TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giải Mộng
Chương 74: C74: Thai mộng 7

Trước mắt hoa là vật duy nhất có liên hệ với cửa. Tuy rằng chỉ là nụ hoa, nhưng ai cũng nói không chừng hoa sẽ nở.

Nếu hoa nở rộ, tỷ lệ hoa là điềm lành thai nhi hoặc bà lão sẽ cao hơn nữa.

Lâm Tùy Ý suy nghĩ, hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, có thể nhổ trồng không?”

Trời sắp tối rồi, hoa mọc ở vườn hoa, là bên ngoài, ở bên ngoài canh hoa nở khá nguy hiểm. Vừa muốn tránh nguy hiểm ban đêm, vừa muốn canh hoa nở, biện pháp duy nhất là nhổ trồng nụ hoa.

Lâu Lệ: “Điềm lành không dễ tử vong.”

Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra, nói cách khác, nếu hoa là điềm lành thai nhi hoặc bà lão, có thể nhổ trồng hoa. Nếu hoa héo chết trong quá trình nhổ trồng, thì chứng minh hoa không phải điềm lành.

Lâm Tùy Ý nói làm liền làm. Bọn họ đang ở quầy bán quà vặt, tuy rằng quầy bán quà vặt còn đang trang hoàng, nhưng tìm bồn chậu

trồng hoa không khó.

Lâm Tùy Ý tìm được một thùng sơn trốn. Tuy Lâu Lệ nói điềm lành không dễ tử vong, nhưng Lâu Lệ còn nói ‘Thuyền dùng kỹ bền vạn năm’. Để tránh formaldehyde làm điềm lành chết non, Lâm Tùy Ý lấy nước tráng rửa thùng sơn.

Lâu Lệ không ngăn cậu làm hành vi không có mấy tác dụng này. Chờ Lâm Tùy Ý rửa sạch sẽ thùng sơn, anh mới nói: “Đi thôi.”

“Tốt.” Lâm Tùy Ý đi tới cửa, lại lộn trở lại trộm một cái bay trộn xi măng trét tường, để tiện cho việc đào hoa.

Hai người kéo cửa cuốn quầy bán quà vặt xuống. Sắc trời dần ảm đạm, hai người bước nhanh trở lại chỗ vườn hoa gặp ba người.

Lúc bọn họ đến ba người chưa trở về. Lâm Tùy Ý xắn tay áo lên chuẩn bị bắt tay vào làm.

Lâu Lệ lại vươn tay. Lâm Tùy Ý hiểu ý anh, anh muốn làm.

“Lâu tiên sinh, cứ để tôi làm.” Lâm Tùy Ý không nghĩ nhiều: “Tốc độ của tôi nhanh hơn ngài một tí.”

Tuy rằng Lâu Lệ nhảy từ nhà Vương Đình Đình xuống dưới cậu phát hiện anh không yếu ớt như tưởng tượng, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy Lâu Lệ thuộc nhóm người gánh không gánh nổi, vác không vác nổi. Giải mộng cậu tệ hơn Lâu Lệ, nhưng đào đất chắc chắn nhanh hơn Lâu Lệ.

Lâu Lệ liếc Lâm Tùy Ý một cái, từ giọng nói Lâm Tùy Ý nghe ra một tí ghét bỏ không tính là ghét bỏ.

Anh sờ bả vai mình. Chỗ ấy bị Lâm Tùy Ý bóp chặt đau đớn, anh không nói.

Lâm Tùy Ý không phải người thích chăm sóc hoa cỏ, tuy nhiên không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Trước tiên cậu dùng cái bay đào bùn đất xung quanh rễ nụ hoa, tránh tổn thương rễ hoa.

Đào bùn đất bỏ vào thùng sơn. Đầu tiên phủ một lớp đất dưới đáy thùng, sau đó Lâm Tùy Ý cẩn thận bắt đầu nhổ trồng nụ hoa.

Lúc này Lý Dịch và Liễu Nhân trở về, xa xa nhìn thấy Lâm Tùy Ý đào đất, bèn chạy nhanh tới.

Liễu Nhân và Lý Dịch vội hỏi: “Làm gì vậy?”

