Nam Đẩu Thiên Tông, núi Thánh Long, Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc lần này rõ ràng đều đã có sự chuẩn bị từ trước, mai phục sẵn ở đây.
Huyền Thần Các và Phương tộc tổng cộng mấy chục người, đối mặt với đối thủ nhiều hơn mình cả chục lần.
Hơn nữa Tần Ninh trong thời gian này quả thực là không hề tiết chế, sức lực đã thâm hụt nhiều.
Liên tục giao đấu, chém giết hết ba bốn kẻ mạnh cảnh giới Tiên Hoàng mệnh đài, Tần Ninh cũng đã thở hồng hộc, rõ ràng là sắp không chịu nổi nữa.
Nghĩ năm đó, hắn một đêm có thể cùng lúc thỏa mãn được cả Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Cốc Tân Nguyệt và Vân Sương Nhi mà không hề bị quá tải.
Nhưng bây giờ, lại thảm bại dưới tay Khúc Tân Nguyệt.
Lúc cơ thể của Tần Ninh bị đẩy lui về phía sau, liên tục lấy ra năm viên Tịnh Ma Tiên Đan, năm viên này chính là năm viên mà lúc hắn giết chết dị tộc cảnh giới Tiên Hoàng luyện chế ra được.
Những năm từ lâu về trước, Tịnh Ma Tiên Đan mà hắn tích lại được ở trong Tam Thanh tiên vực, trước khi hắn rời đi, hầu như đều đã để lại cho nhóm Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc, một là có thể hỗ trợ bọn họ tăng cảnh giới, hai là để phát triển Trúc Diệp Tông.
Từng viên Tịnh Ma Tiên Đan vào bụng, Tần Ninh cản thất khí tức đã thông thuận đi nhiều.
Nhưng lúc này, ở bốn phía xung quanh, nhiều bóng Tiên Hoàng của Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc nhao nhao lao đến.
Khi Tần Ninh giết chết mấy vị Tiên Hoàng, có không ít kẻ mạnh của dị tộc đã chú ý đến hắn.
Đối diện với đợt vây giết này, sắc mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh như không, trong lúc chân bước ra, từ trên xuống dưới khắp người có luồng sức mạnh tuôn trào.
Hơn nữa, trận chiến lúc nãy, Tần Ninh đã phát hiện ra một điều, sức mạnh tinh thần ngập đầy trong hồn hải, khi kết hợp với tiên lực của chính mình sẽ sản sinh ra một loại sức mạnh áp chế đặc thù đối với đám người dị tộc này.
Tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
Bốn phía xung quanh, âm thanh chém giết vang lên không dứt.
Rầm!!!
Bỗng nhiên.
Cơ thể Tần Ninh bật ngược về phía sau, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
Trước mặt hắn, là một kẻ mạnh Tiên Thánh của dị tộc đang từ từ thu chân lại, đứng vững trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
“Trong Huyền Thần Các, lại còn có một thiên tài như ngươi đây!”
Giữa hai đầu lông mày của thanh niên kia có một ấn ký hình trăng khuyết, nhìn về phía Tần Ninh, đáy mắt lộ ra sát khí.
Người thanh niên kia nhìn thấy rất rõ ràng, Tần Ninh hết lần này đến lần khác đã giết chết mấy vị Tiên Hoàng mệnh đài.
Điều này tuyệt đối không phải là một Tiên Hoàng bình thường.
Đón nhận ánh mắt của đối phương, Tần Ninh nhổ một ngụm nước bọt nhuốm máu, tay xiết chặt Tam Hoàng tiên kiếm.
Trên thân kiếm, có ấn ký ba hàng dọc, mang theo mấy phần sát khí.
Người thanh niên mỉm cười nói: “Ta tên Nguyệt Minh Tây, ngươi tên là gì?”
Tần Ninh bật cười nói: “Ta tên ông nội ngươi!”
Nghe vậy, Nguyệt Minh Tây hờ hững đáp: “Ngươi không tệ, ta rất thưởng thức tài năng của ngươi, không bằng đừng đi rheo Huyền Thần Các nữa, gia nhập vào quân đội dưới trướng của ta đi, ta đảm bảo, tương lai bên trong Thái Thần tiên vực, sẽ có một chỗ đứng cho ngươi!”
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười ha ha nói: “Lúc mà lông của ngươi còn chưa mọc hết, thì ta đã một người như thần linh ở trong Thái Thần tiên vực này rồi”.
Nguyệt Minh Tây nhìn về phía Tần Ninh, lắc đầu nói: “Không biết điều”.
Ngay lập tức, tay hắn ta vung lên, sức mạnh khủng khiếp tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, bắn về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy người thanh niên ra tay, Tần Ninh rõ ràng cảm nhận được, thằng nhãi này ít nhất phải là Tiên Thánh.
Với tình trạng hiện tại của mình, căn bản không thể chống lại được hắn ta.
Nhìn thấy người thanh niên vung tay lên, là muốn trấn áp Tần Ninh, hai mắt hắn lạnh lùng, khẽ há miệng...