TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4114 "CHỊ THI VŨ CỦA TÔI, CHỊ CHẠY QUÁ CHẬM RỒI!"

Năm lão giả còn lại hai mắt đỏ ngầu!

Nguyên Thi Vũ nhảy ra khỏi xe giận dữ gầm lên: "Tù Tuệ, cô quá to gan rồi! Dám đụng đến người của tôi?"

Tù Tuệ nở nụ cười hiền lành: "Chị Thi Vũ à, tính tôi vẫn luôn bảo vệ bênh vực người thân mà."

"Ông ta đánh người của tôi, chỉ có thể lấy mạng sống để đền tội thôi!"

"Chị Thi Vũ còn không đi à? Không đi thì sẽ không có cơ hội nữa đâu."

"Cô...!!!"

Nguyên Thi Vũ tức giận đỏ mặt!

Lão giả nhìn thấy sự do dự của Nguyên Thi Vũ, đau đớn gượng cười: "Điện hạ, mạng già này của lão nô không đáng gì, xin điện hạ hãy đi đi..."

Nói rồi, ông ta giơ tay lên định đập vào đầu!

Ầm!

Đầu ông ta vỡ tan!

Thi thể không đầu của lão giả đổ ập xuống!

Đôi mắt đẹp của Nguyên Thi Vũ đỏ hoe, nắm đấm dưới ống tay áo siết chặt: "Chúng ta đi!"

Chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi đế đô!

Nụ cười trên gương mặt Tù Tuệ biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đáng sợ: "Đem thi thể lão già này đi xé ra làm mồi cho chó!"

Vài bóng người nhanh chóng xông tới, kéo lê thi thể lão giả đi.

Những người còn lại run lẩy bẩy!

Tù Binh đến gần nịnh hót: "Tiểu thư, thật sự để Nguyên Thi Vũ đi như vậy sao?"

Tù Tuệ cười nói: "Anh nghĩ có khả năng không? Trước tiên hãy để cô ta vui vẻ một lúc!"

"Khi cô ta nghĩ rằng mình đã thoát hiểm, chúng ta sẽ xuất hiện, anh nói xem liệu cô ta có tuyệt vọng không?"

Nhìn nụ cười của Tù Tuệ, Tù Binh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tới tận đỉnh đầu!

Nếu thực sự rơi vào tay tiểu thư, chắc chắn anh ta sẽ tự sát ngay lập tức như lão giả vừa rồi!

...

Nửa canh giờ sau, chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài một thung lũng.

"Tiểu thư, không có ai đuổi theo, chúng ta an toàn rồi!" Dao Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, giọng nói của Tù Binh vang lên: "Các người chạy quá chậm rồi!"

"Tiểu thư, cô hầu gái ngốc nghếch này thật đáng yêu, xin tiểu thư ban thưởng cho tôi nhé?"

Tù Binh dẫn hơn chục người xông ra từ tứ phía!

Giây tiếp theo, Tù Tuệ và hai lão giả áo xám nhảy xuống từ trên cao, nhìn cửa xe ngựa với vẻ khinh khỉnh:

"Chị Thi Vũ của tôi, chị chạy quá chậm rồi!"

"Tới nửa canh giờ mới chạy được năm trăm dặm à? Các người là rùa à?"

Đọc truyện chữ Full