Lâm Tùy Ý đang muốn đáp, Lâu Lệ mở miệng trước giải thích đơn giản nguyên nhân.

Liễu Nhân thò qua: “Lâm tiền bối, cần tôi giúp không ạ?”

“Không cần không cần.” Lâm Tùy Ý vội vàng nói: “Sắp xong rồi.”

Chỉ có một cái bay, Liễu Nhân không cưỡng cầu.

Lý Dịch hướng Lâu Lệ báo cáo tình huống địa điểm dừng chân. Lý Dịch nói: “Tìm được rồi, ngay phía sau con đường này. Vận khí không tệ lắm, nhà mới có sẵn đồ đạc, không có mùi formaldehyde.”

Lâm Tùy Ý đã bỏ hoa vào thùng, đang muốn dùng cái bay đào thêm đất lấp thùng, nghe Lý Dịch nói như vậy, cậu kinh ngạc ngẩng đầu.

Liễu Nhân nói: “Bởi vì là mộng, nhân gian sẽ không như vậy.”

Lâm Tùy Ý co quắp: “Ý tôi không phải vậy.”

Cậu cúi đầu gạt đất quanh thùng sơn.

Thấy Lâm Tùy Ý đã nhổ trồng hoa xong, Lý Dịch nói: “Đi thôi, trời tối rồi.”

Liễu Nhân nhanh tay nhấc thùng, trước khi Lâm Tùy Ý phản ứng, cô chớp mắt: “Tiền bối, tôi muốn phụ việc gì đó.”

Lâm Tùy Ý sao dám không biết xấu hổ để con gái làm việc nặng, vội nói: “Nặng lắm, cứ để tôi.”

Liễu Nhân ôm thùng bằng hai tay: “Không nặng, tôi có thể bê.”

Trời sắp sụp tối, Lý Dịch nói: “Tiền bối, đừng tranh nữa, trời tối rồi, đi trước đã.”

Đây là đêm thứ nhất thai mộng, tình huống bên ngoài như thế nào không biết, nán lại ở bên ngoài sẽ trực diện gặp nguy hiểm, Lâm Tùy Ý không tranh cãi nữa, chỉ nói: “Mệt thì đưa cho tôi.”


Liễu Nhân: “Dạ.”

Đi theo Lý Dịch, mọi người tới điểm dừng chân. Như lời Lý Dịch, căn hộ này mới được trang hoàng, có một số đồ đạc cơ bản.

Liễu Kiệt thấy Liễu Nhân ôm hoa trở về, tiến lên hỏi tình huống. Liễu Nhân giải thích tình huống với Liễu Kiệt. Lâm Tùy Ý thừa dịp lúc này đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Thật trùng hợp, căn hộ này đối diện tòa nhà căn hộLâm Tùy Ý, có thể nhìn thấy nhà cậu từ cửa sổ này. Tối om không có ánh đèn, thoạt nhìn không có người cư trú.

Nhìn một hồi, Lâm Tùy Ý có chút phiền muộn trong lòng. Cậu không biết nhà mình còn tính là nhà mình hay không.

“Tùy Ý.” Phía sau Lâu Lệ gọi cậu. Lâm Tùy Ý quay đầu, Liễu Nhân đã giải thích xong lý do mang hoa về với Liễu Kiệt, hiện tại muốn thương lượng công việc kế tiếp.

Lâm Tùy Ý chạy lại.

Lý Dịch nói: “Không biết có nở hoa hay không, càng không biết khi nào nở hoa, cần canh chừng.”

Đây là điều tất nhiên, Lâm Tùy Ý đợi phân công.

Lý Dịch hỏi Lâu Lệ, Lâu Lệ không làm mấy việc này, nói: “Cậu sắp xếp đi.”

Lý Dịch lúc này mới nói: “Chia theo thời gian đi, chúng ta có năm người, mỗi người thay phiên canh một tiếng rưỡi.”

“Không cần phiền như vậy.” Liễu Kiệt nói: “Đệ có thể canh cả đêm.”

