩ rồi mạnh dạn hơn, hai đầu gối quỳ lên nhích tới bên mép giường, vươn tay bám lên cổ alpha, dụi dụi lên gáy khiến anh nóng bừng, cậu nở nụ cười vừa hưng phấn vừa đắc ý: "Sao vậy ạ? Anh gọi thuận miệng như vậy, có phải là đã thầm gọi mấy trăm lần rồi đúng không?"
—
Tác giả có chuyện muốn nói: Có cục cưng nào phát hiện tiêu đề chương này giống y chang chương 43 không!