TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10818 CHÍNH LÀ LONG THIÊN THỤY.

Mặt đất ở xung quanh có những tiếng nổ vang lên liên tiếp.

Bỗng nhiên, từng cây cổ thụ như được nhổ lên khỏi mặt đất, tựa như những gốc cây này là những sinh vật sống, phóng thích ra làn sóng dao động rung chuyển đất trời.

Những thân cây cổ thụ kia hóa thành từng gương mặt người, dùng một tốc độ nhanh chóng di chuyển trên mặt đất, rất nhiều bóng dáng võ giả bay ở trên không càng giật mình sợ hãi vì phát hiện ra, đám cổ thụ này đang vặn vẹo những dây mây tấn công thẳng lên trời, lực sát thương vô cùng khủng khiếp.

Cục diện cuộc chiến.

Vì có Lão Thụ Quái và Đại Hoàng xuất hiện nên đã bắt đầu được xoay chuyển.

Từng vị Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương của Nguyệt Ma tộc và Tinh Ma tộc đều bị giết chết.

“Đáng ghét!”

Đối với cuộc chiến bên dưới mặt đất, hai người Nam Đẩu Huyên và Nam Đẩu Triết đương nhiên cũng cảm nhận được.

Thế cục đã như vậy, nếu mà cố tình muốn thay đổi, thì ắt sẽ càng loạn hơn.

Hai người nhìn nhau một cái, đã không còn muốn tiếp tục đánh với Mục Huyền Thần nữa.

“Rút!”

Hai bóng người cùng nhau rút lui.

Mục Huyền Thần lo lắng có bẫy, cũng không tiếp tục đuổi theo chặn lại nữa.

Rất nhanh, Mục Huyền Thần đã quay trở lại bên cạnh Tần Ninh, đánh giá hắn một lượt từ trên dưới, nhìn thấy Tần Ninh mới chỉ bị chút thương tích nhẹ, trông càng yếu ớt hơn một chút mà thôi, nên cũng thầm thở phào.

“Ca, tiết chế chút đi!”

“Cút sang chỗ khác!”

Tần Ninh không khỏi mắng: “Nhìn xem chuyện tốt mà đệ làm, vận chuyển một chuyến đan dược, đưa người bị thương về, mà cũng bị mai phục được!”

Mục Huyền Thần cười he he gãi đầu nói: “Đệ cũng không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này”.

Hắn thực sự không ngờ tới.

Trước đây con đường này vẫn luôn chẳng có gì nguy hiểm.

Dù gì, phía Bắc Huyền Thần Các là Phương tộc, đi về phía Tây là Xích Diệm tiên môn, dị tộc không hề hoạt động ở khu vực này.

Lần này vận chuyển thuốc, cả đường đều rất yên ổn.

“Kiểm đếm tổn thất đi!””

“Ừm”.

Mà đúng vào lúc này.

Khúc Phỉ Yên đáp xuống, trên ngón tay ngọc ngà đang dắt theo một sợi dây xích màu đỏ đậm, to bằng ngón tay.

Ở đầu kia, là một bóng người bị dây xích trói lại dày đặc chi chít, chẳng khác gì một cái bánh trưng.

Chính là Long Thiên Thụy.

Lúc này, Long Thiên Thụy đang há to mồm ra chửi: “Khúc Phỉ Yên, tiện nhân này, có bản lĩnh thì dùng đao dùng kiếm đánh với ta một trận, dựa vào Đế khí thì tính là bản lĩnh gì hả? Hả?”

Long Thiên Thụy vốn là cảnh giới Tiên Đế trung kỳ, Khúc Phỉ Yên chỉ là Tiên Đế sơ kỳ, bất kể ra sao, Long Thiên Thụy cũng phải cao hơn một bậc.

Nhưng ai mà ngờ được...


Vừa mới giao đấu, Khúc Phỉ Yên đã tế ra một đống tiên khí Đế phẩm, ít cũng phải đến chín chiếc!

Đọc truyện chữ Full