Lý Dịch trừng hắn: “Đệ bảo đảm mình có thể tỉnh táo liên tục hả? Nếu lúc hoa nở có tình huống bất ngờ, đệ có đảm bảo bản thân đủ tỉnh táo để xử lý không?”

Liễu Kiệt lẩm bẩm: “Có gì đâu mà không thể.”

Liễu Nhân nói: “Liễu Kiệt đừng có ỷ y, canh hoa nở không phải việc nhỏ.”

Lý Dịch lười nói Liễu Kiệt, hỏi Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý: “Mỗi người thay phiên canh một tiếng rưỡi, như vậy người canh hoa sẽ không bị mệt, giữ được tỉnh táo. Hai vị tiền bối cảm thấy như vậy ổn chứ?”

Lâm Tùy Ý đương nhiên không có ý kiến, Lâu Lệ nói: “Được.”

Lý Dịch thở phào, nói: “Vậy để tôi phân chia thời gian.”

Lâm Tùy Ý: “Được.”

Lý Dịch nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Lâm tiền bối, ngài canh đầu tiên được chứ?”

Lâm Tùy Ý: “À được, có thể, không thành vấn đề.”

Chờ Lâm Tùy Ý đáp ứng, Lý Dịch lại nhìn về phía Lâu Lệ: “Lâu tiền bối, ngài thứ hai nhé?”

Lâu Lệ không ý kiến.

Lý Dịch tiếp tục phân chia: Lâm Tùy Ý thứ nhất, Lâu Lệ thứ nhị, Liễu Kiệt thứ ba, Liễu Nhân thứ tư, hắn cuối cùng.

Mọi người đều không ý kiến, Lý Dịch phân chia phòng: “Vừa vặn căn hộ này có ba phòng. Tôi và Liễu Kiệt ngủ một phòng, Liễu Nhân một phòng, hai vị tiền bối một phòng.”

Không đợi Lâm Tùy Ý gật đầu, Liễu Kiệt hỏi: “Hoa đặt ở chỗ nào? Phòng khách?”

Lý Dịch lắc đầu: “Có phòng để đồ linh tinh, đặt hoa ở đó.”

Liễu Kiệt: “À.”

Lâm Tùy Ý ngẩng đầu, “Phòng để đồ rất nhỏ.”

Lâm Tùy Ý ở khu này. Cậu biết cấu tạo nhà ở hẻm Kim Liễu. Phòng để đồ có diện tích rất nhỏ, thường dùng để đặt máy giặt, một khi hoa nở có nguy hiểm, phòng nhỏ chật chội rất khó chạy ra ngoài.

Lý Dịch hiểu ý Lâm Tùy Ý, hắn giải thích: “Phòng khách nối với ba phòng, nếu hoa nở vượt khỏi tầm khống chế, tất cả sẽ chết hết. Phòng để đồ có khoảng cách nhất định với ba phòng, khoảng cách không xa cũng không gần. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng cách này đủ cho chúng ta nghĩ cách cứu viện hoặc ngăn tổn hại rời đi.”

Mỗi người có cách thức nhập mộng và biện pháp giải quyết khó khăn khác nhau. Lâm Tùy Ý không xen vào, chỉ nói: “Tôi và Lâu Lệ có thể ngủ ở phòng đó không?”

Cậu chỉ vào căn phòng gần phòng để đồ nhất.

Trong lòng Lâu Lệ bỗng nhiên đau xót, chua xót che lấp bả vai đau đớn.

Như thể chờ Lâm Tùy Ý gọi tên mình từ rất lâu, lý trí không thể khống chế nổi cảm xúc: “Được, ở phòng này.”

Lâu Lệ đã lên tiếng, cho dù Lý Dịch không đồng ý, họ cũng phải lấy phòng gần phòng để đồ nhất. Huống chi Lý Dịch không có khả năng không đồng ý. Lý Dịch lập tức gật đầu, “Không thành vấn đề.”


Hắn biết vì sao Lâm Tùy Ý chọn phòng gần phòng để đồ nhất. Lâm Tùy Ý không tán thành phương án kịp thời ngăn tổn hại của bọn họ, cho nên cậu chọn phòng này. Cậu quản không được người khác nhưng ít ra nếu Lâu Lệ xảy ra chuyện, cậu sẽ không từ bỏ bạn mình.

