Nhìn thấy gương mặt của Tần Ninh, cả người Mục Huyền Thần ngẩn ngơ, sau đó nhảy dựng lên, sợ hãi nói: “Ca, huynh làm sao thế?”
Gương mặt Tần Ninh nhìn có vẻ trắng bệch, hai mắt trũng sâu thâm quầng.
“Mấy ngày này luyện đan mệt quá!”
“Ta thấy huynh sắp bị vắt khô rồi!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh liếc mắt nhìn Mục Huyền Thần.
Mục Huyền Thần cười he he: “Người chị dâu này, lợi hại thật, ca, huynh xong đời rồi!”
Tần Ninh lười không thèm để ý đến Mục Huyền Thần.
Mục Huyền Thần lại rút ra một bình ngọc, đưa cho Tần Ninh, nói: “Thân làm đệ đệ, cũng chẳng có gì nên thân, bình tiên đan này tặng cho huynh đó, đệ đã hao tổn không ít tâm sức, kiểm chứng vô số lần rồi, bảo đảm sau khi huynh ăn vào sẽ mạnh như rồng khỏe như hổ, ngày mai lại nhảy nhót được khắp nơi!”
Tần Ninh nhận lấy bình ngọc, hỏi: “Chắc không?”
Đương nhiên!”
“Được!”
Tần Ninh lập tức nói: “Lúc nào đi Phương tộc thì nói cho ta biết, ta cũng đi một chuyến”.
“Được”.
Chớp mắt, ba ngày nữa trôi qua.
Ngày này, Mục Huyền Thần đến bên ngoài sơn cốc mà Tần Ninh ở, cất giọng gọi: “Ca, xuất phát đi Phương tộc thôi!”
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, bên trong sơn cốc có hai bóng người sánh vai bước ra.
Mục Huyền Thần nhìn qua liền ngẩn người tại chỗ.
Khúc Phỉ Yên và Tần Ninh sóng vai đi ra khỏi sơn cốc.
Khúc Phỉ Yên mặc bộ váy dài màu hồng phấn, trông lại càng quyến rũ mị hoặc hơn, đường cong duyên dáng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như bướm đậu, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Mà trong khoảng thời gian này, Mục Huyền Thần chỉ cần không phải mù, thì cũng có thể nhìn ra được, khí chất của cả người Khúc Phi Yên đã thay đổi.
So với khi trước càng đẹp hơn, càng... đàn bà hơn!
Mà Tần Ninh bên cạnh Khúc Phỉ Yên, Mục Huyền Thần vừa nhìn qua thì mặt đã nghệt ra.
“Ca...”.
Mục Huyền Thần nhìn thấy gương mặt hơi hóp lại phờ phạc của Tần Ninh, trông như thể người đã mấy ngày mấy đêm thức trắng chưa từng chợp mắt, tinh khí thần mặc dù vẫn còn nhưng cũng chẳng nhiều nữa.
Tần Ninh nhìn sang Mục Huyền Thần, hờ hững liếc một cái rồi nói thẳng: “Lúc nào xuất phát?”
“Ngay bây giờ...”.
“Đi thôi”.
Rất nhanh, Mục Huyền Thần đã dẫn theo Tần Ninh và Khúc Phỉ Yên hai người cùng nhau đi vào trong một sơn cốc.
Trong sơn cốc có rất nhiều bóng người đang đứng nghiêm nghị, Bạch Hạo Vũ cũng ở trong số đó.
Lần này là do Bạch Hạo Vũ phụ trách dẫn đoàn, ngồi phi cầm bay xuyên qua vòng ngoài của sơn mạch Thiên Vẫn, sau đó đến Phương tộc để vận chuyển đan dược.
Mục Huyền Thần kéo tay Tần Ninh, đè thấp giọng nói: “Ca, đan dược đưa cho huynh, huynh chưa uống hả?”
“Uống rồi đấy!”, Tần Ninh đáp lại: “Quả thực là đủ mạnh, nhưng mà... vẫn không gánh nổi”.
Thế này còn không gánh nổi?
Mục Huyền Thần không khỏi nhìn sang Khúc Phỉ Yên ở cách đó không xa.
Không hổ là một vị Luyện khí sư mạnh mẽ, này là đang coi sư phụ như tiên khí để luyện à?
Đàn bà, đúng là hơi phiền phức thật!
Thân là một đan sư đạt tiêu chuẩn, điều dưỡng tốt cơ thể là điều cơ bản, luyện đan cực kỳ tổn hao tinh thần.