Lý Dịch chỉ nói: “Phòng đó được ngăn nhỏ ra, có thể hơi nhỏ.”

Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đều là đàn ông cao 1 mét 8.

Lâm Tùy Ý: “Không sao.”

Nói xong, cậu nhìn về phía Lâu Lệ, lúc này mới muộn gì nhận ra mình đã thay Lâu Lệ quyết định: “Hay là…”

Lâu Lệ: “Không sao.”

Hai người đều nói như vậy, Lý Dịch nói: “Vậy tùy hai người.”

Hắn phân chia hai phòng còn lại.

Dựa theo phân chia, Lâm Tùy Ý là người thứ nhất canh hoa. Lâm Tùy Ý ôm hoa đi tới phòng để đồ, Lý Dịch nghĩ nói: “Nếu hoa nở không cần tới từng phòng đánh thức chúng tôi. Căn hộ cách âm không tốt, lớn tiếng một chút chúng tôi đều sẽ tỉnh.”

Chức trách Thầy Giải Mộng cho phép nghỉ ngơi trong mộng, nhưng không ai sẽ thật sự ngủ sâu.

Lâm Tùy Ý nói tất nhiên.

Cậu ôm thùng trồng nụ hoa thùng đi vào phòng để đồ. Khi đóng cửa phòng, cậu nhìn thấy mọi người dần tản ra, Lâu Lệ đứng cách phòng để đồ không xa nhìn cậu.

Ánh mắt đối diện hồi lâu, chờ Lâu Lệ mở mắt đi vào phòng, Lâm Tùy Ý mới đóng cửa.

Trong phòng khách chỉ còn Liễu Kiệt. Lúc cậu sắp đóng cửa, hắn bỗng nói: “Nếu anh sợ quá thì cố mà bịt mồm, đừng phát ra âm thanh, cũng đừng làm chúng tôi hiểu lầm.”

Lâm Tùy Ý tạm dừng một chút, nhìn hắn.

Liễu Kiệt nói: “Tôi nhắc nhở vậy thôi. Tôi chả muốn đang yên đang lành nghỉ ngơi thì đột ngột bị đánh thức, kết quả đến đánh rắm cũng không có.”

Lâm Tùy Ý hít một hơi, trịnh trọng nói: “Bạn nhỏ, tôi không còn nhỏ, sẽ không sợ.”

Cậu biết Liễu Kiệt coi khinh thân phận người rèn luyện của mình. Với tính cách của cậu thường sẽ làm lơ, nhưng lúc này ngữ khí Lâm Tùy Ý lạnh xuống hẳn.

Cậu theo Lâu Lệ vào mộng, bị vị thành niên khiêu khích vài lần mà không đáp trả, về mặt nào đó mà nói, cậu đang làm Lâu Lệ mất mặt.

Liễu Kiệt ngẩn người, phản ứng lại thì bực bội, to tiếng: “Anh có ý gì hả.”

Lâm Tùy Ý không nói nữa, đóng cửa, chặn Liễu Kiệt tức giận ồn ào ở ngoài cửa.

Đúng là nhà kiểu cũ không cách âm tốt bằng nhà lầu sang trọng, nhưng Liễu Kiệt không dám nói quá lớn, sẽ khiến Lý Dịch và Liễu Nhân đi ra ngăn lại.

Sau khi đóng cửa, bên tai Lâm Tùy Ý được thanh tịnh.

Cậu đặt thùng sơn lên giá đồ xây bằng xi măng, bản thân đứng ở cửa. Tuy rằng phòng chật chội nhỏ hẹp, nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ lập tức mở cửa chạy trốn.

Phòng để đồ không có bàn ghế, Lâm Tùy Ý chỉ có thể đứng, hơn nữa cậu tính đứng như vậy luôn. Dù sao cũng chỉ canh hoa một tiếng rưỡi, thời gian qua rất mau.

Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm hoa, cánh hoa tụ lại như một cái bao, là một nụ hoa, mặc kệ Lâm Tùy Ý nhìn trái nhìn phải, bề ngoài nụ hoa đều không có gì khác thường, trừ khi ghét sát thì thấy lờ mờ màu vàng nhạt.

Trước mắt nó là manh mối duy nhất, không thể để sót bất kỳ cái gì.

Lâm Tùy Ý vuốt mặt, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hoa.

Xung quanh vẫn duy trì ban đêm an tĩnh, Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm đến mức rát mắt, cậu chớp chớp mắt, thời gian chớp mắt không lâu, sợ trong lúc chớp mắt bỏ lỡ nụ hoa xuất hiện khác thường.

Không biết dụi mắt bao nhiêu lần, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến… cốc cốc cốc.

Lâm Tùy Ý dừng một chút, theo bản năng nhìn hoa, hoa như cũ là nụ hoa. Xác định nụ hoa không có khác thường, Lâm Tùy Ý mới phản ứng lại, ‘cốc cốc cốc’ là tiếng đập cửa.

Cửa ở đằng sau cậu.

Tiếng gõ cửa không chỉ có một, khoảng ba gõ.

Nụ hoa không nở, nhưng thời gian này gõ cửa rõ ràng không thích hợp. Lâm Tùy Ý mím môi, hỏi: “Ai?”

Không ai trả lời. Không chỉ có thế, tiếng đập cửa cũng dừng.


Lâm Tùy Ý thầm nhẩm thời gian. Cậu không cảm thấy đã tới thời gian thay phiên, cho dù cậu nhẩm sai thời gian, người thay ca tiếp theo là Lâu Lệ, Lâu Lệ sẽ không không trả lời.

Nghĩ vậy thì, tiếng rõ cửa càng có vẻ quỷ dị thậm chí là kỳ quái. Lâm Tùy Ý cách cửa không xa, cậu nghe được rất rõ ràng, tiếng gõ cửa phát ra từ ngoài cửa chứ không phải từ trong phòng, nhưng hoa ở trong phòng.

Tiếng gõ cửa là như thế nào, Lâm Tùy Ý khó mà nói. Cậu không cố ý phỏng đoán, sợ mình thất thần bỏ lỡ nụ hoa xuất hiện khác thường.

Tiếng gõ cửa đã ngừng lại, Lâm Tùy Ý không lên tiếng dò hỏi hoặc mở cửa,như cũ nhìn chằm chằm nụ hoa, cẩn trọng thực hiện trách nhiệm canh chừng.

Không có cảm xúc sợ hãi, suy nghĩ duy nhất là, nếu tiếng gõ cửa đại biểu có vật gì đó ở ngoài phòng, liệu có khả năng Lâu Lệ thay ca canh hoa sẽ đụng phải nó?

Như vậy nghĩ, Lâm Tùy Ý hơi mất bình tĩnh.

Cậu vẫn nhìn nụ hoa, lui về phía sau, lưng dán lên cửa, nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.

Nín thở lắng nghe, lỗ tai tĩnh lặng.

Lâm Tùy Ý giữ tư thế này rất lâu. Ban đêm im ắng Lâm Tùy Ý dần yên tâm, bỗng nhiên…

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang.

Như cũ là ba tiếng, có khoảng nghỉ giữ ba tiếng gõ cửa, âm điệu gần như giống lần đầu tiên.

Không biết có phải bởi vì lo lắng Lâu Lệ cũng gặp hoặc tiếng gõ cửa lần thứ hai chứng tỏ có điều bất thường, Lâm Tùy Ý căng thần kinh. Cậu nhìn hoa trước, nụ hoa vẫn là trạng thái chưa nở, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cửa bằng khóe mắt, hỏi: “Ai?”

Lâm Tùy Ý không chờ mong người hoặc thứ ngoài cửa đáp lại, tuy nhiên ngoài cửa im lặng vẫn làm cậu có chút bất an trong lòng.

Cậu biết rõ bản thân bất an không chỉ vì sự im lặng. Cậu phát hiện tiếng gõ cửa rất dị… cửa không có chấn động.

Không thể nào. Chỉ cần gõ cửa, ván cửa chịu lực, cửa sẽ phát ra âm thanh kèm lực chấn động. Trừ phi tiếng gõ cửa cậu nghe thấy không đến từ cánh cửa sau lưng cậu.

Chuyện này không có khả năng. Lâm Tùy Ý dựa lưng lên cửa, cậu nghe được rõ ràng, tiếng gõ cửa truyền đến từ cánh cửa phía sau. Nếu gõ các cánh cửa khác trong căn hộ này thì không thể có âm sắc rõ ràng như vậy.

Đây là một phát hiện mâu thuẫn.

Quỷ dị.

Quỷ dị trong mộng đều đại biểu cho nguy hiểm, cho dù là thai mộng, Lâm Tùy Ý không dám thiếu cảnh giác. Không rảnh lo giữ nụ hoa trong tầm nhìn, cậu dán tai trên cửa, muốn làm rõ tiếng gõ cửa quỷ dị.

Ngoài cửa im ắng, tĩnh lặng như thể tiếng gõ cửa hai lần đều là ảo giác.

Rốt cuộc là cái gì gõ cửa, thứ đó đã rời đi hay vẫn đang canh giữ ngoài cửa, Lâm Tùy Ý đều không thể biết dựa vào sự im lặng, trừ phi mở cửa tận mắt nhìn thấy.

Lâm Tùy Ý rũ mắt tự hỏi, cuối cùng từ bỏ nghe động tĩnh.

Sở dĩ cậu ở trong phòng đồ chính là vì cách ly nụ hoa khỏi những người khác, nếu tùy tiện mở cửa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, rất có thể sẽ hại người khác.

Hiện tại quan trọng nhất vẫn là nụ hoa.

Lâm Tùy Ý ước lượng nặng nhẹ, một lần nữa đưa mắt hướng nụ hoa, nụ hoa như cũ vẫn là nụ hoa, trước sau như một cùng cậu ở trong phòng đồ. Tiếng gõ cửa hoàn toàn không liên quan gì đến nó.

Cũng đúng, nhìn qua, vô luận như thế nào nụ hoa và tiếng gõ cửa đều không liên quan đến nhau. Nhưng Lâm Tùy Ý không nghĩ vậy, căn hộ có ba phòng, vì sao cửa khác không gõ, chỉ gõ cửa phòng đồ?

Tiếng gõ cửa chắc chắn có liên quan đến nụ hoa.

Lâm Tùy Ý muốn tìm manh mối từ nụ hoa. Cậu rời cửa, bước vài bước tới gần nụ hoa, còn chưa tới gần, cửa lại bị gõ vang.

Cốc cốc cốc.

Lâm Tùy Ý dừng lại. Cậu quay đầu nhìn cửa.

Nương ánh đèn đỉnh đầu, hình hồ cậu thấy ván cửa có chấn động rất nhỏ.

“Ai?” Lâm Tùy Ý hỏi lần thứ ba.

Ngoài cửa: “Tôi.”

Lâm Tùy Ý không ngờ lần thứ ba dò hỏi sẽ được đáp lại, mà âm sắc ngoài cửa là giọng nói Lâm Tùy Ý quen thuộc nhất… Lâu Lệ.

Nhưng có hai lần gõ cửa quỷ dị, cậu không dám mở cửa.

Quay trở về cạnh cửa, dán lỗ tai lên ván cửa.

“Lâu tiên sinh?” Lâm Tùy Ý hỏi.

Ngoài cửa: “Đúng vậy.”

Lần này nghe được càng thêm rõ ràng, chính xác là giọng Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý đặt tay lên tay nắm cửa kim loại, lại không mở cửa: “Đến thời gian rồi ạ?”

Ngoài cửa: “Ừm.”


Lâm Tùy Ý suy nghĩ, lên tiếng: “Hai giờ trôi qua nhanh ghê.”

Nói xong Lâm Tùy Ý liền im miệng, lỗ tai dính sát cửa đi nghe động tĩnh ngoài cửa.

Im lặng ngắn ngủi, ngoài cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Tùy Ý thở phào nhẹ nhõm, mở cửa.

Ngoài cửa đúng là Lâu Lệ, không còn cách ván cửa, khoảng cách giữa hai người rất gần. Lâm Tùy Ý thấy ánh mắt Lâu Lệ cẩn thận đảo qua từ trên xuống dưới người mình, như xác nhận an nguy của cậu.

Lâm Tùy Ý đối với tiếng gõ cửa còn chút giật mình, vẫn giữ cảnh giác với bên ngoài, mà Lâu Lệ đứng ngoài phạm vi phòng đồ.

Không đợi Lâu Lệ xác nhận mình có bị gì hay không, Lâm Tùy Ý bỗng kéo tay Lâu Lệ, bất chấp chạm vào Lâu Lệ, chỉ lo kéo người vào trong phòng, sau đó lập tức khóa cửa.

Kéo Lâu Lệ vào phạm vi an toàn, Lâm Tùy Ý lại dán tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cậu không chú ý Lâu Lệ nhẹ nhàng xoay cổ tay, đó là vị trí bị Lâm Tùy Ý đụng vào.

Không nghe thấy âm thanh khác thường, Lâm Tùy Ý mới quay đầu nhìn về phía Lâu Lệ.

Lâu Lệ liếc nụ hoa, rồi mới nhìn sang cậu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Là ngữ khí chắc chắn xảy ra chuyện, muốn hỏi nội dung cụ thể. Đây cũng là lý do Lâm Tùy Ý xác nhận thân phận Lâu Lệ, quyết định mở cửa.

Bọn họ thương lượng thời gian canh hoa là mỗi người một tiếng rưỡi, vừa nãy cậu cố ý nói hai giờ. Lâu Lệ nhạy bén nhận ra Lâm Tùy Ý thử anh, nếu không xảy ra việc gì tất nhiên không cần thử.

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, hoa không nở, nhưng có người gõ cửa.”

Lâu Lệ hỏi: “Chắc chắn là người gõ cửa?”

Lâm Tùy Ý lắc đầu, thuật lại quá trình canh hoa của mình cho Lâu Lệ: “Một tiếng rưỡi, tổng cộng gõ cửa ba lần. Ba lần tôi đều hỏi thân phận người ngoài cửa, chỉ có lần thứ ba được đáp lại.”

Lâu Lệ nghe Lâm Tùy Ý thuật lại, hiểu mình được xếp vào trình tự lần thứ ba. Anh chờ Lâm Tùy Ý miêu tả hai lần gõ cửa trước.

“Lần đầu tiên gõ cửa tôi không kịp phản ứng.” Lâm Tùy Ý nhờ lại: “Tôi chỉ nhớ gõ ba cái, không chắc khi đó ván cửa có chấn động hay không.”

Lâu Lệ không ngắt lời, Lâm Tùy Ý tiếp tục nói: “Lần thứ hai gõ cửa cũng gõ ba cái. Nếu tôi không nhớ lầm, khoảng cách giữa ba gõ giống lần đầu tiên, nhưng lần này tôi phát hiện ván cửa không có chấn động, chỉ có âm thanh, giống như thu âm tiếng gõ cửa lần đầu tiên.”

Nói xong cậu nhìn về phía Lâu Lệ, “Lần thứ ba là Lâu tiên sinh, khi gõ cửa ván cửa có chấn động, tuy Lâu tiên sinh cũng gõ ba tiếng, nhưng khoảng nghỉ không giống hai lần trước.”

Lâu Lệ đi từ phòng ngủ đến phòng đồ, có thể nhìn bao quát hoàn cảnh bên ngoài phòng đồ, nhưng Lâm Tùy Ý không hỏi Lâu Lệ có nhìn thấy thứ gì kỳ lạ hay không, bởi vì nếu thứ bất thường xuất hiện bên ngoài, Lâm Tùy Ý không nghĩ Lâu Lệ sẽ bỏ sót. Cậu đoán thứ đó đã trốn đi, hoặc nguyên nhân khác.

Cậu nói xong thì im lặng, chờ Lâu Lệ mở miệng hỏi mình những chỗ chưa minh bạch.

Lâu Lệ hỏi: “Sợ không?”

“Dạ?” Lâm Tùy Ý không dự đoán được Lâu Lệ hỏi vấn đề này. Vẻ mặt Lâu Lệ bình tĩnh, thoạt nhìn không phải thuận miệng hỏi. Lâm Tùy Ý lập tức đáp: “Lâu tiên sinh, tôi không sợ, làm sao vậy?”

Cậu chờ Lâu Lệ phân phó.

Lâu Lệ nói: “Vậy chờ tôi.”

Hai lần vang tiếng gõ cửa không đầu không đuôi chứng minh bên ngoài phòng đồ bất ổn, hai người nhìn chung đỡ hơn một người. Lâm Tùy Ý hiểu, Lâu Lệ không sợ ở một mình trong phòng đồ canh hoa, mà lo lắng cậu đi về phòng ngủ một mình.

Chút bất an bởi tiếng gõ cửa quỷ dị được san bằng, Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được.”

Lại qua một tiếng rưỡi canh hoa, một tiếng rưỡi này không tính là vất vả, bởi vì trong phòng có hai người, Lâm Tùy Ý không cần vừa chú ý nụ hoa vừa phòng bị cửa bị gõ bất kỳ lúc nào.

Một tiếng rưỡi này khá thả lỏng. Hình như vì phòng nhiều người nên tiếng gõ cửa quỷ dị không xuất hiện, mãi đến khi vang tiếng gõ cửa bình thường.

Là Liễu Kiệt tới thay ca.

Tuy rằng cùng Lâu Lệ canh hoa một tiếng rưỡi không nghe thấy âm thanh gõ cửa quỷ dị, Lâm Tùy Ý vẫn cần giải thích tình huống với Liễu Kiệt.

Cậu thuật lại quá trình với Liễu Kiệt như đã nói với Lâu Lệ. Nhưng Liễu Kiệt không phải Lâu Lệ, không nghiêm túc nghe, thậm chí đang lúc Lâm Tùy Ý nói chuyện không nhịn được bật cười.

Bả vai Lâm Tùy Ý trầm xuống, Lâu Lệ đặt tay trên vai cậu, ý bảo Lâm Tùy Ý không cần nói tiếp. Lâm Tùy Ý liền ngừng lại, cậu nghe thấy Lâu Lệ nói: “Là cậu gõ cửa.”

Liễu Kiệt ôm bụng cười to: “Đúng vậy, không phải Lâm Tùy Ý nói không sợ hả?” Hắn không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng, liếc Lâm Tùy Ý nói: “Ngại ghê, tôi không ngờ Lâm Tùy Ý nói mạnh miệng, làm hại hai vị tiền bối phải rúc vào phòng đồ ôm nhau sưởi ấm.”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Cậu gõ mấy lần? Tổng cộng có hai lần…”

“Sợ tới mức không nhớ số lần hả?” Liễu Kiệt còn đang cười, Lâm Tùy Ý im lặng nhìn hắn.

Không phải Lâm Tùy Ý không biết Liễu Kiệt có ác ý với mình. Hình như từ lúc vào mộng tới nay, Liễu Kiệt luôn nhằm vào cậu.

Liễu Kiệt nhìn nét mặt Lâm Tùy Ý đoán ra cậu nghĩ gì, nói: “Tôi không nhằm vào anh nha. Tôi mắc chứng ghét thằng ngu, thằng ngu vào mộng chỉ biết liên lụy người khác. Tôi chỉ nhằm vào đồng đội heo thôi.”

Bàn tay đặt trên vai xoay người Lâm Tùy Ý lại, Lâm Tùy Ý đối điện Lâu Lệ mặt mày bình tĩnh: “Nhớ, đa phần nhập mộng một mình sẽ đạt hiệu suất cao hơn hợp tác cùng người khác.”

Lâm Tùy Ý: “Vâng, nhớ ạ.”

Lâu Lệ: “Biết nguyên do không?”

Không đợi Lâm Tùy Ý trả lời, Lâu Lệ ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía Liễu Kiệt: “Thằng ngu chỉ biết liên lụy tiến độ của cậu.”


Đọc truyện chữ Full